Anna Politkovskaya. LIÊN XÔ LÀ GÌ?

Anna Politkovskaya (1958-2006) là nhà báo Nga, người đã sớm nhìn ra mặt thật của Putin và cảnh báo về tương lai của nước Nga. Bà đã bị ám sát tại nhà riêng ở Moskva vào đúng ngày sinh của Putin. Bài viết này của bà nói về việc những mầm dịch bệnh của Liên xô vẫn tiếp tục phát triển trong nước Nga mới thời Putin, và trên thực tế đang được khẳng định, khi Nga tiến hành xâm lược Ukraina và tuyên truyền rộng rãi trong nước về quá khứ ‘tốt đẹp’ thời Liên xô. Nội dung bài viết cũng đúng cho những thể chế kiểu Liên Xô.

LIÊN XÔ LÀ GÌ

Anna Politkovskaya

Liên Xô không phải là các máy bán nước ngọt, mà là hệ thống trại tập trung Gulag và 4 triệu đơn tố cáo.

Liên Xô là những kẻ già lú nắm quyền lực, và nghèo đói là chuẩn mực của cuộc sống.

Liên Xô là đạo đức giả. Tuy bài xích phương Tây một cách phô trương, nhưng được đi nước ngoài là một phần thưởng, đem được gì đó từ nước ngoài về là một may mắn hiếm hoi.

Liên Xô là sự đơn điệu về mọi mặt. Quần áo, thức ăn, các bài hát, các ý nghĩ.

Liên Xô là sự thiếu thốn và không có bất kỳ tiến bộ nào.

Liên Xô là những căn hộ tập thể, với một bếp và một hành lang cho tất cả. Ở đó, từ “hàng xóm” mang một ý nghĩa đặc biệt.

Liên Xô là cấm ra nước ngoài, đi tù vì đổi ngoại tệ, cấm mọi hoạt động chính trị ngoài khuôn khổ Đảng cộng sản.

Liên Xô là cấm doanh nghiệp tư nhân. Cấm sở hữu tư nhân. Một người không và không được có bất cứ thứ gì cá nhân, của riêng mình. Con người thuộc xã hội chứ không thuộc về chính mình.

Liên Xô là chế độ kiểm duyệt toàn diện, không có tự do quan điểm và tự do phổ biến thông tin.

Liên Xô là luôn luôn dối trá, buồn tẻ và suy thoái.

Liên Xô là các đội viên xếp hàng dọc, các cuộc họp đoàn thanh niên Komsomol, sự chỉ trích và lên án của công chúng. Sỉ nhục trước tất cả mọi người, xói mòn và hạ nhục tất cả những gì có tính cá nhân.

Liên Xô là chủ nghĩa bè phái và tống tiền ở khắp nơi.

Liên Xô là sự áp đặt chủ nghĩa quân phiệt và tư tưởng đế quốc cho mọi người ngay từ thời thơ ấu.

Liên Xô là sự cào bằng.

Liên Xô là nơi nhà nước giả vờ trả lương cho chúng ta, và chúng ta giả vờ làm việc.

Liên Xô là sự trông mong nhục nhã để được nhà nước hỗ trợ.

Liên Xô là sự thiếu thốn các đồ dùng vệ sinh cá nhân.

Liên Xô là sự tồi tàn của cuộc sống hàng ngày.

Liên Xô là cảm giác về sự vô nghĩa và phi lý của những gì đang xảy ra.

Liên Xô là không tôn trọng cá nhân. Ở trường phổ thông, ở đại học, ở nơi làm việc – mọi người đều có thể quấy rối không gian cá nhân của một người. Và điều này được coi là chuẩn mực.

Liên Xô là tuyên truyền từ mọi chiếc bàn là, các dãy xếp hàng và các quầy hàng trống rỗng.

Liên Xô là luôn thấp thỏm và lo sợ chiến tranh.

Liên Xô là câu trong bảng khảo sát “đặt lợi ích cá nhân lên trên lợi ích xã hội”.

Liên Xô là sự nghi ngờ đối với tất cả những ai nổi bật.

Liên Xô là không được đọc, xem và nghe những gì bạn muốn.

Liên Xô là xếp hàng để mua xúc xích đến ngã ngất.

Liên Xô là thái độ coi con người như vật tư tiêu hao.

Liên Xô là mọi người phải khai Dân tộc trong hộ chiếu.

Liên Xô là sự vô vọng của ngày mai, là mô phỏng cuộc sống. Đó là hoạt động cuộc sống của mọi người.

Liên Xô là căm ghét trí tuệ và yêu máy móc.

Liên Xô là chủ nghĩa bài Do Thái ăn mòn từ trên cao, xuống tới tận căn bếp tập thể cuối cùng.

Liên Xô là không có sự lựa chọn trong mọi thứ, một cách nhục nhã.

Liên Xô là nịnh nọt và kính sợ cấp trên. Cúi mình trước quyền lực.

Liên Xô là mục đích biện minh cho phương tiện.

Liên Xô là một hệ tư tưởng hận thù, đố kỵ và hèn hạ.

Liên Xô là đối lập với tự do. Không có tự do đi lại, tự do lương tâm, tự do quan điểm, tự do tư tưởng. Và liên tục những tuyên ngôn, cuộc họp, duyệt binh, những bài phát biểu nảy lửa, diễu hành, kế hoạch, hạn ngạch, áp phích, bảng tuyên dương, bảng bêu dương – những tấm gỗ dán khổng lồ che đi bức tranh chân thực của sự vật.

Liên Xô là dối trá và một lần nữa dối trá. Sự biến thái bắt buộc của bản chất con người. Đánh tráo tất cả các giá trị phổ quát của con người.

Liên Xô là chế độ thù ghét con người lâu nhất trong lịch sử và vẫn chưa chết hẳn.

Và chúng ta lại ở đây, ở đằng sau Tấm màn sắt chăng dây thép gai rất đỗi thân quen này, nơi con rồng rốt cuộc đã có thể tiếp tục mối tình lãng mạn với thức ăn của mình sau một thời gian gián đoạn ngắn ngủi.

Trên đường ray của một cuộc chiến tranh nham hiểm, ngập đến cổ trong máu người khác, với nỗi nhớ của kẻ khổ dâm, chúng ta lao nhanh trở lại đoạn đầu đài, nơi đao phủ đã chờ sẵn.

Lịch sử, giống như một căn bệnh mãn tính, rất dễ tái phát.

Và chỉ có một cách chữa trị triệt để duy nhất – hóa trị kịp thời những tế bào gây chết người.

Chúng ta đã không làm được điều này – chúng ta đã bò lê từ Liên Xô đến “nước Nga mới”, cùng với tất cả những rận rệp của Liên Xô…

Politkovskaya, Anna Stepanovna

Ngày và địa điểm bị ám sát: 7 tháng 10 năm 2006, Moscow, Nga.

Nguyên văn tiếng Nga (nguồn):

СССР. Политковская⁠⁠
ЧТО ТАКОЕ СССР

СССР – это не автоматы с газировкой, а ГУЛАГ и 4 миллиона доносов.

CССР – это маразматики у власти и бедность, как норма жизни.

СССР – это лицемерие. При показном антизападничестве поездка за границу – это поощрение, а вещь из-за границы – небывалая удача.

СССР – это одинаковость во всём. В одежде, в еде, в песнях, в мыслях.

СССР – это дефицит и отсутствие всякого прогресса.

СССР – это коммунальные квартиры, где одна кухня и один коридор на всех. Где слово “сосед” приобретает особый смысл.

СССР – это запрет на выезд за границу, это тюрьма за валютные операции, это запрет на любую политическую деятельность вне рамок компартии.

СССР – это запрет на частное предпринимательство. Запрет на частную собственность, как таковую. У человека нет и не должно быть ничего личного, своего. Человек принадлежит общественному, а не себе.

СССР – это всепроникающая цензура и никакой свободы мнения и распространения информации.

СССР – это постоянно враньё, серость и забитость.

СССР – это пионерские линейки, комсомольские собрания, общественное порицание и осуждение. Унижение перед всеми, размывание и уничижение всякой индивидуальности.

СССР – это повсеместный блат и вымогательства.

СССР – это навязывание милитаризма и имперского сознания с самого раннего детства.

СССР – уравниловка.

СССР – это когда государство делает вид, что платит нам за работу, а мы делаем вид, что работаем.

СССР – это унизительное ожидание подачки от государства.

СССР – отсутствие предметов личной гигиены.

СССР – это убожество быта.

СССР – это чувство бессмысленности и абсурдности происходящего.

СССР – это неуважение к личности. В школе, в институте, на работе – все официально домогаются до личного пространства человека. И это считается нормой.

СССР – это пропаганда из каждого утюга, очереди и пустые прилавки.

СССР – это постоянное ожидание и страх перед войной.

СССР – это пункт в анкетах “ставит личные интересы выше общественных”.

СССР – это подозрение ко всем кто выделяется.

СССР – это невозможность читать, смотреть и слушать, что хочешь.

СССР – это очередь за колбасой, где люди теряли сознание.

СССР – это отношение к человеку, как к расходному материалу.

СССР – это графа национальность.

СССР – это беспросветность завтрашнего дня, имитация жизни, как таковой. Это жизнедеятельность.

СССР – это ненависть к уму и любовь к станку.

СССР – это въедливый антисемитизм спускаемый сверху, доходящий до последней коммунальной кухни.

СССР – это унизительное отсутствие выбора во всём.

СССР – это лизоблюдство и трепет перед начальником. Пресмыкание перед силой.

СССР – это когда цель оправдывает средства.

СССР – это идеология ненависти, зависти и подлости.

СССР – это противоположность свободы, как таковой. Отсутствие свободы передвижения, свободы совести, свободы мнения, свободы мысли. И постоянные декларации, собрания, парады, пламенные речи, шествия, планы, нормы, плакаты, доски почёта, доски позора – огромные, фанерные ширмы, прикрывающие истинную картину вещей.

СССР – это ложь и еще раз ложь. Насильственный изврат человеской натуры. Подмена всех общечеловеческих ценностей.

СССР – самый длительный в истории недобитый человеконенавистнический режим.

И вот мы снова там, за родным Железным забором с колючей проволокой, где дракон может наконец-то с упоением продолжить ненадолго прервавшийся роман со своей едой.

На рельсах вероломной войны, по горло в чужой крови, мы с мазохисткой ностальгией скатились обратно на плаху, где уже ждали наши палачи.

История, как хроническая хворь, склонна к рецидивам.

А радикальное лекарство одно – своевременная химиотерапия клеток, несущих смерть.

У нас этого не случилось – из СССР в «новую Россию» мы перетащились со всеми советскими клопами…

Политковская, Анна Степановна

Дата и место убийства: 7 октября 2006 г., Москва, Россия

Leave a Reply