Đó là những chiếc điện thoại chết tiệt (thơ)

Kori Jane Spaulding (21 tuổi) – It was the damn phones
Chuyển ngữ: DatPP

Tôi nghĩ cha mẹ chúng ta đã đúng.

Đó là những chiếc điện thoại chết tiệt.

Chúng ta đã cười nắc nẻ khi nghe họ nói, “Đó là Snapgram, Instachat và Facetok”.

Họ chẳng hiểu gì. Họ thậm chí không thể nói đúng. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta hiểu biết hơn.

Họ không biết thế nghĩa là gì: cả thế giới dưới ngón tay.

Chúng ta lướt qua rác rưởi quá nhiều, có những tin tức được xăm trên da.

Dây điện thay mạch máu. AI thay cho não. Và có thể họ đã không hiểu. Nhưng họ đã đúng.

Đó là những chiếc điện thoại chết tiệt.

Tôi tự hào rằng mình rất tỉnh, rằng mình chỉ say đúng mực. Tôi trên cơ nghiện ngập.

Nhưng đó chỉ là đạo đức giả. Vì tôi không nghiện sự lo âu của chính mình đó sao?

Vì cần được kích thích liên tục. Một loại thuốc ngay trong túi áo.

Nhưng ai có thể trách chúng ta? Chúng ta chỉ là những đứa trẻ khi được cầm điện thoại.

Chúng ta không biết làm sao để dừng lại. Nếu tôi cộng tất cả những giờ dành cho màn hình,

Thì nỗi sợ hãi hiện sinh và hối tiếc sẽ len lỏi vào. Vì vậy, tôi lại mở điện thoại để lờ sự thật này đi.

Và có lẽ tôi không thể vứt nó đi. Vì đó là cách chúng ta giao tiếp. Đó là cách chúng ta liên hệ.

Đó là một loại thuốc chắc chắn đang giết chết tâm hồn chúng ta.

Tôi từng nói rằng mình sinh ra nhầm thế hệ, nhưng tôi sai.

Vì tôi đang làm mọi thứ mà tôi nói rằng mình ghét. Đổi sở thích lấy Hinge,

sự thật lấy TikTok, thân mật lấy Instagram, và đổi tỉnh táo lấy Snapchat.

Tôi đã trở nên tự nhận thức. Và như thế còn tệ hơn cả ngây thơ. Biết là chất độc, nhưng vẫn uống.

Nhân vật đằng sau màn hình điện thoại đã trở nên tự nhận thức.

Chúng ta từng sợ robot sẽ có ý thức, một lời nói dối của các công ty truyền thông.

Để khiến chúng ta mất tập trung, không nhận thức họ đang tạo ra hỗn độn.

Chính chúng ta là robot. Chúng ta là sản phẩm. Và thế là tôi ngồi đó và tôi cuộn và tôi thối rữa trong lặp lại.

Ngồi đó và cuộn và thối rữa.

Cho đến khi những suy nghĩ của tôi là những gì được TV truyền tải cho tôi,

Cho đến khi cảm xúc của tôi bị gói vào những người nổi tiếng,

Cho đến khi cơ thể tôi trở thành công cụ của con người chính trị của tôi.

Tôi ngồi đó và tôi cuộn và tôi thối rữa.

Và tôi đăng lên internet về việc internet đã làm chúng ta thất vọng như thế nào

Để không bị mất đi sự hiện diện của mình trên internet. Tôi nghĩ cha mẹ chúng ta đã đúng.

Đó là những chiếc điện thoại chết tiệt.

Leave a ReplyCancel reply