Mê Cung Ảnh (5/10)

111

Người đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi bước vào bậc ba ba là Anatol, đang nằm sõng xoài trên nền cỏ. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là cuối cùng thì kẻ cướp bà già cũng gặp nhau. Nhưng Anatol ngóc đầu dậy vẫy tôi.

Kẻ-không-may cũng có mặt, ở góc của cậu ta.

– Ê, Xạ thủ! – Anatol rõ ràng là không muốn thay tư thế nằm thành tư thế thẳng. – Bò lại đây!

Tôi đến ngồi bên cạnh hất đầu có ý hỏi.

– Chúng tớ muốn từ chối… – Anatol hất hàm về phía Kẻ-không-may, – nhiệm vụ này.

Tôi im lặng. Hãy để cho cậu ta nói hết.

– Tớ không tin vào số mệnh, – Anatol tiếp tục. – Nếu như cậu lôi con người ta ra đến cửa, cẩn thận như bê một chiếc bình pha lê, mà người ta lại tắt thở, có nghĩa là người ta tự mình muốn như vậy.
– Nghĩa là sao?

Anatol hạ giọng thì thầm:

– Nghe này, nếu như cậu có lý do để cứu cậu ta… thì hãy cứ thử. Nhưng đầu tiên cậu hãy suy nghĩ – cậu ta đã hai ngày đêm ở trong đáy sâu. Cậu đã nhìn thấy những con hùm như vậy bao giờ chưa?
– Có.
– Giọng nói khàn khàn, đi đứng như người máy, hiểu mọi chuyện chỉ từ lần thứ ba… đúng không?

Tôi nhìn Kẻ-không-may và lắc đầu.

– Có nghĩa là hắn vẫn ăn và uống. Vẫn đi vệ sinh. Vẫn hiểu được mọi chuyện xảy ra xung quanh.

Anatol nhồm dậy, ngồi trên hai đầu gối.

– Xạ thủ, cậu thanh niên này coi chúng tớ là những thằng ngốc. Hoặc là cậu ta ở đây theo nhiệm vụ của Ban Giám đốc, kiểm tra xem chúng tớ làm việc thế nào. Hoặc cũng là diver như chúng ta. Hoặc là cả hai cùng một lúc.

Tôi chẳng có gì để trả lời, Anatol tất nhiên là có lý. Theo cách nhìn logic thông thường thì không thể có khả năng khác. Nhưng thời gian gần đây tôi không được ổn lắm với những chuyện bình thường.

– Crazy đang tới Ban Giám đốc, – Anatol thông báo. – Hoặc là họ phải thú nhận là đã tiến hành kiểm tra khả năng của chúng tớ, nếu không thì họ phải thôi đòi hỏi những điều không thể.
– Họ sẽ cho rằng Kẻ-không-may là diver, – Tôi đồng tình.
– Thấy chưa!
– Đấy là một giả thuyết rất tiện lợi, Anatol. Một diver thích đùa nào đó quyết định tuyên chiến với nền công nghiệp giải trí và các đồng nghiệp của mình… Người ta sẽ không bỏ Mê cung vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy.
– Xạ thủ, tớ lôi cậu ta qua suốt bậc, – Anatol mệt mỏi. – ở căn phòng gương tớ bắn tất cả bọn cận vệ.

Tôi gật đầu. Với vũ khí và kinh nghiệm của cậu ta – điều này hoàn toàn làm được.

– Cậu có biết điều gì xẩy ra sau đó không? – trong giọng nói của người diver nổi rõ sự hằn học. – Cậu ta đánh rơi khẩu súng lục. Và nó bắn thủng trán cậu ta!

Tôi không trả lời. Mà cũng biết nói gì nữa?

Kẻ-không-may không muốn ra khỏi bậc…

– Anatol, chẳng có điều gì không có mục đích cả.
– Thế thì cậu ta muốn gì? Hả? Để tớ nói cho cậu nghe! Để chúng tớ phải huỷ hợp đồng! Để cậu ta vào làm ở cái chỗ thơm tho ấy! Một mình… hay là cùng với ai đó. Với một diver mà hình như sẽ cứu cậu ta!

Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, và tôi tiếp nhận sự khiêu khích đó.

– Cậu buộc tội tớ chơi trò hai mặt?

Các diver không chơi đểu nhau. Chúng tôi quá ít ỏi. Để làm thế chúng tôi đã lập nên Luật, để làm thế chúng tôi gặp mặt ba lần mỗi năm để xoá đi sự cảnh giác và nghi ngờ lẫn nhau.

Nếu như các diver đánh nhau trong Deeptown thì toàn mạng sẽ chịu thiệt thòi. Mà cuộc sống của mạng là quan trọng nhất. Không có thế thì mạng cũng đã có quá đủ kẻ thù ở ngoài cuộc đời thật.

– Tớ không biết, – Anatol lảng mắt đi chỗ khác. – Chắc là không. Tớ xin lỗi. Nhưng người ta cũng chơi xỏ cậu. Ai đã thuê cậu cứu Kẻ-không-may?
– Một người nặc danh. Tớ có kênh liên lạc với ông ta nhưng tớ sợ rằng chỉ dùng được một lần và nó được bảo vệ quá cẩn thận.
– Kẻ nặc danh đó có thể là diver không?

Tôi nhún vai.

– Vậy cậu hãy tự rút ra kết luận. Chúng tớ thì tóc đã dựng ngược lên rồi, cậu đã làm ồn ào cả Mê cung, nhưng cậu cũng sẽ chịu thua thôi. Khi đó sẽ có một ông bác từ ngoài vào, lôi Kẻ-không-may ra và được ký hợp đồng.

Anatol đứng dậy, cởi áo chống đạn và đề nghị với giọng rất công việc:

– Bắn đi.
– Gì cơ?
– Bắn tớ đi. Khi đó cậu có thể lấy tất cả vũ khí. Hay là cậu định chiến đấu bằng khẩu súng lục kia?

Tôi do dự, và Anatol lắc đầu.

– Trời ơi, Xạ thủ, cậu cũng giống như Kẻ-không-may…

Cậu ta giơ khẩu plasma lên ngực và bóp cò. Một tiếng nổ ngắn, bắn toé ra, nhưng cậu vẫn còn sống. Nguồn dự trữ sinh lực của các diver Mê cung rất lớn.

– Mẹ mày! – Cậu ta rít lên và bắn vào người thêm một lần nữa.

Bộ quần áo chống đạn đầy máu, nhưng tôi cố gắng không chú ý đến điều này. Tôi gỡ bộ quần áo, mặc vào người, nhặt vũ khí, quân nhu, đạn dược.

Kẻ-không-may hoặc là không để ý đến bọn tôi, hoặc là không có cảm giác gì về quy trình trao đổi vũ khí quá bất thường này.

Tôi đi về phía cậu ta và ngồi xuống bên cạnh. Mọi thứ giống như lần đầu tiên. Cái đầu rũ xuống, cái nhìn uể oải từ dưới mặt nạ. Chẳng lẽ cậu ta là diver thật sao? Và bây giờ đang ngồi với tách cà phê và bánh kẹp, nhìn lên màn hình, sẵn sàng lặn xuống đáy sâu vào bất cứ lúc nào – và sẽ bắt đầu hành hạ tôi…

– Cậu không thấy buồn tẻ ở đây sao? – tôi hỏi. Một giây – thật thú vị, nó dùng để làm gì, để suy nghĩ trả lời hay để chạy Deep- program? – Và Kẻ-không-may khàn khàn lên tiếng:
– Tôi không có sự lựa chọn nào khác.
– Tại sao lại thế? Chúng ta hãy cùng ra khỏi Mê cung. Cậu đã đến chỗ Ba con lợn sữa chưa? Hay là chỗ Người Hacker già?

Kẻ-không-may lắc đầu.

– Ở đấy hay hơn nhiều, – Tôi nói tiếp. Chúng tôi ngồi bên nhau, tôi giữ khẩu “BFG-9000” trên gối, sẵn sàng hạ kẻ địch bất cứ lúc nào. Với vũ khí như thế này chúng tôi sẽ vượt qua. Không thể không vượt qua được. Nhưng tôi không vội. – Nhân tiện cảm ơn cậu.
– Vì điều gì?
– Cậu đã chắn cho tôi ở nhà gương.

Kẻ-không-may tháo chiếc mặt nạ. Tôi bỗng nhận ra rằng cậu ta có những cử động rất lạ. Một sự mềm mại và dẻo dai hiếm thấy- cứ như là mỗi một cử chỉ đem lại cho cậu ta khoái cảm. Thỉnh thoảng cũng có những nghệ sĩ quá yêu bản thân mình xử sự như vậy. Nhưng khác với họ, Kẻ-không-may không làm người ta khó chịu.

– Chẳng lẽ lại cần phải cảm ơn vì điều đó? – Cậu ta nói hơi chút mỉa mai.
– Đúng. – tôi trả lời. – Tất nhiên rồi.
– Cậu có xử sự khác không?
– Ở địa vị của cậu thì sẽ khác.

Im lặng. Kẻ-không-may hình như hơi ngạc nhiên.

– Tại sao?
– Cậu đang gặp nguy hiểm. Cậu cần ra khỏi Mê cung.
– Nhưng tôi không gặp nguy hiểm, – Kẻ-không-may lắc đầu.
– Cậu là diver? – tôi hỏi thẳng.
– Không.
– Này anh bạn, đừng có lừa tôi. Cậu đã hơn hai ngày ở trong đáy sâu. Lẽ ra cậu phải lả người vì đói và khát.
– Khát không phải là điều đáng sợ nhất.
– Thế điều gì đáng sợ hơn?
– Sự im lặng, Xạ thủ ạ.

Cậu ta nhìn vào mắt tôi. Tôi không lảng tránh. Khuôn mặt hai chúng tôi rất gần nhau.

Đôi mắt của cậu ta sống động, trong đó không hề sót lại một chút gì của sự bất lực. Đáy sâu đen ngòm… mầu đen bất tận, như là tôi đang nhìn vào bầu trời đêm, nơi trong giây lát tất cả các ngôi sao vụt tắt. Nhìn vào chỗ xoáy của Bóng đêm, im lặng và gặm nhấm, nhìn vào ranh giới của các thế giới.

– Sự im lặng, – Kẻ-không-may thì thầm.

Tôi cảm nhận được nó, Sự Im Lặng Vĩ Đại mà cậu ta muốn nói tới. Và may mà bây giờ cậu ta đang im lặng. Lời lẽ là bất lực, chúng chỉ có thể cào vào vỏ của im lặng, không đủ sức xuyên vào nó và chỉ làm cho chúng ta thêm khó hiểu.

Im lặng.

Dù cho cậu ta có là ai – Kẻ-không-may- cậu ta biết về nó nhiều hơn bất cứ ai trên thế giới này.

Thêm một giây nữa – và tôi sẽ ngã vào im lặng. Tôi sẽ hiểu được Kẻ-không-may.

Tôi không muốn hiểu cậu ta!

– Đấy là điều mà tôi sợ… – Kẻ-không-may nói và sự mê hoặc tan biến dần. Tôi chỉ ngồi bên cạnh cậu ta. Hai con người vẽ đang trao đổi những câu khó hiểu.

Không hiểu người ta có bị điên trong đáy sâu không nhỉ? Có thể tôi sẽ là người đầu tiên?

– Tại sao cậu lại tử tự? – tôi hỏi.
– Khi nào?
– Anatol dẫn cậu ra, cậu đánh rơi súng lục và nó bắn vào trán cậu. Cậu muốn nói đó là một sự tình cờ?
– Không có chuyện tình cờ.
– Thế thì tại sao?
– Anatol không thể đưa tôi ra được.
– Tại sao? – tôi hét lên. Một cuộc nói chuyện của những kẻ điếc, những câu trả lời không nói lên điều gì.

Kẻ-không-may không trả lời.

Mặc kệ anh ta.

Tôi đã phỏng đoán quá đủ. Tôi chỉ việc đưa anh ta ra.

Và cậu ta sẽ không còn cách nào khác ngoài việc phải ra khỏi bậc.

– Đứng dậy! – tôi thét và túm lấy vai Kẻ-không-may bắt đứng dậy. Tôi lấy khẩu súng lục từ trong bao, bỏ đạn và ném đi.
– Đi thôi! Nhanh lên!

Cậu ta không tranh cãi, mà thử cãi lại xem… Nếu cần tôi sẽ vác cậu trên vai.

Cậu ta sẽ không có cách nào khác.

Chúng tôi băng qua Disneyland, tôi bắn các quái vật không tiếc đạn. Chúng đủ dùng cho cả bậc này.

Súng cối bị nung nóng vì bắn liên tục, tôi bị bỏng mặc dù có áo chống đạn. Chuyện vặt.

Trên bãi để xe đứa bé lại chạy trốn ba quái vật. Lần này không phải là cậu bé da đen mà là một cậu bé Mỹ la tinh. Ôi, tôi đã quá chán cái mặc cảm về chủng tộc của người Mỹ… Kẻ-không-may dừng lại như bị trói chân, và một lần nữa phải lặp lại trận đọ súng với bọn quái vật và con nhện-khẩu súng. Chúng tôi đi tới toà nhà mà cậu bé chỉ. Nhưng lần này Kẻ-không-may giữ thằng bé rất chặt và nó không thể bỏ chạy. Tôi bước qua cánh cửa thay vì đứa bé.

Một cái bao da có răng đung đưa chiếm gần hết gian phòng. Những viên đạn xuyên qua người nó không nổ. Tôi đành đốt cháy con quái vật bằng plasma, tốn mất hai nhân năng lượng.

Trong căn phòng tiếp theo, có hai người bị quấn bởi dãi của con nhện đang dãy giụa – một nam một nữ. Họ bị một con quái vật bé canh giữ, tên này thậm chí không thèm tấn công tôi mà xông vào định thanh toán hai người tù. Tôi bắn nó từ khẩu súng máy, cùng với Kẻ-không-may giải thoát cho bố mẹ đứa bé. Tiếp theo mọi chuyện theo kịch bản chuẩn – câu chuyện về nỗi kinh hoàng trước bọn người xâm lăng ngoài hành tinh, những lời khuyên nên vượt qua nhà gương như thế nào và một món quà trang trọng – một khẩu plasma. Các chương trình rất đơn giản, chúng thậm chí không để ý thấy tôi đã có thứ vũ khí đó. Tôi nhận quà không mấy nhiệt tình. Cái gia đình được đoàn tụ đó đi ra. Mọi sự được diễn tả kịch tính đến phát ngán – đứa trẻ đi ở giữa, âu yếm nắm tay bố mẹ… Cần phải hiểu là họ đã thoát khỏi Thành Phố Hoàng Hôn. Tôi nhìn sang Kẻ-không-may – cậu này trông rất nghiêm trang. Cứ như là cậu ta vừa cứu được ba mạng người.

Chúng tôi đi tới Mê cung gương. Tôi vẫn không đưa vũ khí cho Kẻ-không-may. Tôi không muốn có cái trò phù thuỷ với những khẩu súng rơi và tự nhả đạn.

– Thế này nhé, – tôi ra lệnh. – cậu sẽ dừng lại ở chỗ vào nhà gương và đợi cho đến khi tôi gọi cậu. Sau đó chúng ta sẽ bình tĩnh đi về phía bàn máy tính và cậu sẽ ra khỏi đây về nhà. Được chứ?
– Vâng.
– Cậu hiểu ý tôi chưa? Cậu sẽ không làm bất cứ điều gì ngu ngốc chứ?

Kẻ-không-may nhìn vào mắt tôi.

– Điều ngu ngốc – đó là hứng đạn cho cậu?
– Đúng! Tôi sẽ tự giải quyết lấy, còn cậu thì sẽ ra khỏi đây. Hiểu chưa?
– Hiểu rồi.

Ôi, tôi chẳng tin vào sự thành thật của cậu ta… Nhưng cũng chẳng làm gì được. Chúng tôi đi qua hành lang gương, đến cửa tôi vỗ vai Kẻ-không-may. Cậu ta ngoan ngoãn dừng lại.

“Em ơi đợi anh về. Đợi anh về em nhé”, – tôi nói. Tiến một bước về phía cạm bẫy, không đừng được, tôi quay lại:

– Nghe này… dù cho cậu là ai đi chăng nữa… Tôi mệt quá rồi.

Kẻ-không-may gật đầu.

– Tôi đã chán ngấy những trò ngu ngốc này, – tôi tiếp tục. – Hãy hứa là cậu sẽ không lao vào các cuộc đọ súng. Tôi muốn lôi cậu ra khỏi đây để được đi về nhà.
– Tôi sẽ làm tất cả như cậu nói, – Kẻ-không-may trả lời rõ ràng. Và tôi bỗng nhiên thấy tin cậu ta.
– Cảm ơn, – tôi nói nhỏ trước khi lao vào phòng.

Và một trận mưa lửa bắt đầu.

Đội cận vệ của Thủ lĩnh-người-ngoài-hành-tinh bắn vào tôi từ mười ba cái ban công, và tôi cũng nổ súng – bắn mò. “BFG-9000” đốt cháy một lúc ba chiếc gương. Căn phòng chìm ngập trong làn khói bạc. Đạn bắn vào bộ quần áo chống đạn ném tôi ngã xuống sàn. Tôi bắn trong tư thế ngã, quay lại phía sau như trong điệu nhẩy “break” thời trai trẻ, bắn thêm hai lần nữa. Ba chiếc gương, ba chiếc gương, ba chiếc gương…

Mặt gương cuối cùng – đã tới ban công cuối cùng có hai con quái vật. Mình chúng đầy máu mầu xanh, đạn khẩu “BFG” xuyên thẳng vào những thân thể sần sùi của chúng. Bộ quần áo chống đạn của tôi vẫn còn nguyên lành, bị vò nát, nung nóng nhưng vẫn hiệu quả như trước.

Phát đạn cuối cùng, một quả cầu lửa, tiếng nổ của những loạt đạn thứ hai… Quái vật kêu thét, biến thành một đống tro đen.

Và im lặng.

Phòng gương bị thiêu cháy và phá hỏng, chỉ có màn hình của chiếc máy tính để thoát ra trang trọng toả sáng giữa đống đổ nát.

Và sự im lặng đã tới… – tôi thì thầm, quỳ xuống. Cảm ơn Anatol vì bộ quần áo chống đạn, cảm ơn… – Kẻ-không-may! – Tôi gọi. Một tiếng động yếu ớt từ phía hành lang – tiếng bước chân ngập ngừng. Và hai tiếng nổ ngắn – tiếng nổ từ khẩu súng cac-bin.

Tôi cũng chẳng cần phải giải thích thêm gì nữa.

Và cũng không cần an ủi tôi.

Tôi chạy đến, bước qua cái xác đẫm máu của Kẻ-không-may, nhìn về phía vô tận của chiếc gương trong hành lang.

Alex đứng giữa những cái bóng của mình, khẩu súng buông thõng trong tay. Trên người hắn ta còn sót lại một mảnh áo chống đạn, khuôn mặt bê bết máu. Nòng súng chĩa xuống sàn.

– Tôi không còn đạn nữa, – hắn nói.

Tôi bỏ khẩu “BFG” xuống, lấy khẩu súng lục từ thắt lưng. Gí nòng vào trán Alex mạnh đến nỗi hắn ta lùi lại.

Thậm chí không có một chút giận dữ nào.

Alex im lặng chờ tiếng súng.

– Ngồi xuống, – tôi nói và hạ súng xuống. – Ngồi xuống thằng chó…

Hắn ta ngồi xuống, và tôi cũng ngồi xuống bên cạnh. Xác Kẻ-không-may, người một lần nữa lại không gặp may, nhìn trân trối lên trần nhà.

– Tại sao mày lại giết nó?
– Tôi … muốn giết cậu, – Alex đáp. – Tôi đuổi theo cậu. Tôi sợ mình chậm. Không để ý là nó không có vũ khí.
– Thế tại sao lại là tao?

Alex cười nhăn nhó.

– Cậu đã thanh toán tôi ở bàn một. Cậu quên rồi sao?
– Không. Và đó là tất cả lý do?
– Chúng ta đã thoả thuận sẽ đi cùng nhau!

Trời ơi, tại sao tôi lại phải chịu nỗi khổ như thế này?

– Mày muốn nói là mày không định tự tay bắn tao?
– Tôi có nghĩ tới, – Alex thú nhận một cách bình tĩnh. – Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa quyết định. Vậy mà cậu đã bắn tôi.

Và lúc này thì tôi phá lên cười. Tôi lăn ra sàn, đập mũ vào chân Kẻ-không-may. Tay tự cứa vào những mảnh gương vỡ.

– Đồ quái vật! – tôi thét lên. – Thằng ngu!

Không hiểu tại sao Alex giận dỗi.

– Tôi đã không bắn vào cậu! – hắn ta hét lên. – Còn cậu bắn tôi, đúng thế!
– Thằng nhãi, mày đúng là điên rồi! – tôi điên tiết. – Kẻ báo thù, mẹ mày… một Zorro quái thai… Tao là diver! Mày có hiểu không? Cậu thanh niên mà mày bắn đã hai ngày ở trong đáy sâu! Đồng hồ thời gian của cậu ta bị ngắt! Nó có thể bị chết nếu tao không lôi được nó ra! Còn mày, với những mặc cảm của mày… thằng ngu, thằng ngu…
– Diver? – Alex ngớ ngẩn nhắc lại.
– Diver! – bây giờ tôi cóc sợ bị treo vĩnh viễn. – Tao cần gì cái Mê cung này! Tao đang muốn cứu một người – còn mày lại chơi trò chiến tranh, đồ chó con! Mày bao nhiêu tuổi, thằng nhãi?

Alex không trả lời ngay. Nhưng dù sao anh ta cũng trả lời.

– Bốn hai.

Tôi lại được một trận cười nữa.

Ra vậy, vương quốc của Peter Pan, hòn đảo của những kẻ mãi là trẻ con.

Một kẻ mê trò chiến tranh sắp tới tuổi ngũ tuần.

Trong không gian ảo không có tuổi. Thương nhân đứng tuổi và cậu thanh niên măng tơ, lao đến chỗ làm việc nơi có chiếc máy với modem – tất cả đều bình đẳng.

Tất cả đều có quyền chạy trong những hành lang vẽ của Mê cung, tưởng nhớ đến những luật danh dự của trẻ con và tiếng kêu “ăn gian!”

Mỗi người đều có quyền đóng những vai tốt bụng và hiệp sĩ, quên mất rằng cuộc sống phức tạp hơn mười điều cấm kị từ thời Cựu ước.

– Tôi rất lấy làm tiếc, – Alex nói. – Tôi không biết là ông đang làm một công việc quan trọng như vậy…

Trời ơi, nực cười làm sao… Không, chẳng có gì quan trọng cả, tôi đến đây là để đái một bãi…

– Nếu như tôi có thể giúp ngài được điều gì… – Alex khó nhọc nói tiếp. – Để bù lại thời gian mà ngài đã tốn…
– Không thể mua thời gian được, – tôi đáp. Giá như Alex vẫn tiếp tục xử sự như một lập trình viên trẻ… – bây giờ có một chàng trai đang chết đói, chết khát ở đâu đó, chàng thanh niên mà ông đã bắn vào!
– Tôi rất lấy làm tiếc… – Alex đứng dậy đi về phía tôi. Tôi nhìn anh ta, không có ý định đứng lên. – Anh đã xử sự không văn minh. Anh đã bắn vào tôi không có lý do rõ ràng…

Nói chuyện với hắn ta cũng vô ích…

– Cũng có thể là tôi không đúng, – giọng anh ta tự tin hơn. – Nhưng anh hiểu không, nguyên nhân chỉ tại hành động lúc đầu của anh. Anh chắc là trẻ hơn tôi…

Tôi nhìn vào cái bóng của Kẻ-không-may trên trần nhà. Nhìn vào khuôn mặt đã lạnh cứng.

– Nhưng anh cũng phải hiểu rõ không kém gì tôi rằng chúng ta đang ở trong thế giới không có thật, không tồn tại, – Alex bắt đầu lên lớp. – Đó là một ảo tưởng rất nguy hiểm… con người rất dễ đánh mất những giá trị thật của mình, những quy định về đạo đức, bị ám ảnh bởi cảm tưởng mọi sự đều có thể. Cũng có thể hành động của tôi không hoàn toàn đúng, nhưng tôi luôn luôn cố gắng theo những quy tắc cơ bản của con người. Mê cung – đó là trò chơi, nhưng trong đó cũng có những thần tượng vĩnh cửu. Những thần tượng hiệp sĩ, nếu nói chính xác hơn. Cuộc chiến giữa cái Thiện và cái Ác.

Lại thêm một chiến sĩ đấu tranh với ảo ảnh. Tôi đã biết bao nhiêu người như thế – những người cố gắng biến đáy sâu thành một bản sao của thế giới thật. Điều đáng nực cười là những kẻ to mồm nhất lại là các nhà văn viễn tưởng…

– Ngay từ đầu anh đã xử sự không trung thực, – Alex tiếp tục. – và… một kết cục đáng buồn. Anh biết không, diver, mọi chuyện vẫn thường xuyên xảy ra như vậy. Từ khi mới có thế giới này. Lịch sử là một bằng chứng sống!

“Và trong cái chảo bốc khói của những cuộc chiến tranh và nổi dậy ngày xưa…” – tôi nói khẽ. – “Biết bao nhiêu thức ăn cho những bộ óc nhỏ bé của chúng ta” (Thơ Vysotsky)!

Alex im lặng.

– Ông đã tính sổ với tôi chưa? – tôi hỏi dồn. – Hãy nói đi, tính sổ chưa? Hay là ông còn muốn tự tay bắn tôi nữa? Bắn đi!

Tôi ném khẩu súng cho hắn ta và giơ tay lên đầu.

– Tôi… không muốn nói thế… – Alex lúng búng. – Nếu như anh tự công nhận mình không đúng, thì điều đó cũng đã đủ…
– Tôi công nhận, – tôi nói, hai tay ôm nòng khẩu súng trường trước ngực. – Tôi công nhận. Cần phải để ông bắn tôi trước. Ông đã hài lòng chưa?

Alex lùi lại một bước, dang tay phản đối. Hắn ta hoàn toàn không thoả mãn với kết thúc như vậy, hắn ta không kịp tự khẳng định trong cặp mắt của chính bản thân.

Đáy sâu- đáy sâu, ta không thuộc về ngươi…

Mà cò súng rất cứng, mãi tôi mới nhấn được nó.

Trên màn hình của mũ – toàn máu.

Còn bên trong tôi – im lặng.

Không, tôi không lôi ra khỏi đáy sâu một player kém may mắn và không định chơi người bạn đồng nghiệp vô nguyên tắc. Đó là mạng.

Chính không gian ảo đã đứng lên chống lại tôi.

Phần ba. Người-không-mặt

00

Tôi đã có mặt khi thế giới ảo ra đời. Tôi là một trong những người đầu tiên thử chương trình deep của Dibenko. Và trong tôi không có nỗi sợ hãi của một người bình thường đối với máy tính.

Những chiếc máy tính không có trí khôn.

Vika có thể tưởng tượng về một trí tuệ điện tử tự phát sinh, tôi thì không thể tin vào điều đó. Tất cả những gì xảy ra trong đáy sâu chỉ là sự chồng chéo của các chương trình khác nhau. Nếu như điều đang xảy ra vượt quá giới hạn có thể, nghĩa là có con người đứng đằng sau.

Nhưng ai, ai có thể đứng đằng sau những cái chết bất tận của Kẻ-không-may?

Một diver giỏi hay chỉ cần một thường dân có kinh ngiệm của đáy sâu là có thể tạo ra cái chết của mình hết lần này đến lần khác. Tất cả các loại súng chỉ là trò vặt. Nhưng tại sao chính Mạng lại trêu Kẻ-không-may? Tại sao Alex có thể đuổi kịp chúng tôi đúng vào lúc Kẻ-không-may nằm ngoài sự kiểm soát của tôi? Tình cờ chăng?

Và hai tay chuyên nghiệp cố gắng đưa Kẻ-không-may tới exit cũng không thể bảo vệ cậu ta khỏi sự tình cờ?

Tôi không thể tin vào điều đó.

Khi quay lại đáy sâu, tôi ngồi trong phòng thay đồ của Mê cung, cảm thấy bị hạ thấp, bị làm nhục. Một diver thất bại, đã tự cho mình là nhất thiên hạ. Đáy sâu ơi đáy sâu… người đã đè bẹp tôi dễ dàng và bất ngờ. Tôi đã thua cuộc mà kẻ thù vẫn không xuất đầu lộ diện.

Không phải ngẫu nhiên mà Người-không-mặt trao một giải thưởng như vậy cho ai cứu được Kẻ-không-may. Ông ta biết nhiều hơn những gì ông ta nói. Tài bắn súng và phản xạ tốt thôi chưa đủ.

Có nghĩa là tôi phải dừng lại cái việc đâm đầu vào cánh cửa vẽ. Phải tìm lối thoát thật sự.

Tôi ném bộ quần áo chống đạn và vũ khí vào chiếc tủ cá nhân, đi vào nhà tắm, xoay người im lặng dưới những tia nước lạnh như băng. Sự tức giận dần thay thế cho cảm giác chán nản và bất lực. Rất tốt. Sự tức giận muôn năm. Đây chính là điều tôi cần. Chơi đúng luật thế đã đủ rồi.

Thay quần áo xong, tôi bước ra gian phòng nhiều cột.

– Ban quản lý Mê cung đề nghị ngài Xạ thủ tới gặp ngài Trưởng ban An ninh, – ngay lập tức có tiếng nói trong không trung. – Ban quản lý…

Nhiều ánh mắt nhìn theo khi tôi bước tới cánh cửa mà lần trước Guillermo đã bước vào. Tôi đẩy cửa. Không khoá.

Toà nhà của Ban quản lý lần này rất đông người. Người ta cho tôi vào không gian làm việc chung của Mê cung. Tôi có thể nhìn thấy họ, họ cũng thấy tôi. Nhưng chắc tôi chẳng làm ai quan tâm. Tôi đi theo hành lang, nhìn qua cửa kính, trong đó là tổng đài, các chàng trai và các cô gái đang ngồi trước máy tính. Sau một vài cánh cửa là những căn phòng rộng với những chiếc bàn lớn có sa bàn. Sa bàn các bậc của Mê cung: cây cối, suối, khe, những toà nhà và các đống đổ nát, những dòng sông và các đám cháy. Một đám người chậm chạp đi xung quanh sa bàn. Chàng thanh niên nhoài người trên sa bàn, đổ một thứ nước sền sệt màu xanh xuống con suối nhỏ. Dòng suối bắt đầu sôi lên. Chàng thanh niên hích vai người bạn đứng bên cạnh, cậu này nhìn và nhún vai.

Người ta thiết kế các bậc như vậy đó. Nói đúng hơn là cái khung, sau đó chúng bắt đầu cuộc sống điện tử của mình, sẽ có các quái vật và các player xuất hiện. Khoảng mấy tuần hoặc mấy tháng bậc sẽ khuấy đảo trí tưởng tượng của những kẻ say mê Mê cung. Sau đó người ta sẽ thay nó.

– Ngài là Xạ thủ?

Cô gái nhẹ nhàng và bất chợt đến gần tôi. Một cô gái rất đẹp, tóc sáng.

– Đúng.
– Mời ngài đi theo tôi. Ngài Aguirre đang đợi ngài.

Tôi đi theo cô gái. Tôi biết người ta sẽ nói gì với tôi. Nhưng bỏ ra 10 phút xã giao thì có sao?

Guillermo đứng cạnh cửa sổ nhìn ra Mê cung, một bóng đen trên nền trời đỏ. Trong căn phòng tam giác, mọi thứ được tính toán kĩ lưỡng: người chủ căn phòng trên nền phông cửa sổ có vẻ bé nhỏ và không tự tin… với ánh mắt chăm chú về phía xa. Người bước vào căn phòng, như đứng ở trên cao, sẽ tự nhiên cảm thấy mình quan trọng… và không được thoải mái.

– Ô, Xạ thủ! – Guillermo sải những bước vội vã về phía tôi. – Mời ngài ngồi, xin mời…
– Ngài sẽ huỷ bỏ hợp đồng? – tôi hỏi thẳng.

Guillermo dừng lại, xoa sống mũi.

– Hừm… ngài đã nói chuyện với Anatol rồi chứ, ngài Xạ thủ?
– Đã nói.

Cứ như là ông ta không kiểm soát cuộc nói chuyện của chúng tôi…

– Xạ thủ, ngài có đồng ý với ý kiến của các diver của chúng tôi?
– Không.
– Tại sao?
– Chẳng lẽ điều này có ý nghĩa? – tôi trả lời bằng câu hỏi. – Ngài đã quyết định từ chối việc cứu Kẻ-không-may.
– Không phải tôi quyết định, – Guillermo trả lời. Ông ta hơi nhấn mạnh chữ “tôi”.
– Nhưng ngài sẽ huỷ hợp đồng?

Guillermo thở dài.

– Chúng tôi đánh giá cao những cố gắng giải cứu của ngài… rất đánh giá cao.

Lần đầu tiên ông ta nói sai và tôi hiểu ra rằng Guillermo nói chuyện không qua chương trình dịch, ông ta biết tiếng Nga. Biết rất rành. Thật thú vị. Nhưng không ngạc nhiên. Người Nga chiếm một tỷ lệ lớn trong trò chơi. Có lẽ vì thế mà tính cẩu thả đặc trưng nổi tiếng của chúng ta vẫn còn đến bây giờ… và rất nhiều công ty không hề biết họ trả lương cho các nhân viên của mình để tiêu khiển chứ không phải để làm việc ở đáy sâu.

– Nhưng có ý kiến cho rằng hiện nay chúng tôi đang vấp phải hành động của một diver có thái độ thù địch. Tiếp tục việc giải cứu là tiếp tay cho kế hoạch của anh ta. Tôi nói có đúng không?

Tôi gật đầu. Trong giọng Guillermo không có sự tự tin. Nhưng tôi cũng không có gì để phản đối ý kiến của các diver của Mê cung.

Tạm thời thì chưa.

– Công ty sẽ trả cho ngài một khoản tiền thưởng, – Guillermo nói tiếp. – Chúng ta thậm chí có thể thoả thuận về số tiền… một chút.

Ông ta cười rất ranh mãnh và thân thiện.

– Tôi dành cho ngài quyền xem xét trị giá khoản tiền, – tôi đáp.

Guillermo nhìn tôi thăm dò, sau đó ông ta ngồi xuống viết séc. Trong tay ông ta là cây Parker mạ vàng, quyển séc của Chase-Manhattan. Sau sự việc xảy ra ở Al-Qabar, số tiền không làm tôi choáng váng nhiều, nhưng dù sao nó cũng rất ấn tượng.

– Xin cảm ơn, – Guillermo trịnh trọng tuyên bố khi trao tấm séc cho tôi. Điều này chỉ có tính hình thức, tiền đã được chuyển vào tài khoản bí mật của tôi ghi trong hợp đồng. Nhưng được cầm trong tay tấm séc ảo cũng thú vị.

Tôi gật đầu, bắt tay Guillermo. Xong rồi, ra khỏi đây được rồi. Người ta cho thằng bé chiếc kẹo và đuổi ra khỏi hội những người lớn với các trò chơi nghiêm túc.

– Ta làm một ly chứ? – Ngài Aguirre cười, lấy từ dưới bàn chai rượu. Armagnac chính hiệu của Pháp. Trong không gian ảo nó chỉ đắt hơn Coca Cola một chút, nhưng bản thân cử chỉ này rất đáng mến. Aguirre làm như không hề nghi ngờ rằng tôi quen với mùi vị của loại rượu này.

Chúng tôi cụng ly, nhấp một chút. Tôi không thích Cognac và Brandy, nhưng luôn thích thú khi nghĩ mình là một kẻ sành các thứ rượu hảo hạng.

– Tôi đoán được ngài sẽ tiêu số tiền như thế nào, – Guillermo bất ngờ nói.
– Như thế nào?
– Chúng sẽ quay trở lại tài khoản của Mê cung, – Guillermo cười.
– Không.

Ông ta nhướn mày ngạc nhiên:

– Ngài đầu hàng? Phải vậy không?
– Tôi sẽ cứu Kẻ-không-may . Nhưng để làm việc đó tôi có tiền. Còn séc… tôi sẽ trả lại. Để ngài thay đổi các con số.

Guillermo gật đầu. Ông ta chờ đợi ở tôi sự kiên quyết và hoàn toàn hài lòng với lời hứa.

– Xin chúc ngài may mắn, ngài diver.
– Nếu như trong Mê cung xảy ra chuyện gì đó bất thường… ngài có thể báo cho tôi không? – tôi quan tâm. – Một cách không chính thức?
– Địa chỉ, – Guillermo nói rất nghiêm túc.

Tôi đưa cho ông ta tấm card có ghi địa chỉ mạng. Đó không phải là địa chỉ của tôi, chỉ là hòm thư, mà trong trường hợp thông báo mật khẩu tôi có thể nhận thư gửi cho Xạ thủ.

– Gọi taxi cho ngài? – ngài Aguirre hỏi khi chúng tôi chia tay.
– Xin cảm ơn, Willy, không cần thiết.

Tôi dừng một chiếc xe của Taxi Deep khi đã qua được mấy phố. Không phải tôi sợ bị theo dõi, nhưng không nên thay đổi những thói quen tốt.

– Khu phố Al-Qabar, – tôi ra lệnh. Lái xe lần này là một phụ nữ tóc đỏ có khuôn mặt khả ái với những nếp nhăn nhỏ nơi khoé mắt. Một khuôn mặt được vẽ rất tuyệt vời.
– Địa chỉ trên không tồn tại, – cô ta làm tôi thất vọng.
– Al-Qabar . Tám-bẩy-bẩy-ba-tám.
– Chấp nhận đơn đặt hàng.

Xe chuyển bánh, đường phố lao vun vút bên cạnh. Tôi yêu cầu Vika chuyển hình dạng rất đàn ông của Xạ thủ sang khuôn mặt thật thà của Hoàng tử Ivan. Một giây, và trong gương là một người mặc bộ quần áo trắng.

Những bức tranh, những bức tranh và chẳng có gì thêm. Bây giờ chương trình Taxi Deepchuyển kênh liên lạc của tôi từ server này sang server khác, chuẩn bị nối tôi với Al-Qabar, đưa đến cây cầu sợi tóc và quái vật-kẻ canh gác. Những bức tranh và chỉ vậy. Đáy sâu không thể có trí tuệ riêng!

Nhưng tôi không cảm thấy tin tưởng ngay cả trong những ý nghĩ của bản thân.

01

Sa mạc đón tôi với hơi thở nóng bỏng, và con quái vật tiếp tôi bằng tiếng thét inh tai:

– Mày còn dám quay lại sao, thằng kẻ cắp giữa những bọn kẻ cắp kia?

Một chương trình tốt… với bộ nhớ…

Quái vật nhấc đôi chân đá khỏi cát, tiến một bước, rồi bước nữa. Cây cầu sợi tóc căng ra và kêu lên, nhưng vẫn chưa đứt. Có điều gì thật mới mẻ. Trong những ngày qua các lập trình viên của Al-Qabar đã thêm vào chương trình canh gác khả năng chuyển động!

– Đứng lại! – tôi hét lên, đưa hai tay qua đầu. – Tao đến gặp Friedrich Urman! Tao không nằm trong quyền lực của mày!

Nắm đấm của con quái vật lơ lửng trên đầu tôi. Tia lửa toé ra từ những kẽ ngón tay.

– Phát hiện ra virus lạ, – Windows Home lo lắng thì thầm. – Chú ý! Em cho chạy chương trình Web!

Không gian được phủ một lớp voan mỏng. Chương trình chống virus Web bắt đầu loại những thông tin nhập vào, cố gắng bảo vệ máy tính khỏi tác động của virus. Sự bảo vệ không mấy lý tưởng, virus khoẻ vẫn xâm nhập được kênh của tôi. Nhưng tôi không ngăn Vika, nó đang hoảng loạn… tất nhiên nếu như từ này phù hợp với máy tính… Hình dạng con quái vật hơi trôi đi và trở nên không được rõ nét.

– Mày là ai? – Con quái vật rống lên. Giọng nói cũng đã bị thay đổi.
– Diver! – Tôi thét. Bây giờ tôi chẳng còn gì phải giấu.
– Đợi đấy! – quái vật ra lệnh. Tia lửa trên bàn tay nó tắt ngấm và Vika cũng tắt Web.

Tôi không biết làm gì hơn là đợi. Quái vật bất động, chỉ có đôi mắt sáng lên, chiếu vào tôi ánh mắt chăm chú, gần như của người thật. Lần trước quá dễ dàng. Người ta cho tôi vào bẫy và tin tưởng rằng tôi không thể thoát được. Lần này các lập trình viên của tập đoàn, sau khi trải qua cơn sốc, có khả năng dồn lên tôi tất cả thành quả của trí tưởng tượng của mình. Mà trong bọn họ có những người có thể làm khiếp sợ không chỉ tôi, không chỉ Maniac mà bản thân ông già Lozinsky. Bỗng nhiên tôi nhớ đến các câu chuyện đồn đại về những virus có khả năng phá hỏng phần cứng máy tính…

– Cho qua! – quái vật sống dậy.

Tôi bước lên cây cầu sợi tóc.

Đáy sâu, đáy sâu…

Lần này đón tôi không phải là hai tên bảo vệ nực cười, mà là một đám đông có vũ khí. Nếu như lần trước người ta áp tải tôi như thế này, tôi chắc chắn chỉ lấy được file một byte.

Đoàn bảo vệ dẫn tôi đi qua những con phố trong sự im lặng băng giá. Tôi chờ đợi người ta sẽ dẫn tôi vào phòng nói chuyện lần trước, nhưng chúng tôi đi ngang qua.

Về phía ngôi nhà xám u ám.

Người ta muốn nhốt tôi vào tù hay sao? Thật nực cười. Các diver không thể bị bắt được. Có thể ngăn chúng tôi ăn cắp file, nhưng không thể giam chúng tôi trong không gian ảo được.

Một phần lính gác ở lại ngoài cửa, bốn tên dẫn tôi vào trong xà lim. Hai thằng phía trước, hai thằng phía sau. Kiếm tuốt trần. Ôi, người ta sẽ cho virus vào máy của tôi, sẽ rất gay đây. Ai đã từng trải qua chuyện ổ cứng bị hỏng sẽ hiểu tôi. Một lần, trong một phi vụ nhỏ hầu như chẳng lợi lộc gì, tôi bị dính một virus rất dễ thương, đã trộn lẫn FAT và partition table của ổ cứng thành một thứ côc-tai. Maniac một ngày đêm đào bới từ ổ cứng những mảng thông tin còn sót lại. Cứu được gần hết. Còn tôi phải bịa đặt một điều nhăng nhít về chiếc đĩa CD games lậu có virus.

Nếu như bọn tẹp nhẹp cũng có thể làm cho máy của tôi dính chưởng như vậy, tôi thậm chí không dám nghĩ các ông bạn Al-Qabar có thể làm những gì.

Cánh cửa nặng nề đóng lại sau lưng. Xà lim chìm trong bóng đen. Tôi đi mò mẫm, bị đẩy từ phía sau lưng. Rõ rồi. Kênh liên lạc của tôi bị thu hẹp tối đa. Để tôi không thể lấy cắp được gì. Hình ảnh thị giác bị ngắt.

– Đứng lại! – Có tiếng ra lệnh từ phía sau. Tôi ngoan ngoãn đứng im.

Những kẻ xung quanh nhìn thấy tôi rõ như lòng bàn tay, và điều này không mấy thú vị.

– Ngài trâng tráo đến mức dám xuất hiện lần nữa sao, Ivan?

Tôi nhận ra giọng Urman, chính xác hơn là âm sắc chương trình dịch của ông ta. Tôi quay lại, cố gắng không giương đôi mắt không thấy gì của mình.

– Chúng ta đã thoả thuận như vậy.
– Thật sao?
– Ngài tự nguyện đưa file cho tôi để đổi lấy lời hứa sẽ gặp lại.

Im lặng. Rất lâu. Tôi không nói dối và Urman ở vào tình thế ngu ngốc. Thật tốt khi không phải nói dối. Mà cũng để làm gì? Trên thế giới có quá nhiều sự thật đến mức sự giả dối trở nên không cần thiết.

– Ngài muốn gì?
– Tôi ư? Chẳng gì cả. Ngài muốn gặp tôi, chắc là ngài có đề nghị nào đó?

Lại im lặng. Chắc là Urman không ngờ tôi lại đến ngay cả sau khi bị tìm cách phát hiện. Tôi nói thêm cho chắc chắn:

– Nhân tiện, không cần phải kiểm tra các kênh liên lạc. Nếu không tôi sẽ đi.

Im lặng kéo dài, và tôi tưởng tượng nhìn thấy Urman đang ra hiệu cho các bảo vệ  – “nào, hãy kiểm tra anh ta thật cẩn thận…”

– Khôi phục hoàn toàn kênh liên lạc của anh ta, – Urman hạ lệnh. – Và ngừng theo dõi.

Bỗng chói loà. Tôi nhăn mặt, ngắm bên trong xà lim bằng đôi mắt khép hờ. Những bức tường nặng nề ảm đạm. Phía trên tường là lưới sắt, những ô cửa bé bằng kính. ở giữa căn phòng có một chiếc bàn và mấy cái ghế mềm.

– Đây là phòng họp, – Urman giải thích. Ông ta mặc bộ com lê, đeo cà vạt. Chắc là quần áo của ông ta tự động thay đổi cho phù hợp với khung cảnh của căn phòng. Tôi đã được nghe về điều này. – ở đây diễn ra những cuộc họp Ban Giám đốc và một số cuộc gặp mặt khác…

Rõ rồi. Một trong những chỗ được bảo vệ tốt nhất trong không gian ảo của Tập đoàn. Không thể chạy thoát khỏi đây như từ chỗ nói chuyện kia.

Nhưng tôi cũng chẳng có gì để chạy. Tôi đến đây hoàn toàn tay không.

– Hãy để chúng tôi một mình, – Urman tiếp tục ra lệnh.

Bảo vệ thi hành vô điều kiện.

– Xin cảm ơn ngài Friedrich, – tôi lên tiếng.

Urman im lặng gật đầu và ngồi vào một chiếc nghế. Tôi ngồi xuống bên cạnh.

– Ngài đã bán quả táo? – Urman quan tâm.
– Đúng, xin cảm ơn.
– Tôi rất mừng cho ngài.

Hình như ông ta không giận dữ lắm. Và điều này làm tôi cảnh giác.

– Tôi hy vọng điều này không gây khó khăn cho tình hình tài chính của Tập đoàn.
– Không. Không nhiều.

Tôi nhìn Urman dò hỏi.

– Lần trước tôi quên không thông báo với ngài, thứ thuốc tuyệt vời đó có một khiếm khuyết nhỏ, – Urman nói. – Tác dụng phụ. Chúng tôi phát hiện ra điều này cũng hoàn toàn tình cờ… Tôi hy vọng ngài Shellerbach và “Trans-Farm-Group” không bị mắc sai lầm.

Tôi bỗng cảm thấy không thoải mái.

– Xin đừng lo lắng, ngài Diver. Kiểm tra tính độc hại của thuốc không nằm trong trách nhiệm của ngài, – Urman cười. – Hơn nữa, cũng chẳng có gì nguy hiểm… không phải ung thư và tác dụng gien. Nhưng người bệnh sẽ không hài lòng.

Al-Qabar tự bảo hiểm… Hay thật. Thuốc chống cảm cúm có thể có tác dụng phụ gì? Nổi mẩn màu xanh? Bất lực? Hói đầu? Chắc Urman sẽ không tiết lộ.

Vậy thì đến cuối cuộc đời tôi sẽ chỉ chữa cảm cúm bằng aspirin.

– Chúng ta hãy cùng quên đi mối hiềm khích giữa hai bên! – Urman độ lượng đề nghị.

Tôi gật đầu.

– Như tôi đã nói, tôi có một đề nghị rất thú vị đối với ngài… – Giám đốc Al-Qabar nói. – Một công việc thường xuyên.
– Không.

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Người ta nói chúng là cửa sổ tâm hồn. Chỉ có điều những thân thể ảo của chúng tôi có tâm hồn không?

– Có một vài diver có hợp đồng dài hạn, – Urman nhận xét. – Có nghĩa… không bị cấm?
– Không bị cấm. Nhưng có sự khác nhau giữa làm việc ở trung tâm giải trí hay văn phòng thám tử ảo và làm ở chỗ các ngài. Sau một, hai hay ba tháng, ngài sẽ lần ra tôi.
– Ngài sợ lộ sao, Ivan?
– Tất nhiên. Chúng tôi là những nhà giả kim thuật của không gian ảo. Những phù thuỷ. Và không một vị Hoàng đế nào lại để nhà giả kim thuật bước ra khỏi căn hầm dưới mặt đất. Để ông ta không nghĩ ra các thứ bột cho kẻ thù.
– Thật buồn… – Urman không tranh luận. – Ngài có lý ở nhiều khía cạnh, ngài diver người Nga… người Nga, xin lỗi ngài nhưng tôi biết điều này. Giọng của ngài đã được phân tích. Đó không thể là chương trình dịch.

Tôi cũng không tranh luận với ông ta. Một cuộc nói chuyện hoà bình và tốt đẹp. Chúng tôi đối xử với nhau có vẻ rất trung thực. Tuyệt vời.

– Vậy tôi đề nghị ngài cộng tác một lần! – Urman vui vẻ nói. – Công việc không phức tạp, chúng tôi trả rộng rãi.
– Ngài cho rằng lôi Kẻ-không-may ra khỏi Mê cung dễ thế sao?

Trúng tim đen! Trúng ổ! Mặt Urman hơi giật, sau đó ông ta tự chủ lại, nhưng mắt trái vẫn còn nháy. Một – không, không, phải là năm – không!

– Xin ngài hãy giải thích ngài đang nói gì vậy? – Ông Giám đốc hỏi không mấy thuyết phục.
– Chỉ sau ngài.

Hoặc là người ta sẽ giết tôi bây giờ, hoặc là phải đánh bài ngửa.

Urman biết cách chịu đòn.

– Một trong những lĩnh vực hoạt động của Tập đoàn là kiểm tra nhân khẩu của Deeptown.

Tôi lắc đầu. Tôi vẫn chưa hiểu.

– Số lượng dân của Deeptown trong không gian ảo ở mỗi một thời điểm nhất định. Với độ chính xác đến từng người. Theo vùng, theo toà nhà, theo các không gian trong không gian, như của chúng tôi.
– Để làm gì? Luật nào cho phép?
– Đó là một quyết định chung được đưa ra cách đây một năm, – Urman nhún vai. – So sánh mức độ sử dụng ở các server khác nhau, sự liên quan với thời gian trong ngày, tất cả những điều đó cho phép phối hợp làm việc, giảm giá thành sử dụng không gian ảo. America-on-line là chủ một trong những đơn đặt hàng chính, các công ty nhỏ khác cũng tham gia.

Một lần nữa người ta sơ hở để cho tôi tiếp cận với thông tin.

– Chúng tôi tiến hành kiểm tra số tín hiệu ra-vào trên các server, – Urman tiếp tục. – Rất đơn giản và đáng tin cậy. Rất nhanh. Người ta đếm các server hai phút một lần. Không xâm phạm quyền của bất cứ ai, còn chúng tôi thì biết được số lượng người đang có mặt trong không gian ảo. Đây không phải là theo dõi, chỉ là thống kê.

Tôi gật đầu.

– Song song, người ta tiến hành kiểm tra số lượng các đối tượng đang sử dụng máy ở mỗi một vùng, – Urman nói tiếp. – Bằng cách đó, chúng tôi biết được bao nhiêu người đang nằm trong vùng này hay vùng khác của không gian. Kiểm tra cũng được tiến hành hai phút một lần. Nếu cộng các đối tượng đang hoạt động tích cực của tất cả các vùng thì chúng ta sẽ có ngay được con số rõ ràng về số người đã vào đáy sâu.

Tôi đã hiểu.

– Các con số không khớp?
– Đúng. Trong không gian ảo nhiều hơn một người theo con số phải có. Các máy tính nhìn thấy anh ta, anh ta có trong không gian điện tử, nhưng anh ta chưa bao giờ vào mạng.

Urman đứng dậy, vỗ tay, trên tường phía trên bê tông và lưới sắt mở ra một màn hình lớn. Tôi đứng dậy. Đó là bản đồ Deeptown và các vùng lân cận, dường như được may từ những mảnh vụn bé tí xíu. Mỗi mảnh vụn là một server, phục vụ cho một vùng không gian nhất định. Phía trên mỗi mảnh vụn là một chấm nhỏ mầu đỏ, đó là những server vào, đường dây điện thoại mà qua đó có thể vào đáy sâu.

Rất đẹp. Bọn tư bản là những kẻ hình thức.

– Có thể xem các dữ liệu theo từng vùng, – Urman giải thích. – Chẳng hạn như…

Ông ta tiến tới màn ảnh, chỉ ngón tay vào khu Al-Qabar. Trên màn hình hiện ra “1036/803”.

– Ngài có hiểu không?
– Các server của ngài quản lý trong không gian ảo một nghìn ba sáu người. Kể cả tôi. Và tất cả, trừ tôi ra, đều vào qua các kênh riêng của ngài?
– Tất nhiên. Rất nguy hiểm khi đưa thông tin qua những kênh lạ, thậm chí là của những nguồn cung cấp đáng tin cậy nhất. Chúng tôi có kênh của mình ở mười hai thành phố, nơi các cộng sự của chúng tôi sống.

Nhưng khi đó sẽ không thể nào tìm ra Kẻ-không-may!

Tôi tiến lại bản đồ, tìm nhà hàng Ba con lợn sữa và chỉ ngón tay vào một chỗ khác gần đó. Tôi vào đó vài lần, nhưng tôi không thích ở đó. Quá ồn ào và lộn xộn.

“63/2”.

Đó là một bức tranh phổ biến, đúng không? Trong không gian nhà hàng có sáu ba người đang dạo chơi, nhưng chỉ có hai người vào qua kênh điện thoại riêng của họ.

Urman gật đầu.

Chúng tôi tìm ra chuyện ở Mê cung theo một cách khác.

Tôi đã quên mất rằng trước mặt tôi là một người đối thoại rất láu cá và không mấy thân thiện. Tôi muốn đoán xem bằng cách nào họ tìm ra người không vào đáy sâu.

Chắc là… theo dõi từng tín hiệu là điều không thể được. Đắt, lâu, lại còn bị cấm.

Urman nhìn tôi với vẻ thoả mãn như thể chính ông ta đã giải quyết mọi chuyện chứ không phải chỉ ra lệnh cho các chuyên gia.

Để xem nào. Thỉnh thoảng suy nghĩ cũng có ích đấy.

Đây rồi. Dòng các mạch đập điện tử. Bây giờ không quan trọng anh ta từ đâu đến. Đấy là thông tin – một hình ảnh người đơn giản ba chiều, của Kẻ-không-may. Anh ta vào máy tính đã tạo ra bậc ba ba của Mê cung, cũng có thể qua modem, cũng có thể trực tiếp qua processor. Máy tính cho hình ảnh vào đầu bậc và chuẩn bị để điều khiển các di chuyển của Kẻ-không-may, truyền giọng nói của cậu ta tới những player khác, tính toán hiệu quả của những phát đạn của cậu ta, thay đổi vị trí của các viên đá do chân cậu ta chạm phải. Và gửi cho Kẻ-không-may những bức tranh mà cậu ta nhìn thấy bằng mắt trái và mắt phải, những âm thanh mà cậu ta nghe thấy, những cú đấm mà cậu ta cảm nhận được nhờ bộ quần áo ảo.

Stop. Nhưng chuyển đi đâu? Nếu như cậu ta không vào đáy sâu?

Thành ra một sự lộn xộn. Máy tính xử lý các hành động của Kẻ-không-may, nhưng không biết chúng từ đâu ra, và gửi các kết quả đi đâu. Điều này có thể hiện ra trên các bảng của các server? Chắc là như vậy. Nhưng trên những bảng rất đặc biệt, dạng như tương quan giữa khối lượng dữ liệu được processor xử lý và số lượng thông tin gửi đi và đến qua modem. Cần phải quan tâm trước đến điều này để trong vòng vài giờ tìm ra được server có xuất hiện cư dân không mời mà đến…

– Ngài đã đợi cậu ta, – tôi thốt lên. – Ngài biết trước rằng cậu ta sẽ xuất hiện!
– Chúng tôi đã tính đến một khả năng như vậy, – Urman đính chính. – Sớm hay muộn cũng phải xuất hiện một người có khả năng tự vào không gian ảo.
– Không cần máy tính? – Tôi đã nói thành lời một điều thật nhảm nhí. Điều mà, thật nực cười, thậm chí không được coi là nhảm nhí đối với bất cứ ai mù mờ về máy tính và mạng! Điều này cũng nực cười như việc tưởng tượng một người có khả năng vào đường dây điện thoại. Thật ngu ngốc.

Nhưng Urman có thể là bất cứ ai, trừ thằng ngốc. Ông ta là một tỷ phú bình thường, kiếm lợi nhuận cho Al-Qabar từ bất cứ đâu, từ các mỏ ngầm dưới đất, các vệ tinh chuyển tín hiệu trong vũ trụ và những cái mũi sụt sịt.

– Không chỉ có chúng tôi nghiên cứu những giả thuyết tương tự về việc tiếp xúc đối với máy tính, – Urman thông báo. – Bàn phím, chuột, mũ và quần áo, tất cả những thứ đó là tàn dư còn sót lại của thời đại tiền không gian ảo. Bây giờ là thời đại của việc nối trực tiếp với dây thần kinh thị giác và thính giác. Những ổ cắm… – ông ta xoay ngón tay quanh thái dương, hoặc muốn nghi ngờ sự sáng suốt của bản thân, hoặc cố gắng diễn tả ổ cắm được gắn sau tai. – Nhưng con đường này đòi hỏi phải làm việc rất nghiêm túc trong vấn đề thái độ xã hội. Thay đổi tâm lý con người khó hơn khoan sọ và cài chip vào não nhiều. Nếu như không cần phải làm như thế… nếu như có thể tự vào không gian ảo… thế giới sẽ đảo lộn.
– Và ông muốn nó đảo lộn đến thế sao?

Friedrich nghiêm túc.

– Khi thế giới bị đảo lộn, anh bạn của tôi, điều quan trọng nhất là làm người đầu tiên đi bằng đầu.

Tôi im lặng. Tôi chẳng có gì để nói. Tôi có muốn vào không gian ảo không cần máy tính không? Không có Vika ở sau lưng? Không có nỗi lo sợ các vũ khí virus? Không bị nhiễu đường dây điện thoại và không còn cuộc chạy đua bất tận vì tốc độ modem?

Một câu hỏi nực cười, tất nhiên là tôi muốn. Tôi chỉ không tin vào những chuyện này.

Nhưng rất muốn tin.

– Theo như chúng tôi được biết, các diver làm việc cho Mê cung đã cố gắng lôi Kẻ-không-may ra khỏi Mê cung, – Urman thận trọng.

Tôi gật đầu. Họ có đội ngũ tình báo rất tốt. Có điều gì mà đồng đô-la không thể làm được, khi nó được sử dụng đúng lúc và với số lượng cần thiết.

– Thế còn một người có biệt danh Xạ thủ, – Urman nói thêm. – Chắc cũng là diver?
– Đúng. Đó là tôi.

Urman gật đầu.

– Vậy thì tôi đợi những lời giải thích như đã hứa.

Có lẽ, tốt hơn cả là lẩm bẩm “đáy sâu, đáy sâu…” và biến mất. Nhưng tôi không thể làm như vậy để đáp lại sự thành thực của Urman. Một lỗ thủng ở sọ dễ dàng hơn là lỗ thủng trong những nguyên tắc sống…

– Sau cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta, người ta ép tôi phải gặp…

Urman nhướng mày.

– Đúng là có một người mà tôi không biết tên đã ép tôi. Ông ta đề nghị tôi giải quyết  tình huống xảy ra trong Mê cung. Ông ta không giải thích chi tiết. Chỉ sau này tôi mới hiểu là chuyện nói đến Kẻ-không-may.
– Chúng tôi gọi cậu ta là Tay-bơi, – Urman nhận xét. – Cũng giống các ngài, những diver.
– Nói chung đấy là tất cả, – tôi nói. Tôi không thích khi người ta ngắt lời tôi.
– Ngài được hứa hẹn thưởng?
– Đúng.
– Lớn?
– Rất… – tôi không kìm được, và nói thêm: – tôi sợ rằng ngài không thể cho tôi điều gì lớn hơn.

Urman đăm chiêu. Câu chuyện chuyển sang hướng rất công việc. Nhưng ông ta chưa hứa hẹn gì và không chứng minh khả năng của Al-Qabar.

– Làm sao mà người đó tìm ra ngài? Và tại sao lại chính là ngài?
– Ông ta săn tìm các diver, mà tôi lại… hơi sơ hở.
– Ngài có giả thuyết gì về thân thế của ông ta không?
– Không có gì cả, – tôi nói thành thật. Nhưng có lẽ không thật thành thật. Urman im lặng, nhìn vào mắt tôi dò hỏi. Có thể những lời của tôi được cho qua máy phát hiện nói dối, và có ai đó thông báo cho Urman kết quả kiểm tra…

– Chỉ có một chi tiết. Ông ta biết chuyến viếng thăm của tôi… ở chỗ ngài. Và biết khá rõ về câu chuyện trao đổi giữa hai chúng ta. Và chuyện ngài muốn đề nghị tôi làm công việc y như vậy ông ta cũng biết.

Urman chịu đòn. Trong cuộc đời, ông ta đã chịu bao nhiêu đòn như thế? Nhưng trên mặt nạ là một vẻ bình thản, chỉ có lông mày hơi giật. Không hay ho gì khi biết được bên cạnh mình có gián điệp.

– Cảm ơn ngài diver.

Tôi cười khiêm tốn. Chuyện vặt… Hãy để cho hai con nhện đánh nhau trong chiếc lưới của mình…

– Ngài có thể nói gì về Tay-bơi?

Tôi nhún vai.

– Chẳng có gì đặc biệt. Con người như con người. Thỉnh thoảng có cảm giác cậu ta có các hội chứng tâm lý deep, tỏ ra rất nghiêm túc với những chuyện xảy ra xung quanh. Còn thì hoàn toàn bình thường.

Urman gật đầu. Có vẻ như là họ đã chui được vào các máy tính của Mê cung và kiểm soát được tình hình. Điều này khiến tôi buột miệng hỏi:

– Các ngài vẫn cố gắng dò tín hiệu Kẻ… Tay-bơi?
– Không có bất cứ tín hiệu nào.

Hoặc là Urman cũng mắc bệnh cởi mở, hoặc ông ta cần phải thuyết phục tôi đến cùng…

– Các server của Mê cung không truyền thông tin của Tay-bơi. Không đi đâu cả. Cậu ta… tự lơ lửng trong bàn.

Có nghĩa đó là sự thật. Người trực tiếp vào không gian ảo.

– Ban quản lý Mê cung vẫn cố gắng dò tìm kênh liên lạc của cậu ta, – Urman thông báo. – Nhưng sau 5, nhiều nhất là 8 tiếng nữa, theo số liệu của các chuyên gia của chúng tôi, họ sẽ đi đến những kết luận như của chúng tôi. Và khi đó sẽ xảy ra hoảng loạn lớn.

Tôi cũng hình dung được. Bậc sẽ bị bao vây, và có thể là các player bị loại ra khỏi Mê cung chết. Người ta sẽ cắt đứt vội vã tất cả những lối thông thẳng sang bậc 33. Những gì chưa có hiện nay hoàn toàn không có nghĩa là không thể tạo ra được. Người ta sẽ loại bỏ tất cả các quái vật, đưa các toà nhà vào trạng thái bất động, để tránh trường hợp Kẻ-không-may bị một viên gạch rơi vào. Một đám đông các nhà tâm lý, các hacker, các quan chức, Anatol và Dick, tất cả bọn họ sẽ đổ vào bậc trống không. Người ta sẽ bao bọc Kẻ-không-may bằng những chăm sóc và âu yếm, người ta sẽ mang cậu ta trên tay đến lối ra…

Có thể chắc chắn rằng họ không cần sự giúp đỡ của tôi.

– Ngài đồng ý hợp tác với chúng tôi?

Tôi nhìn Urman. Hình như ông ta không đùa.

– Tôi đã nhận làm việc cho một người mà tôi không biết tên.
– Cũng có thể ông ta hứa với ngài rất nhiều, mister X bí ẩn đó. Nhưng ông ta có giúp ngài chút gì không?

Tôi lắc đầu.

– Nếu như ngài đúng là Xạ thủ thì ngài có thể đã hiểu rằng những phương pháp thông thường không thể áp dụng với Tay-bơi. Thêm một vài cố gắng cũng không làm thay đổi được gì. Sau đó người ta sẽ bao vây Mê cung và vấn đề lúc đó sẽ do những người chủ… khu vui chơi giải quyết.

Những từ cuối cùng ông ta nói với giọng hơi coi thường.

– Dù cho là ai thuê ngài, điều khiến ông ta làm như vậy chắc chắn không phải là khả năng diver của ngài.
– Vậy là gì?

Bây giờ đến lượt ông ta làm tôi lúng túng.

– Sẽ đơn giản hơn nếu mua các diver của Mê cung. Hay là thuê một nhóm. Đúng, biết được tên thật của các ngài là khó khăn. Nhưng gặp và đề nghị cộng tác là việc hoàn toàn có thể làm được. Mà các ngài cũng sống nhờ chuyện đó. Người bí ẩn quan tâm đến điều gì đó quan trọng hơn nhiều cái khả năng ra khỏi không gian ảo.

Có cảm tưởng như tôi có tất cả các lý do để nổ tung vì tự hào. Nhưng chỉ thấy thêm lo lắng.

– Và tôi cho rằng, – Urman trầm ngâm nói, – ông ta có lý. Tay-bơi là công việc dành cho ngài. Công việc chính của đời ngài. Và tôi có thể giúp ngài hoàn thành điều này.

Còn lâu ông ta mới có thể cho tôi “Mề đay cho phép mọi điều”. Những vật như thế dù sao cũng không thể mua được. Nhưng cuộc chơi lớn quá và phần thưởng cũng có thể rất, rất to.

Tôi cần Mề đay để làm gì nếu đến cuối đời tôi có thể không cần phải làm những việc phạm pháp trong không gian ảo?

– Ngài đã ký hợp đồng?
– Chưa.
– Thoả thuận miệng?
– Không.
– Vậy thì ngài lo lắng vì điều gì?

Tôi im lặng. Tôi cũng không biết tại sao tôi vẫn giữ lời đề nghị của Người-không-mặt. Ông ta ép tôi gặp mặt. Bảo đến Mê cung mà không hề giải thích điều gì. Và lời hứa mà ông ta đưa ra hoàn toàn có thể chỉ là hão.

– Tôi cần phải suy nghĩ.
– Được, – Urman chấp thuận. – Chúng ta chắc chắn có gần năm giờ… ngài chắc sẽ lại đến thăm Mê cung?

Tôi gật đầu lấy lệ.

– Tôi sẽ có những hành động cụ thể, – Urman nói. – Ngài nhất định sẽ nhận thấy, ngài diver. Và ngài có thể quyết định.
– Rất mù mịt, Friedrich.

Urman nhăn trán không hiểu, trong khi chương trình dịch cố gắng đoán ra rằng không phải tôi nói về thời tiết.

– Vì sao tôi cần cho ngài?
– Ngài sẽ hiểu, Hoàng tử Ivan thân mến. Nhân tiện, Tay-bơi người nước nào? Ngài nghĩ sao?
– Người Nga… – tôi bật ra.

Urman gật đầu rất hề.

– Cũng có thể, cũng có thể… Xin tạm biệt ngài diver. Ngài hãy suy nghĩ và quyết định.

Cùng với những từ đó cánh cửa bật mở và xuất hiện những người bảo vệ. Lần này không có kiếm tuốt trần.

– Họ sẽ tiễn ngài đến cầu, – Urman thông báo.

Leave a Reply