Mê Cung Ảnh (9/10)

110

Thật thích thú khi đi trên đường mùa đông nếu trước đó đã có cả một đội quân đi qua.

Tuyết bị nện chặt, không thể đi nhầm được.

Và khắp nơi vương vãi các dấu hiệu nhỏ của một lối sống ồn ào, buồn chán và vô nghĩa.

Cây thông cắm đầy mũi tên. Hoặc các thiên thần bắt gặp một tên do thám, hoặc đã có một cuộc tranh cãi xem mắt ai tinh hơn, tay ai cứng hơn… Chắc là giả thuyết thứ hai.

Dấu vết hơi lệch sang một bên đường. Hai vun tàn thuốc lá. Có thể hình dung hai ông già dẫn đường đứng qua một bên lôi tẩu hút, trong khi đội quân đi qua. Một người chắc là Phù thuỷ cầm cây gậy trong tay. Người kia là chiến binh và thanh kiếm. Và đây: vết tròn của cây gậy và nhọn của mũi kiếm.

Còn ở đây là nơi nghỉ chân ngắn. Bên trái đường, tuyết bị nện chặt, bên phải chỉ hơi cày xới một chút. Phải rồi, các thiên thần đi rất nhẹ nhàng để không bị thụt. Có nghĩa là đội quân chia làm hai do hai người dẫn đầu chỉ huy…

Trong thực tế con đường năm dặm sẽ rất dài. May thay, những kẻ chơi role-play không phải là triệu phú để có thể đi tới chỗ kẻ thù hàng tháng trời. Con đường dưới chân trôi đi với tốc độ thần tốc.

Chắc những kẻ chơi role-play đã thoả thuận coi đó là tác động của thần chú…

Chúng tôi đi lên phía vách đá, theo đường dích dắc. Một vài lần tôi có cảm tưởng nhận ra nơi cách đây không lâu tôi doạ nạt tên hobbit, nhưng hoá ra đều lầm. Đường được vẽ rất cẩu thả, tập hợp từ những mẩu lặp lại nhau.

Cuối cùng Vika nhận ra dấu vết từ con đường dẫn tới cây thông. Chúng tôi giấu Kẻ-không-may tồi quá, bất cứ ai tụt lại sau đội quân cũng nhận ra. Chúng tôi không ai bảo ai cùng rảo bước, cậu ta không còn ở đây nữa thì sao?

Nhưng Kẻ-không-may vẫn ở nguyên tại chỗ, thậm chí không phải một mình.

Cậu ta ngồi dựa vào thân cây, nói gì đó với tên hobbit đang cắn chiếc bánh. Tên hobbit ngồi chồm chỗm trước mặt câu ta, cười như nắc nẻ. Trông thấy chúng tôi, hắn bật dậy, rút con dao găm nhỏ ra.

Ghê thật. Cậu bé này cũng dũng cảm đấy chứ. Ít ra khi đằng sau cậu ta là một người cần giúp đỡ.

– Chúng tôi là bạn! – Vika lên tiếng, giơ hai tay. – Chúng tôi mong muốn hoà bình!
– Tôi là thày lang Elenium, – tôi hỗ trợ em. Hay thật, Kẻ-không-may có nhận ra chúng tôi không?
– Xin chào Lenia, – Cậu ta mỉm cười nói.
– Tôi tên là Harding! – cất dao găm, hobbit thông báo. – Các bạn có nhìn thấy Conan không? Cao lớn, có thanh kiếm lửa!
– Tên Conan đó đã cướp của cậu bé, – Kẻ-không-may nói rất nghiêm túc. Chỉ có đôi mắt đang cười.
– Không, anh ta không đến nỗi tồi! – Hobbit bất ngờ lên tiếng bảo vệ kẻ có tội. – Sau đó anh ta để lại cho Alien tất cả dự trữ của tôi! Anh ta hiểu cậu ấy cần hơn!
– Ai? – Tôi và Vika cùng đồng thanh hỏi.
– Alien, – hobbit nhắc lại không hề nghi ngờ. – Cho cậu này. Chân cậu ta bị gãy.

Hay thật.

Tôi đi tới chỗ Kẻ-không-may, phủi bông tuyết trên chân. Đổ ra tuyết những thứ trong túi thuốc. Tôi không hề có khái niệm phải chữa bệnh thế nào trong cái thế giới được nghĩ ra này.

– Ra tên cậu là Alien? – tôi hỏi. Kẻ-không-may im lặng.

Tôi mở một trong những cái lọ vương vãi trên tuyết. Bên trong là một thứ mỡ màu xanh hôi hám. Vén ống quần cậu ta, tôi bôi một lớp dầy lên chân. Suy nghĩ một lúc, tôi đắp thêm mấy chiếc lá khô và tuyên bố:

– Sau năm phút chỗ gãy sẽ liền lại.

Tình huống cực kỳ đơn giản. Trong thế giới này tôi có khả năng chữa các vết thương. Kẻ-không-may ở đây bị thương ở chân. Bây giờ, sau khi tôi mở túi và tiêu tốn một phần các thứ trong đó vào cái chân của Kẻ-không-may, máy tính phục vụ Lorien và các vùng lân cận cần phải khôi phục các chức năng của thân hình được vẽ.

– Nếu như không hiệu nghiệm? – tên hobbit hỏi với vẻ tò mò.
– Khi đó chúng tôi sẽ mang… e hèm… bạn cậu đến thành phố.
– Cảm ơn, – hobbit nói thật lòng. – Tôi chỉ có ba điểm sức mạnh, tôi không thể mang nổi cậu ta.

Hắn suy tính một giây, sau đó hỏi:

– Các bạn có tự làm được không?
– Tất nhiên.
– Vậy tôi chạy đi nhé? Vào thành phố. Chứ tôi đã ở đây quá lâu, sẽ gặp rắc rối.

Đúng là trẻ con.

– Chạy đi, – cảm thấy lương tâm cắn rứt, tôi nói. Harding lao đi, sau đó hét lên:
– Nhưng các bạn phải cẩn thận với Conan, không biết thế nào đâu!

Vika thì thầm vào tai tôi:

– Conan, kẻ chiến thắng hobbit!
– Thôi đi, – tôi yêu cầu. – anh xấu hổ lắm.

Chúng tôi im lặng đợi mấy phút, không hẹn mà cùng dẹp câu chuyện với Kẻ-không-may sang một bên. Trước tiên phải đợi kết quả chữa chạy.

– Nào, đứng dậy, – Vika ra lệnh.

Kẻ-không-may ngập ngừng chống chân đứng dậy. Đi một bước, hai bước.

– Có đau không? – tôi hỏi với vẻ tò mò của một bác sỹ thực thụ.

Cậu ta lắc đầu.

– Vậy chúng ta đi vào thành phố.
– Còn sau đó? – Kẻ-không-may nhìn Vika, em im lặng. Tôi đành phải trả lời:
– Sau đó cậu sẽ phải quyết định. Chúng tôi không còn thời gian cho những phỏng đoán.

Cuộc trở về Lorien không thể coi là chiến thắng. Những người bảo vệ ở cổng thành phố nhìn chúng tôi rất nghi ngờ, những người mới đi mấy giờ trước, và rõ ràng là chưa thể đuổi kịp đội quân. Những lời châm chọc không được nói ra, nhưng tôi vẫn quyết định giải thích:

– Anh ta thuyết phục chúng tôi luyện tập thêm, – tôi hất đầu sang Kẻ-không-may. – Bây giờ chúng tôi chưa đem lại nhiều ích lợi.

Lời giải thích không phải tồi. Hãy cứ để họ nghĩ chúng tôi là những kẻ mới đến quá tự tin, nhưng đã kịp thời tỉnh ngộ.

– Đây là Lorien? – Kẻ-không-may hỏi khi chúng tôi đi ngang qua những cái cây thân trắng như tuyết, thang chằng chịt, như những cây thông năm mới treo quả trang trí.
– Nó đấy. Bây giờ chúng ta ra ngoài phố và giải quyết dứt điểm công việc của chúng ta, – tôi thận trọng nói.
– Tôi dù sao cũng không thể giải thích điều gì, – Kẻ-không-may ngoan cố.
– Vậy thì chúng ta sẽ chia tay. Mãi mãi, chàng trai ạ, – tôi không nói dối và cũng không doạ cậu ta. Tôi cần phải trốn. Cuộc trốn chạy buồn tẻ và lâu dài, ở những thành phố nghèo nàn, hẻo lánh, nơi người ta gọi máy tính là bàn tính. Còn Vika cần phải khôi phục chuyện kinh doanh của mình.

Vika nhìn tôi, nhưng im lặng. Em hiểu, em đã biết là tôi phải ra đi.

Kẻ-không-may ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

– Nếu muốn cậu có thể ở lại đây. Cậu không phải trả tiền điện thoại phải không? – tôi hỏi.
– Không cần.
– Và ra đời thực để ăn cũng không cần?

Cậu ta im lặng.

– Cậu sẽ kiếm được một nghìn điểm, sẽ thành người giỏi và đáng kính, – tôi suy luận thành tiếng. – Khi nào đó tôi sẽ đến đây, gõ cửa và hỏi khẽ: “Làm thế nào để gặp được Alien thông thái?”. Và có thể khi đó cậu sẽ liều kể cho tôi nghe sự thật.
– Tôi cũng rất ít thời gian, Leonid ạ.
– Việc gì phải thế! Một vài năm có nghĩa lý gì với cậu? Sau hàng trăm năm… im lặng?

Kẻ-không-may dừng lại. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau.

– Các bạn, hình như tôi là người được thông tin ít nhất trong nhóm chúng ta, – Vika lên tiếng.
– Mọi chuyện rất đơn giản, Vika ạ. Rất đơn giản. Khi loại bỏ tất cả những điều không thể, những điều khó tin lại là sự thật.

Thậm chí cả Kẻ-không-may cũng lúng túng.

Có điều gì đó vẫn thiếu trong chuỗi mắt xích dài của những điều kiện cho phép cậu ta nói ra.

– Đi thôi, – tôi đề nghị. – Không nên làm những thiên thần đáng thương tức giận… chúng ta không bao giờ có thể trở thành một phần của những câu chuyện cổ tích của họ.

Lối ra khỏi Lorien cũng đi qua chính hành lang nọ. Chỉ có điều lần này tên bậy bạ không tra tấn chúng tôi bằng những câu hỏi.

– Hãy quyết định đi, Kẻ-không-may, – tôi nói khi mở cánh cửa. – Tôi không đùa đâu, tôi đã quá mệt mỏi vì những điều bí ẩn.

Và chỉ khi ra ngoài phố, tôi hiểu rằng dù sao người phải quyết định vẫn là tôi.

Người-không-mặt đứng cách đó năm mét, hai tay để trên ngực, phả vào chúng tôi làn sương từ những lọn tóc mầu tàn thuốc. Chiếc áo khoác đen quét bụi bẩn trên cầu.

Và ông ta không chỉ một mình.

Ba tên bảo vệ cầm súng máy đứng sau lưng ông ta. Thêm hai tên lơ lửng trên không phía xa. Cái cách chúng bay không hài hước như đôi dép có cánh của Zuko: chúng đeo sau lưng balô phản lực phát ra tiếng ồn. Chúng bay không cao, cách mặt đất khoảng hai-ba mét, và cảnh tượng gợi tôi nhớ đến một trò chơi xa xưa, từ thời tiền không gian ảo…

– Bravo, diver, – Người-không-mặt nói từng tiếng.

Vika hoàn hồn đầu tiên.

– Đấy là bọn chó của mày đã phá hỏng toà nhà của tao phải không? – Em hỏi rất hung hăng.

Màn sương phía trên cổ chiếc áo khoác đen khẽ rung rinh.

– Hãy kiểm tra tài khoản của mình, cô bé. Sau đó hãy quyết định có nên tức giận không.

Thêm một lay động, và khuôn mặt không có quay về phía tôi.

– Cái kho, nơi chúng ta nói chuyện lần đầu nằm ở phố Nukem, số bốn hai. Hãy đến đó và lấy cái mà cậu đã được hứa thưởng.

Khôn ngoan.

Cà rốt và dùi cui.

Củ cà rốt rất ngọt.

Người-không-mặt tiến một bước về phía trước. Hắn chìa tay cho Kẻ-không-may.

– Đi nào. Chúng ta có rất nhiều điều phải bàn bạc. Tôi biết cậu là ai.

Kẻ-không-may không nhúc nhích.

– Chúng ta có thể thoả thuận. Chúng ta cần phải thoả thuận. Tôi không biết điều kiện của cậu là gì, nhưng tất cả đều có thể giải quyết… – Người-không-mặt nói nhỏ nhưng rõ ràng, vẻ mê hoặc. Hắn không nhìn chúng tôi, những kẻ đã bị mua và bị loại ra khỏi cuộc chơi.

Theo suy nghĩ của hắn, tất nhiên.

– Anh đã không sống ở Nga quá lâu, Dima ạ, – tôi lên tiếng. Người-không-mặt chết lặng. – Đem mà treo mề đay của anh trong nhà xí.
– Cậu muốn nói là không thể bị mua chuộc, Leonid?

Một đều. Tên tôi hắn ta cũng biết. Có thể cả địa chỉ nữa.

– Đúng.
– Đừng có tự giết mình. Tôi luôn trả hậu hĩnh cho công việc được hoàn thành tốt… Và điều này tôi học được không phải ở nước Nga.
– Tôi không làm việc cho anh. Và anh cũng đừng liều.
– Thú vị thật, liều gì chứ?
– Nếu như tôi tố cáo anh với Urman? Chính Friedrick Urman? Ông ta cũng rất muốn tiếp cận với bí mật.

Người-không-mặt cười to.

– Diver, mày đúng là một thằng ngốc! Chính Urman? Không có người nào tầm cỡ ông ta làm việc trong không gian ảo! Để làm điều đó có các chuyên viên. Thư ký, người đóng giả. Những người giúp việc được đào tạo rất tốt… để điều khiển công việc trong không gian ảo.

Tôi chịu đòn. Một cái tát đau đớn. Tôi thậm chí không hề có khái niệm về những chuyện này. Tôi cứ tưởng các thương gia cũng thích vào đáy sâu cuồng nhiệt như người thường chúng tôi. Nhưng tôi chịu đòn, bởi không có lối thoát nào khác.

– Có gì khác nhau đâu, Dibenko? Tôi có thể thông báo về anh cho Al-Qabar. Và anh không thể làm gì được tôi, tôi là diver.
– Diver cũng có những chỗ yếu.

Hắn ta nói phét. Không thể không nói phét. Tôi quay về phía Kẻ-không-may hỏi:

– Cậu muốn đi với anh ta không?
– Cậu là người quyết định, – Kẻ-không-may trả lời. Cậu ta là người duy nhất không sợ hãi. Và bọn tay chân của Dibenko nữa, nhưng bọn chúng có những lý do hoàn toàn khác.
– Chúng ta đi khỏi đây, – Tôi nói và túm tay Kẻ-không-may. Thật lạ, nhưng tôi tin chắc Dibenko sẽ không cản chúng tôi. Anh ta có phải thằng ngu đâu! Nếu anh ta hiểu chuyện gì đang xảy ra…
– Giết hai đứa này mau, – Người-không-mặt ra lệnh.

Chúng tôi đứng sát nhau quá nên tụi bảo vệ không dám nổ súng. Chắc có lệnh không sát thương Kẻ-không-may bằng bất cứ giá nào. Hai tên trên không vẫn tiếp tục phụt khói, còn ba tên đứng trên mặt đất xông tới chúng tôi.

Để đánh hai kẻ tay không có cần gì nhiều – một vài virus vào máy và chúng tôi sẽ bị loại khỏi vòng chiến đấu. Rất có thể các thiên thần dũng cảm của Lorien đang theo dõi chúng tôi từ sau những bức tường im lặng, nhưng họ sẽ không xen vào. Bọn họ có quá thừa chiến thắng và thất bại riêng của mình.

Nhưng hoá ra không chỉ có các thiên thần theo dõi chúng tôi.

Tôi tránh được cú đánh đầu tiên, ngáng tên bảo vệ làm hắn ngã nhào. Trong Deeptown bọn chúng bắt buộc phải phục tùng những quy định chung… Tôi cố giật khẩu súng máy, với hy vọng mong manh rằng bộ virus này được cấu tạo như một file độc lập…

Và đúng lúc đó từ trên nóc toà nhà đổ nát của bọn thiên thần một cái bóng dài màu xám lao xuống.

Con sói vồ được một tên bảo vệ bay, lôi hắn xuống cầu dễ dàng như lôi một con rối bằng bìa cứng treo trên sợi chỉ. Khợp một tiếng, và hắn ta lìa đời. Con sói tránh sang một bên, vừa kịp khi tên người bay thứ hai nã súng về phía họ.

Đạn xé nát thân hình đang bay lên, vì chiếc ba lô vẫn làm việc. Còn con sói lao đến chỗ chúng tôi.

Người-không-mặt uyển chuyển tránh con sói. Nhưng mục tiêu của nó không phải là hắn ta. Nó cắn cổ một tên trong bọn. Thời gian như cô đặc lại. Nhận thấy tên bảo vệ thứ ba đang giao chiến với Vika, tôi đẩy đối thủ của mình vào hắn.

Chỉ bằng một ngoạm, con sói cắn đứt cổ tên bảo vệ và nhảy tới đôi còn lại. Tinh sói say máu đến mức không có thời gian để thực hiện đúng theo những động tác của sói. Nó đánh kẻ thù bằng răng và cào như mèo. Bụi xanh toé ra từ móng vuốt. Vũ khí virus đã vào cuộc.

Khẩu súng máy nằm ngay dưới chân, tôi nhặt nó lên, nhưng trong chương trình có chức năng nhận dạng. Cò súng bất động. Tôi ném khẩu súng vào tên bảo vệ đang bay về phía chúng tôi, hắn ta máy móc nhả đạn theo phản xạ. Phản xạ quá nhanh, và quá ngu xuẩn.

Trong trường hợp này nó còn nguy hiểm nữa. Làn đạn lia đến khẩu súng máy, và lớp bảo vệ chương trình chiến đấu không chịu được. Một tiếng nổ, và toàn bộ tập virus trong khẩu súng máy hoạt động tức thì. Tên người bay đáng thương ở gần nhất, hắn ta lãnh đủ. Hắn bùng cháy, bị xé toang thành từng mảnh ngay trong không khí.

– Chạy đi! – con sói thét lên, nhảy khỏi những thân hình bất động. Dãi và máu nhỏ từ những chiếc răng nanh, lông xù lên. Tôi bước tới phía Romka, đặt tay lên lưng cậu ta nói khẽ:
– Cảm ơn.

Người-không-mặt là kẻ duy nhất còn sống sót. Hắn bình thản đứng nhìn đội cận vệ của mình bị đánh tan.

– Chạy đi! – con sói kêu lên một lần nữa, mắt không rời khỏi Dibenko.
– Tình đồng chí của diver hả? – Người-không-mặt nói giọng mỉa mai. – Ta không ngờ.

Hắn ta quá bình tĩnh. Tôi gật đầu ra hiệu cho Vika và Kẻ-không-may, họ ngoan ngoãn rút lui. Tôi và Romka còn lại. Hai chọi một.

Nhưng kẻ một mình kia quá bình thản.

– Một lần nữa tôi đề nghị cậu nghĩ lại, Leonid, – Dibenko nói với tôi.
– Đi đi nào! – con sói gầm gừ với tôi, đôi mắt xanh rất người ánh lên. Và nó nhảy bổ vào Người-không-mặt.

Cú nhảy rất ngoạn mục, còn nhanh và chính xác hơn cú nhảy từ trên nóc nhà. Hàm ngoạm cổ Dibenko, chân trước cào vào ngực hắn. Lúc này, khi đứng trên hai chân sau, Ma sói cao hơn cả người.

– Đồ nhãi ranh, – Người-không-mặt nói.

Ông ta nắm cổ con sói nhấc lên bằng một tay và quăng về phía toà đổ nát của các thiên thần, mạnh đến nỗi bức tường thủng một lỗ và con sói cắm nửa người vào hành lang. Nhưng nó chồm ngay dậy và lại lao về phía Dibenko. Cú vừa rồi không đơn giản là một cú đánh, bộ lông con sói bốc ánh xanh nhạt.

Romka đã dính phải vius. Chắc cậu ta đã ngắt toàn bộ bảo vệ để đổi lấy chuyển động nhanh và chính xác. Nhưng ngay cả lúc này, khi virus đang phá máy tính của cậu, cậu vẫn tiếp tục chiến đấu.

Tôi vùng chạy. Đó là hành động đúng đắn nhất. Romka đã theo dõi tôi, không hiểu bằng cách nào? Cậu ta lao vào trận để cho tôi một cơ hội.

Đánh mất nó thì thật là ngu ngốc.

Cách đó mười mét trên con phố, Vika vẫy một chiếc xe của Taxi Deep, đẩy Kẻ-không-may vào, giơ tay vẫy tôi. Sau đó khuôn mặt em bỗng biến dạng đi bởi một nỗi khiếp đảm.

Có tiếng rít buồn, trầm như cào vào lưng, và một giây sau Người-không-mặt túm lấy vai tôi. Thật khó đua tranh về tốc độ với người có máy tính đời số tám ở nhà. Một cú đánh làm tôi ngã xuống sàn cầu. Người-không-mặt, kẻ đã nghĩ ra đáy sâu, ghé mặt sát vào tôi.

– Tao đã rất kiên nhẫn, – hắn nói.

Tôi nhổ vào màn sương xám. Cử chỉ hoàn toàn tượng trưng. Khả năng nhổ nước bọt trong thân hình ảo chưa được tính đến. Cần phải mách ý tưởng này cho Pháp-sư máy tính…

Dibenko đưa tay trên khuôn mặt không tồn tại, như là lau nước bọt. Nhưng hoá ra hắn đâu có câu nệ như thế. Những ngón tay hắn bốc ra một nắm sương, vo viên như vo nắm tuyết bẩn trong thành phố.

– Diver, hãy đỡ lấy! Chúc những giấc mơ đẹp, – Hắn nói với tôi.

Và nắm tuyết bay vào mặt tôi, trải thành chiếc khăn bất tận. Không còn là mầu xám, mà nhiều mầu sắc, lấp lánh, phản chiếu như gương, sặc sỡ, toé lửa, và có hoạ tiết.

Tôi muộn màng hiểu ra tại sao sự rực rỡ này tôi lại thấy quen.

Đáy sâu, đáy sâu…

Đã quá muộn.

Chương trình deep bao trùm lên tôi, không có sức để ngoi lên.

Đáy sâu, đáy sâu…

Chiếc khăn vẫn cứ phủ lên, không hề tắt, đúng như một chương trình deep thực thụ, ngoan ngoãn…

Đáy sâu, đáy sâu…

Tôi lặn xuống mỗi lúc một sâu hơn, rơi vào vực sâu mầu sắc đó, cái vòng vô tận của những hình ảnh giả, mê cung màu sắc, sự điên cuồng, bất tỉnh.

Trong máy của tôi không có đồng hồ định giờ, và sẽ không có ai đến căn nhà của tôi, mang theo chìa khoá.

Đáy sâu, đáy sâu…

Tôi không thể ngoi lên với tốc độ như tốc độ cơn lốc xoáy mầu sắc đang kéo tôi xuống được!

Đáy sâu, đáy sâu…

111

Trước hết cần phải bình tĩnh.

Nghe đâu đó là câu nói yêu thích của một nhà du hành vũ trụ của chúng ta. Chỉ có điều bây giờ còn ai nhớ những người anh hùng của một thời đã qua?

Bình tĩnh.

Sự hoảng loạn giết nhanh hơn đạn.

Xung quanh tôi là chiếc kính vạn hoa bất tận. Cầu vồng, pháo bông – chương trình deep đang hoạt động. Thật đơn giản, và cũng thật bất ngờ. Diver có thể ngoi lên, nhưng anh ta có thể làm được gì nếu nước dâng lên nhanh hơn tốc độ của anh ta?

Tôi vẫn chưa biết.

Tôi bước lên một bước, thật kỳ lạ là điều này thực hiện được. Thế giới mất đi vẻ có thật, trở thành bức tranh của một hoạ sỹ trường phái ấn tượng điên rồ. Dải băng da cam bay ngang qua, cuốn thành vòng tròn, cố gắng buộc quanh đầu tôi. Tôi giằng ra, không thấy tay, nhưng dải băng giận dỗi bay sang một phía. Dưới chân, cũng vô hình, có những vòi phun ra thứ bụi trắng. Một cơn mưa lam ngọc bắt đầu, mỗi một hạt mưa là một tinh thể nhỏ xíu đâm vào da thịt đau buốt.

Và im lặng, sự im lặng chết chóc, gần giống với điều mà Kẻ-không-may đã nói đến…

Bình tĩnh.

Tôi đang ở đâu? Đang lang thang qua những con phố của Deeptown, hai tay giang ra, mù loà nhìn vào không gì cả? Hay rơi vào đâu đó trong máy của Dibenko? Mà cũng có thể đang chảy lan ra toàn mạng, giống như các nhân vật hoang đường?

Bình tĩnh.

Trước hết, tôi đang ở nhà. ở nhà, ngồi sau chiếc máy tính cũ kỹ của mình. Đội mũ, mặc bộ áo liền quần. Đâu đó trước mặt tôi là bàn phím, bên phải là con chuột. Nếu mò bàn phím, gõ lệnh thoát ra bằng tay…

Không, điều đó không thể được. Vấn đề thậm chí không phải ở chỗ tôi không cảm nhận được nút bấm dưới những ngón tay mình. Tiềm thức từ lâu đã quen mô phỏng hành động. Tôi không vươn tay, mà chỉ hơi cựa người, tôi không nhảy lên, chỉ nhấc người khỏi ghế, tôi không đi, chỉ chuyển chân dưới bàn. Ảo ảnh. Đáy sâu.

– Vika! – tôi lên tiếng. – Vika! Ra khỏi không gian ảo! Vika, anh ngừng việc lặn xuống! Thoát ra!

Không có tác dụng.

Tôi đã quen với khả năng liên lạc với Windows Home từ đáy sâu. Nhận và chuyển file, ra khỏi đáy sâu, hỏi han đến các tài nguyên chưa sử dụng của máy. Nếu như mọi sự đơn giản thế… thì cần gì đến các diver. Bây giờ, khi trở thành một người sử dụng không gian ảo bình thường, tôi phải tuân thủ những quy luật chung.

Tôi không cảm nhận thấy thế giới thật.

Tôi không thể gọi ai đến cứu.

Tôi đang chìm.

Bình tĩnh!

Tôi cố gắng cởi chiếc mũ mà tôi không cảm nhận thấy. Vô ích. Tôi chạy, giật, với hi vọng làm đứt dây dẫn.

Chắc tôi không chuyển dịch quá một mét.

Tôi nhắm mắt lại. Cần phải thoát khỏi chương trình deep. Không nhìn thấy nó nữa. Không lặn sâu thêm.

Đáy sâu, đáy sâu, ta không thuộc về ngươi, hãy thả ta ra, đáy sâu…

Tôi nhắc lại hàng trăm lần, như một cậu học trò dốt nát của trường đào tạo diver, rầu rĩ chép đi chép lại một câu vào vở.

Đáy sâu, đáy sâu, ta không thuộc về ngươi, hãy thả ta ra, đáy sâu…

Không có gì thay đổi.

Ngoài kia, ở thế giới thật ngàn lần xa xôi, thân hình đờ dẫn của tôi đang ngồi trước máy tính. Và trong đôi mắt mở to phản chiếu những sắc cầu vồng chết người.

Dibenko đã tóm được tôi.

Hắn nghĩ ra cái bẫy này tình cờ chăng? Hắn ta đã thử ngoi lên, thử sáng tạo phao cấp cứu, nhưng lại nghĩ ra cái hòm xi măng buộc ở chân? Hay đây chính là điều hắn muốn, không phải giúp tất cả những người sử dụng không gian ảo có được khả năng của diver, mà là đẩy chúng tôi xuống thành như tất cả?

Có thể tôi sẽ không bao giờ còn biết được điều này.

Điều gì đã xảy ra với Romka? Vika có kịp ngồi vào taxi không, hay cũng đang vùng vẫy trong cơn lốc màu sắc, còn Kẻ-không-may đi theo Dibenko, nhẫn nhục và câm lặng?

Để biết được tôi cần phải quay lại.

Thế giới xung quanh hơi lắng xuống một chút. Hoặc sự hung hăng của các sắc màu đã có được trật tự, hoặc tôi đã nhìn đến mức quen với những gì diễn ra xung quanh. Cứ tạm coi trận mưa lam ngọc rơi từ trên xuống như một cái mốc. Thử đi xem sao. Chậm rãi, bình tĩnh. Tạm thời là đến chỗ dải băng màu cam bướng bỉnh, đang vặn vẹo phía trước…

Dải băng để tôi gần chạm đến, và lại bay ra xa. Tôi kịp nhận ra trận mưa lam ngọc rơi vào nó làm rách rìa dải băng. Dải băng da cam xoắn thành vòng Mebius, cứ như… cứ như nó hoàn toàn độc lập với khoảng không gian xung quanh!

Điều gì đó rất bí ẩn đối với chương trình deep

Tôi lại di chuyển về phía dải băng, và nó một lần nữa bay ra xa, không để tôi chạm vào.

Trên thực tế, chuyện gì đang xảy ra? Xung quanh tôi hình thành thế giới điên loạn này, hay tất cả những điều xảy ra là trò đùa của tiềm thức?

Tôi đi theo dải băng. Hướng nào cũng có thể đúng, nếu như ở đây tồn tại các phương hướng. Mưa lớn hơn, những viên đá nhỏ lại, biến thành những cây kim. Tôi cúi đầu, che mắt, tiếp tục đi. Không hiểu sao mọi chuyện đang diễn ra làm tôi thấy phấn khởi. Có ai đó đang đấu tranh với ai đó.

Có nghĩa là vẫn còn cơ hội.

Không có không gian, không có thời gian. Tất cả các thước đo hoà vào làm một. Có thể một tiếng đã trôi qua, cũng có thể ba cây số đã qua.

Có thể sự điên loạn đã đến.

Dải băng bay dập dờn phía trước, nhưng chuyển động của nó mỗi lúc một chậm hơn và thiếu tự tin hơn. Nó đã thành một miếng giẻ da cam, tơi tả vì mưa. Cú giật cuối cùng, và nó rơi xuống, làm vỡ lớp bụi trắng.

Kết thúc chăng?

Tôi đứng trước những gì còn sót lại của người dẫn đường kỳ lạ. Sao bây giờ? Không còn mốc nữa. Tôi nhắm mắt lại, và nghe thấy âm thanh rất bé, rất xa.

Chương trình deep không có tiếng! Nghe nói, mà cũng có thể chỉ là tin đồn nhảm, rằng trong máy tính của Dmitry Dibenko không có card âm thanh.

Tôi bước lên.

Âm thanh to hơn, nhưng vẫn không rõ ràng. Giống như tiếng con suối rừng róc rách, hay tiếng sóng biển ở phía xa, hay tiếng nổ lép bép của ngọn nến đang cháy. Gì cũng được, cho dù là tiếng vọng của Big Bang – tôi cần âm thanh này, cần gì đó thay cho sự im lặng!

Một bước, bước nữa.

Thậm chí qua cặp mắt khép hờ tôi vẫn cảm nhận được có gì đó thay đổi.

Tôi mở mắt. Thế giới như bị phai mầu. Cơn mưa ngọc bích mất đi vẻ rực rỡ, trở nên nhạt nhoà, không còn là ngọc, mà là thuỷ tinh bẩn thỉu rơi xuống từ trên trời. Lớp bụi trắng dưới chân phải khó khăn mới nhận thấy.

Còn ở phía trước – một ngôi sao xanh đang cháy.

Một mẩu của bầu trời ban ngày.

Hoặc nó to ra, hoặc tôi trở nên nhỏ bé hơn, quả cầu lửa lấp lánh bây giờ ở phía trên đầu tôi. Tôi giơ tay, đón những tia ấm áp.

Và tôi rơi vào ngôi sao.

Gió.

Gió lạnh quất vào mặt.

Tôi đứng dậy từ mặt đất phủ đầy tuyết. Bốn phía bằng phẳng như mặt bàn. Không có đường chân trời. Bầu trời nằm trong những sợi dây màu da cam trơn bóng, đan chằng chịt, để lọt qua những tia sáng xanh.

Và những dòng sương chảy trên mặt đất. Chúng thay đổi màu sắc và độ đậm đặc, kéo theo gió, bay lên chấn song màu cam của bầu trời.

Phủi tuyết từ đầu gối, tôi nhìn lòng bàn tay. Tuyết rất lạ, những tinh thể quá to, rời rạc và không dính tay. Chúng xèo xèo trên tay tôi, bay lên thành làn khói trắng.

– Tôi rất mừng là cậu đã đến nơi, Lenia, – Kẻ-không-may nói phía sau lưng.

Tôi chưa kịp quay lại thì cậu ta đã gần như thét lên:

– Không… không nên!

Bình nguyên đặc mây mù, cơn gió lạnh, tuyết tơi… Tôi nuốt nghẹn ở cổ:

– Kẻ-không-may… xin cảm ơn.
– Tôi cần phải giúp đỡ, – cậu ta trả lời rất nghiêm túc. – Dù có thể chỉ là cố gắng giúp. Bởi cậu đã cứu tôi.
– Không được thành công cho lắm…
– Nhưng cậu đã lôi tôi ra. Mà tôi đã thấy rất tồi tệ… khi ở trong đó.
– Tôi cũng đoán thế. Nhưng cậu có thể vượt qua Mê cung trong một giờ… trong mười phút…
– Lenia…
– Cậu có thể ra khỏi, có thể phá tất cả các kỷ lục.
– Không, không thể.
– Nhưng tại sao?
– Đến bây giờ cậu vẫn còn chưa hiểu ra sao? – giọng cậu ta thoáng vẻ ngạc nhiên.
– Cậu không muốn giết người?
– Đúng.
– Những đó không phải là thật! – tôi kêu lên.
– Đối với cậu.
– Tôi không bao giờ trở thành người như cậu.
– Nhưng điều này cũng không cần thiết, Xạ thủ ạ.
– Cậu biết không, – tôi đấu tranh với cám dỗ muốn quay lại. – một lần, trong giây lát… chỉ trong giây lát… tôi có cảm tưởng cậu là Cứu tinh. Cậu có hiểu không?

Kẻ-không-may rất nghiêm túc.

– Không, Leonid. Tôi không muốn trở thành Chúa của các bạn. Bất cứ ai trong số những huyền thoại. Bọn họ rất tàn bạo.
– Cũng như chúng tôi.
– Cũng như các bạn, – Kẻ-không-may nhắc lại, và có nỗi buồn trong giọng cậu ta.
– Đó là giấc mơ? – Tôi hỏi, im lặng một lúc. – Tất cả những chuyện xảy ra xung quanh?

Cậu ta im lặng rất lâu, cái người đứng đằng sau lưng tôi, người đã yêu cầu tôi không quay lại.

– Không, Lenia. Cả khi đó là giấc mơ, thì không phải của cậu.

Tôi hiểu ra.

– Cảm ơn.

Tôi không cảm thấy lạnh. Có lẽ vì anh ta muốn như vậy. Tuyết viên xám dưới chân không làm tôi buốt, và những dòng sương mù không thiêu đốt. Có thể điều đó là chuyện vặt đối với cậu ta, cũng có thể đòi hỏi những cố gắng phi thường? Tôi không biết.

– Các bạn có kịp thoát không? – tôi hỏi.
– Có. Bây giờ chúng tôi đang đi trong thành phố. Vika đưa cho lái xe hết địa chỉ này đến địa chỉ khác. Theo tôi, cô ấy không biết phải làm gì.

Kẻ-không-may ngập ngừng một thoáng rồi nói thêm:

– Và cô ấy còn khóc.

Những dải băng da cam vấn vít trên trời. Điệu nhảy bất tận dưới mặt trời màu xanh nóng bỏng. Có lẽ cũng đẹp.

– Hãy nói với cô ấy tôi ổn.
– Thật vậy chứ?
– Tôi không biết. Cậu sẽ giúp tôi thoát khỏi đây?

Kẻ-không-may không trả lời.

– Tôi có thể thoát ra được không?
– Có. Rất có thể.
– Hãy nói với Vika, mọi sự đều ổn.
– Cô ấy sẽ không tin.
– Cô ấy sẽ tin. Cô ấy cũng gần như hiểu ra. Hãy nói với cô ấy, trong khu Nga của Deeptown có công ty Poliana. Công ty sở hữu duy nhất một toà nhà. Một toà nhà mười hai tầng bê tông đơn điệu. Các bạn hãy đợi tôi ở đó, ở cầu thang thứ hai, sau đúng một tiếng nữa.
– Còn gì nữa không, Leonid?
– Không, đó là tất cả.
– Cậu sẽ rất khó khăn, Xạ thủ. – Kẻ-không-may ngập ngừng. – Cậu đã quen đấu tranh với đáy sâu. Bằng sức mạnh và sự kiên trì. Cậu là một tay bơi khá, cậu luôn luôn ngoi lên từ vùng nước xoáy. Nhưng bây giờ điều đó không giúp gì.
– Cậu không quen dựa vào sức mạnh?
– Còn tuỳ thuộc vào sức mạnh nào, Xạ thủ…

Có gì đó chạm khẽ vào vai tôi. Như là tạm biệt hay như để khích lệ.

Và bầu trời từ những tia da cam rơi xuống mặt đất đầy tuyết…

Tôi đứng dậy, trong tung toé những giọt màu, trong kính vạn hoa của những tia mầu sắc. Chương trình deep hoạt động. Tôi vẫn không nhìn thấy thân hình mình.

Chỉ có ký ức rõ ràng về sự va chạm vẫn còn nguyên trong tôi.

Tôi vẫn còn nhớ cái thế giới đó, vẫn đang sống trong nó. Trong giấc mơ xa xôi lạ lẫm…

– Mày đã làm gì hả Dibenko? – Tôi thì thầm vào sự im lặng điên cuồng. – Không được, không được đối xử với cậu ấy theo cách của chúng ta.

Hắn ta không nghe thấy tôi, kẻ sáng tạo tình cờ của thế giới ảo. Hắn vẫn tiếp tục cuộc săn lùng Kẻ-không-may, cuộc săn lùng một điều kỳ diệu. Nhưng tôi cần phải tìm ra hắn, giải thích cho hắn biết hắn đã sai lầm như thế nào…

Tôi nhắm mắt, dang tay. Màu sắc lộn xộn đằng sau mi mắt khép hờ, chương trình deep vẫn tiếp tục ảnh hưởng đến não tôi.

Trước tiên cần phải bình tĩnh. Chương trình không có gì ma quỷ hết. Một thứ lặt vặt lấp lánh được người thôi miên đưa qua đưa lại trước mắt bệnh nhân, chương trình deep là như vậy. Một thứ vặt vãnh của thế kỷ điện tử. Không có ranh giới giữa giấc mơ và giấc mơ trong giấc mơ. Tôi tự mình dựng lên những rào chắn đó, tự thuyết phục bản thân là mình đang chìm.

Nhưng bây giờ đã đến lúc ngoi lên.

Đáy sâu… – tôi thì thầm, gần như ve vuốt. – đáy sâu, đáy sâu…

Chúng ta xây dựng nó, đặt những viên gạch máy tính lên xi măng là các đường dây điện thoại. Chúng ta xây dựng một thành phố rất lớn. Thành phố không có Cái Thiện, không có Cái ác, cho đến khi chúng ta tới.

Chúng ta gặp khó khăn trong thế giới thực. Nơi người ta không hiểu niềm vui của việc phá được chương trình của kẻ khác sau nhiều ngày và nỗi hân hoan khi chương trình của bản thân được hoàn thành sau nhiều tháng. Nơi người ta không nói chuyện về sự sụt giá của mỗi megabyte bộ nhớ, mà nói về việc tăng giá bánh mỳ. Trong thế giới, nơi người ta giết nhau thật sự. Trong thế giới, nơi tất cả đều gặp khó khăn – những kẻ tội lỗi, thánh nhân và những người thường.

Chúng ta xây dựng lên một thành phố không biết đến biên giới. Và tin rằng nó là thật.

Đã đến lúc ngoi lên.

Chúng ta muốn điều kỳ diệu, và chúng ta đưa nó vào Deeptown. Những cánh rừng thiên thần và những sa mạc sao Hoả, mê cung và đền, những ngôi sao xa xôi và đáy biển. Có chỗ cho tất cả.

Nhưng bây giờ là lúc ngoi lên.

Chúng ta đã quá mệt để tin vào cái Thiện và Tình yêu, chúng ta viết lên ngọn cờ hai chữ “tự do”, với niềm tin ngây thơ rằng tự do cao hơn tình yêu.

Đã đến lúc phải lớn.

Thả tôi ra, đáy sâu, – tôi van xin. – Đáy sâu, đáy sâu… tôi thuộc về người.


Phần 5. Kẻ-không-may.

00

Đầu tiên chỉ một màn tối đen.

Tất cả sắc mầu trên thế gian biến mất trong khoảnh khắc.

Tôi không kịp nhận thấy điều đó xảy ra thế nào và bao giờ. Vừa mới đây xung quanh còn là chương trình deep, còn bây giờ không có gì hết.

Có thể các diver chết như vậy chăng? Rơi xuống tận cùng của không gian ảo. Não bị đốt cháy và không còn nhận biết gì hết?

Nhưng rồi bóng tối bị chẻ thành những ô vuông nhỏ xíu, thay đổi độ sáng. Và màu sắc trở lại.

Tôi đứng, trán tựa vào tường. Bức tường vẽ của ngôi nhà vẽ.

Kỳ lạ. Như là tôi vào không gian ảo mà không hề bật chương trình deep. Nhưng tôi không nhìn màn hình mũ, tôi dường như ở đây thật sự! Chỉ có điều thế giới không còn là thật, mà trở nên như vẽ, như phim hoạt hoạ.

Tôi rời xa bức tường, những ô vuông liền lại, biến thành những hình chữ nhật màu nâu. Những viên gạch. Tôi nhìn lên bầu trời, một màu xanh đậm, lác đác những ngôi sao. Dọc theo con phố là nhà và những toà biệt thự, giống như bức tranh của trẻ con: đường nét rõ ràng, tô đầy mầu. Ngôi nhà này xây từ gạch, bức tường kia từ gỗ, trong khu vườn là những cây thông con… Dọc theo con phố là những chiếc ống kim loại với những chấm vàng ở các đầu nhọn. Đèn đường… Ngầm hiểu, chỉ toàn là ngầm hiểu. Những khu lịch sự hơn được vẽ tốt hơn, nhưng bây giờ tôi đang ở đâu đó ven đô. Thế giới xung quanh được tạo ra bởi những chương trình đơn giản, và trên những cái máy yếu.

Điều nực cười nhất là tôi hoàn toàn có thực. Tay áo sơ mi bị xé rách trong cuộc ẩu đả, cánh tay xây xước… Tôi đưa bàn tay lên gần mặt. Trông thấy rõ từng sợi lông, thấy rõ bẩn dưới móng tay, và làn da nhăn chỗ xương ngón tay.

Con người thật rơi vào thế giới hoạt hoạ.

Tôi rùng mình. Điều này rất lạ, điều này chưa từng xảy ra bao giờ. Chương trình deep đã làm gì  tôi, sau khi đã chạy hàng nghìn lần?

Tôi đã làm gì nó, khi ngoi lên từ cơn điên?

Sau lưng có tiếng động trôi qua. Tôi quay người lại. Ô tô buýt đang chạy. Cái hộp khổng lồ hai tầng, hầu như toàn làm bằng kính. Chiếc xe được vẽ tương đối kỹ lưỡng, những chiếc bánh của nó thậm chí còn quay. Những khuôn mặt nực cười dán sát vào cửa sổ: người lớn, trẻ em, người già. Bên sườn là biểu tượng của Taxi Deep.

Tôi đứng thở bằng mồm, nhìn những khuôn mặt bất động. Tất nhiên rồi, tại sao chúng lại phải khác cơ chứ. Chỉ những chương trình rất tốt, rất hoàn thiện, dành cho người sử dụng thường xuyên mới truyền đạt nét mặt. Còn đây là những người khách du lịch.

Xe buýt dừng lại, mọi người bước xuống một cách vụng về. Phía trước là một ngài rất lịch sự trong bộ áo liền quần đỏ rực – hướng dẫn viên du lịch. Đàn ông tất cả đều giống nhau, com lê, cà vạt, chỉ có một anh da đen duy nhất trong đoàn mặc quần bò và áo ngắn tay. Những khuôn mặt nghiêm trang đến không chịu nổi, như của bọn người xấu loại hai trong các phim hoạt hình thiếu nhi. Phụ nữ trong những bộ váy sang trọng, được làm kỹ hơn khuôn mặt rất nhiều, đeo đầy châu báu. Một đàn những đứa trẻ mắt to đến nực cười. Nhóm người già mặc quần soóc và đeo máy ảnh.

Cuối cùng người ta đỡ một cậu thanh niên ngồi trong chiếc xe tay xuống.

– Hi! – hướng dẫn viên du lịch kêu lên với tôi và vẫy tay. Mồm cậu ta há ra, nhưng nét mặt không hề thay đổi.
– Xin chào… – tôi cố gắng mỉm cười. Nhân viên của Taxi Deep hài lòng quay về phía những kẻ được bảo trợ của mình:
– What attracts you most…

Tiếng rè khẽ, và giọng nói hướng dẫn viên du lịch trở nên rất khó nghe. Một giọng nói khô khan, hơi quen vang lên, át tiếng hướng dẫn viên du lịch:

– Điều gì làm các bạn quan tâm hơn cả trong vùng này của Deeptown? Chúng ta có thể tham quan trung tâm… – dừng lại, – bán sách nổi tiếng, quen thuộc, nơi giới thiệu với bạn tất cả mỗi loại sách… – dừng lại, – bất cứ tác phẩm nào, tạp chí, báo, các thông tin được chuyển tải qua giấy, được phát hành từ thời…

Tôi nhắm mắt, như đứa trẻ mổ con gấu bông yêu quý ra và tìm thấy trong đó những mảnh giẻ bẩn thỉu, những mẩu giấy nhầu nát và chiếc tất chưa giặt của ai đó.

Vậy mà tôi đã đánh giá chương trình dịch của Windows Home biết bao! Đã ngạc nhiên khi thấy nó dịch nhanh và chính xác năm thứ tiếng của Deeptown!

Nhanh thì đúng. Nhưng sự chính xác là do não chúng ta chọn trong mớ ngôn ngữ hỗn độn những từ phù hợp.

– Ngoài ra còn có, được tạo ra những nhà hàng nổi tiếng, thông dụng như “Thanh gươm của Arthur” và “Bốn-mười”. Nếu như chúng ta đi qua phố bốn ba thêm một trăm mét hay nhiều hơn một chút, chúng ta sẽ đến gần khu giải trí của người lớn, những người đến tuổi thành niên.

Có tiếng ồn nhỏ giữa các du khách, phải hiểu đó là họ cười.

– Chúng ta có hai giờ tự do, – hướng dẫn viên du lịch thông báo.

Hình như tôi hiểu ra mình đang ở đâu. Tấm biển hiệu chả ra hình thù gì cách đây không xa chính là cửa hàng sách “nổi tiếng, quen thuộc”. Nó mang tên một vị Tổng thống Mỹ nào đó, người đã tài trợ xây dựng nó.

Nếu tôi đang ở phố bốn ba, có nghĩa là tôi bị lôi đến đầu kia của thành phố. Một cuộc dạo chơi xa đấy chứ! Tôi hoảng hốt nhìn đồng hồ và bình tĩnh trở lại.

Chúng tôi ra khỏi khu vực thiên thần mới cách đây hai mươi phút!

Đám du khách tản ra. Các gia đình đi nhà hàng, những kẻ độc thân phần lớn đi tới các trung tâm giải trí dành cho người lớn. Ông già tóc bạc và anh da đen đẩy cậu thanh niên trên xe đi về phía cửa hàng sách. Hướng dẫn viên du lịch lôi ra một điếu xì gà kích thước to bất thường, rõ là loại đắt tiền và được vẽ kỹ lưỡng hơn cả khuôn mặt của anh ta, cắn đầu và châm lửa. Anh ta đi về phía tôi.

Không lẽ từ bây giờ sẽ luôn như vậy?

Tôi mong muốn chiến thắng đáy sâu như vậy sao?

Không.

Tôi sẵn sàng tự lừa dối thêm nữa. Ngắm nhìn thành phố và con người, chứ không phải lẫn lộn giữa bức tranh trẻ con và phim hoạt hoạ rẻ tiền. Tôi không lên án thế giới này, không phải là nhân chứng vô tình của nó. Tôi là một phần của đáy sâu, của Deeptown đến tận xương, tận tuỷ…

Tôi lấy hai tay che mặt, nhìn vào màn đen. Tôi không biết hỏi ai, hỏi bản thân hay đáy sâu. Nhưng dù sao tôi vẫn cầu khẩn.

Đáy sâu, hãy là của tôi…

– Hút xì gà không, chàng trai? – Hướng dẫn viên du lịch hỏi tôi thân thiện.

Anh ta cười, chìa cho tôi hộp xì gà. Cổ của bộ  áo liền quần mầu đỏ hơi phanh ra, thấy rõ đầu chiếc bút bi và một phần cuốn sổ tay. Tôi dám cam đoan trước đấy không có mấy thứ này. Khuôn mặt anh ta cởi mở, thân thiện và dễ gây chú ý. Người hướng dẫn những kẻ mới đến, thiếu kinh nghiệm vào đáy sâu cần có khuôn mặt như vậy.

– Cảm ơn, tôi không hút thuốc…

Tất cả lại bình thường. Tất cả vẫn như trước đây.

Thậm chí còn tốt hơn.

Đáy sâu, tôi thuộc về người. Tôi có thể làm con người thật trong Deeptown thật, hay một người thật trong thành phố hoạt hoạ. Hoặc tôi có thể là bức tranh đi lại giữa những thường dân thật của Deeptown.

Cảm ơn Dibenko. Mày muốn loại tao ra khỏi cuộc chơi. Có thể còn muốn giết tao.

Nhưng mọi việc đã không xảy ra như vậy.

Tôi thậm chí có thể đoán được là chuyện gì. Kẻ-không-may cuối cùng cũng giúp tôi. Truyền một phần khả năng mà cậu ta có.

Tận đáy lòng xin cảm ơn cậu ta.

– Tuỳ cậu, – hướng dẫn viên du lịch không tự ái lời từ chối của tôi. Cậu ta cất hộp xì gà vào túi. – Cậu là ma cũ, phải không?
– Đúng, – tôi thú nhận.
– Tớ là Kirk, – người đàn ông tự giới thiệu. – Có giống không?

Hình như anh ta muốn nói đến một nhân vật dân gian hay trò chơi nào đó? Tôi không bao giờ quan tâm đến thể loại văn hoá quần chúng đơn giản của Mỹ.

– Không giống lắm, – tôi trả lời bừa.
– Đúng thế! – Kirk đồng ý với tôi. – Cần phải giống ở nội tâm!

Anh ta nhả làn khói lên trời, khéo léo chuyển điếu xì gà từ một bên mép sang bên kia.

– Tớ ở Seattle, – anh ta quyết định tiếp tục câu chuyện, dù tôi không giới thiệu bản thân.
– Còn tớ ở Saint-Peterburg.

Kirk phấn khởi vỗ vai tôi.

– Ôi! Tớ biết! Tớ đã ở chỗ cậu!

Tôi ngạc nhiên thích thú, nhưng câu tiếp theo làm tôi chán nản:

– Một thành phố nhỏ, tạm được, – Kirk phát biểu cảm tưởng. – Tớ có một cô bạn… một cô gái rất nghiêm túc! Và cậu biết không, động cơ bị hỏng vào buổi tối khi chúng tớ đến Saint-Peterburg. Phải ngủ lại đấy.

Cậu ta nháy mắt ranh mãnh.

Tôi rất vui lòng đến quê hương của Tom Sawyer, nhưng lúc này vẻ hợm hĩnh làm tôi điên tiết.

– Tôi từ Saint-Peterburg khác. Ở nước Nga.
– Nước Nga! – Kirk ngạc nhiên thích thú. – ở chỗ cậu cũng có Saint-Peterburg?
– Có. Còn Seattle là ở đâu? Canada hay Mexico? – tôi hỏi.

Kirk nhai nhai điếu xì gà, không thể hiểu tôi đùa hay thật sự không biết một thành phố nổi tiếng như vậy.

– Ở Mỹ!
– Nam Mỹ hay Mỹ La-tinh?

Không, dù cậu ta là một người Mỹ kiểu mẫu và thực thụ, nhưng là một thanh niên không tồi. Cậu ta bật cười và đấm vào bụng tôi.

– Khá! Rất tuyệt! Tớ sẽ đến nước cậu. Sau này. Tớ có kế hoạch thăm châu âu năm bốn lăm tuổi, tớ sẽ đến cả nước cậu!
– Xin mời.

Tôi bị choáng bởi chương trình deep đến mức bây giờ đứng nói chuyện vớ vẩn một cách sung sướng ở đây.

– Tớ hướng dẫn khách du lịch, – Kirk lại tiếp tục. – Nghề cha truyền. Thật thú vị! Bọn tớ đi trong thành phố và một cô bé cứ đòi được thấy diver. Tớ chỉ vào một thanh niên và nói: “Diver!” Suýt nữa thì ô tô bị lật vì tất cả đổ xô về phía đó nhìn.

Chúng tôi cùng cười.

– Bọn tớ rất ít khi đến đây, – Kirk gẩy tàn thuốc. – Nhưng Sam cứ đòi vào cửa hàng sách, nên chúng tớ quyết định dừng lại ở đây… cậu ta không phải đi xa, và các nhà hàng cũng ngay đây… và những thứ khác nữa… Sam là cậu cao cao mặc quần bò và áo sơ mi ngắn tay…
– Thằng đen chứ gì?

Kirk bị nghẹn thuốc lá vì thái độ phân biệt chủng tộc quá đáng như vậy. Làm sao có thể gọi thằng đen là thằng đen!

– Thôi, tớ phải đi đây, công việc mà, – cậu ta lúng búng, không chào, đi nhanh về phía xe buýt. Tôi nhún vai. Nếu như các người biết được, hỡi các công dân của đất nước hùng mạnh, những mặc cảm của các người nực cười và ngốc nghếch thế nào…

Với tôi cũng đã đến lúc. Tôi giơ tay, và từ góc phố chiếc taxi đã sẵn sàng đi tới.

Công ty Taxi Deep xin hân hạnh kính chào quý khách! – Người lái xe lên tiếng. Như là sự trùng lặp cố ý, anh ta da đen. Tôi khẽ cười và chui vào xe.

01

Chúng tôi đi khá lâu, Taxi Deep nối liên lạc với Công ty Poliana qua một loạt các máy trung gian. Máy tính của tôi không mạnh đến mức có thể chứa được cả toà nhà, nơi tôi thuê lại một căn hộ của chính mình. Vì vậy Poliana được chứa trong một server thuê, hình như là ở Bạch Nga. Không đắt lắm, mà khá an toàn, và tôi không có ý định thay đổi trật tự này, ngay cả khi thay Pentium bằng một máy khác tốt hơn.

Trên đường đi tôi giải trí bằng cách làm cho thế giới xung quanh khi thì thật, khi thì là vẽ. Điều này không khó khăn gì. Thậm chí tôi bắt đầu thay đổi cảm nhận không gian từng phần một. Một chiếc xe vẽ vượt chiếc xe thật của chúng tôi. Cô gái thật đi trên con phố vẽ. Hai thanh niên đứng trò chuyện, một thật, còn người kia là hoạt hình.

Nếu như đó có là điên rồ đi chăng nữa, tôi vẫn thấy thích.

Tôi biến chiếc Volvo đang đi thành xe vẽ, và thò tay xuyên qua kính. áp suất nhẹ trên da, và bàn tay cảm nhận được gió.

Không thể tưởng tượng được!

Thế giới xung quanh thuộc các server lạ. Tôi chỉ tình cờ qua đây. Thậm chí không thể đến đây bằng cách thông thường… Thế mà tôi có thể chui ra bất cứ lúc nào, rơi ra khỏi chiếc xe đang chạy. Có gì đó thay đổi, lộn xộn. Tôi không còn lặn xuống đáy sâu, tôi sống trong đó!

Tôi yêu cầu lái xe dừng lại khi còn cách ngôi nhà của tôi một khu  nữa. Vùng này tôi biết rõ, nó thuộc quyền sở hữu của một vài ngân hàng Nga lớn. Một cách không chính thức, tất nhiên. Các nhà tài chính không thấy cần kiểu đầu tư này, nhưng các lập trình viên làm việc trong lĩnh vực ngân hàng đã xây dựng cho mình những căn hộ từ tiền công quỹ. Có ai trong số những “người Nga  mới” hình dung được máy tính của họ không chỉ thực hiện các hoạt động tài chính mà còn chứa một phần diện tích của Deeptown không nhỉ?

Một chỗ thích hợp để kiểm tra khả năng mới có.

Người ở đây rất nhiều. Trung tâm thành phố, quanh đó là các khu nhà ở và các trung tâm giải trí. Tôi đi trên vỉa hè, chọn một góc vắng vẻ.

Chỗ này được đây. Công viên nhỏ với vòi phun nước tí xíu, mấy chiếc ghế đá dựa lưng vào bức tường của toà nhà cao tầng. Đơn giản, nhưng rất mỹ thuật. Trên bãi cỏ, không thèm để ý đến tấm biển: “Không được thả chó ở đây!”, cô gái tóc đỏ đang dắt con mèo nhỏ. Hừ. Tất nhiên, không thể nói lý với cô ta được, mèo có bị cấm đâu. Con mèo rõ ràng không thích bãi cỏ đáng chán, thỉnh thoảng nó dừng lại, lấy chân cào cào. Tôi mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt nghiêm trang của cô gái, tôi chỉ hơi cố gắng và cô gái trở thành vẽ.

Con mèo vẫn thật. Lông nó màu đỏ tươi, giống như cô chủ của nó, linh lợi và hiếu động. Súc vật ảo là một trong những ngành kinh doanh có lãi nhất của Deeptown, tất nhiên là sau các trò games. Người Nhật rất thích nuôi chúng, cũng có thể trong các căn hộ hình bút, họ không thể nuôi những con vật thật? Hơn nữa, những người bị dị ứng thường mua mấy con chó, mèo vẽ…

Tôi ngồi xuống ghế đá, bên cạnh đôi trai gái đang thì thầm to nhỏ. Tôi ngắm nhìn bức tường đá trong tiếng vòi phun nước. Nếu như tôi đoán đúng thì sau bức tường là các máy tính của một nhà băng rất nổi tiếng.

Có nên thử không?

Thây kệ. Tôi đằng nào cũng đang bị kết tội làm thua lỗ hàng triệu. Đầu đã mất, còn khóc lóc làm gì…

Tự an ủi mình bằng những mẩu vụn triết lý đời thường, nhưng tôi vẫn không thể nào quyết định. Đôi trai gái ôm nhau, không hề để ý gì đến tôi. Tôi muốn tin rằng đó là đôi tình nhân, cách xa nhau trong đời thực hàng nghìn cây số, chứ không phải là những kẻ thích phiêu lưu, mạo hiểm…

Có mấy đứa trẻ đi dọc bức tường, một cô bé và hai cậu bé. Chúng cầm trong tay những mẩu phấn mầu, thi nhau vẽ lên tường. Nghe rõ những câu nói phấn khởi của chúng: “Yanka, con quỷ của Andrei trông đáng sợ hơn này!”, “Sevka, cho tớ mượn viên phấn đỏ, được không?” Hình như có ai đó dẫn bọn trẻ của mình vào dạo chơi trong không gian ảo. Cuối cùng thì chúng cũng bớt huyên náo và tập trung vẽ. Bé gái vẽ một samurai với thanh kiếm. Thanh kiếm gần như thật. Cậu bé béo tròn đeo kính có tên Seva chạy dọc theo tường, vẽ một con vật gần giống như con rắn, đang nuốt một con voi. Nhưng con rắn lại có nòng súng, và tôi hiểu ra đó chỉ là một chiếc xe tăng. Andrei gầy gò rám nắng khò khè thở, vẽ một con quái vật kỳ dị. Có thể cậu muốn vẽ như vậy, cũng có thể cậu bé định vẽ người…

Tôi đứng dậy, đi về phía bọn trẻ.

– Này các cháu, thế các cháu có vẽ được cửa ra vào không? – Tôi hỏi cả ba đứa.

Rõ ràng câu hỏi làm bọn trẻ bối rối, nhưng sau một hồi bàn bạc, chúng cần mẫn vẽ thứ tôi yêu cầu. Cánh cửa được vẽ rất huyên náo, với việc giằng nhau những viên phấn và tranh cãi: nên hay không nên vẽ lỗ khoá.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng bức tranh cũng hoàn tất, mấy tài năng nhỏ tuổi nhìn tôi dò hỏi: liệu tôi có đánh giá thành quả của chúng hay không?

– Thật tuyệt, – Tôi nói thật lòng. – Xin cảm ơn các cháu!

Cánh cửa đúng là rất tuyệt. Nó nằm giữa cái vòi voi… tức là cái nòng súng xe tăng và thanh kiếm của võ sĩ samurai. Có cả lỗ khoá, cả tay cầm và bản lề.

– Các cháu đã giúp chú rất nhiều, – tôi thú nhận.

Bọn trẻ vẫn ngoan cố đứng chờ.

Tôi biến đoạn phố xung quanh thành phố vẽ. Tôi hít thở thật sâu, thả lỏng người và biến cánh cửa thành thật.

Đó là ảo ảnh, tất nhiên chỉ là ảo ảnh…

Tôi giơ tay, kéo cánh cửa lại phía mình. Một lần, thêm lần nữa.

Chẳng có tác dụng gì cả. Mà tôi chờ đợi điều gì cơ chứ?

Tôi giận dữ đá vào cánh cửa thật trên bức tường vẽ. Và cánh cửa mở ra.

Cánh cửa mở vào phía trong…

Xem kìa, tôi đã thành công!

Lũ trẻ hét lên phía sau lưng, không phải vì sợ hãi, không phải vì ngạc nhiên mà chắc là vì sung sướng. Và tôi bước qua bức tường không thể xuyên thủng trong những tiếng la hét đó.

Tôi lọt vào nhà tắm.

Những người La mã cổ đại, rất am hiểu về chuyện này, cùng với họ là những người Phần lan tiết kiệm và những người Nga sôi nổi sẽ phải nổ tung vì ghen tỵ. Một gian phòng bằng đá cẩm thạch rộng, vòm kính phía trên phủ tuyết lấm tấm, để thấp thoáng lọt qua một mặt trời mùa đông lạnh lẽo. ở giữa gian phòng có một bể bơi hình tròn, nơi có khoảng chục người đàn ông đang ngâm mình cho mát. Bên ngoài cửa sổ là núi và sườn dốc, nơi có mấy người tắm hơi đang chạy, làm tung lên những cột bụi tuyết khô, chắc đó là những người dũng cảm nhất. Cánh cửa gỗ nặng mở ra, từ trong phòng tắm hơi lao ra một thanh niên gầy giơ xương cùng với tiếng rú. Anh ta nhảy ùm xuống bể bơi, làm nước bắn tung toé và bắt đầu nhẩy lên nhẩy xuống tại chỗ. Chỗ quầy bar, một người đàn ông to béo, đầu hói, mình quấn khăn vừa uống bia vừa quan sát bể bơi với vẻ rất hạ cố.

Tôi rất muốn cởi quần và nhập bọn với họ. Được đấy, những lập trình viên của nhà băng! Họ rất biết thu xếp cho mình!  Hay thật, không biết họ có toát mồ hôi trong thế giới thật không khi họ đập chổi lên người trong nhà tắm hơi.

Dẫu sao tôi cũng đã lọt được vào!

Những cột chống bao quanh bể bơi tạm thời vẫn giúp tôi tránh những cái nhìn của người khác, nhưng điều này không thể kéo dài lâu được. Một kẻ mặc quần áo trong nhà tắm rất dễ bị phát hiện. Tôi quay lại bức tường, cánh cửa đã không còn ở đó.

Cũng chẳng cần thiết.

Tôi bước qua bức tường. Nhà tắm rất tuyệt, nhưng tôi quan tâm đến điều khác. Điều hoàn toàn chưa hề có trong không gian ảo.

Nhưng hình như vẫn không phải là nơi tôi muốn vào. Gian phòng lạnh lẽo, không người. Một dãy bể chạy dài giữa phòng, tiếng nước óc ách rất to. Băng chuyền chạy dọc theo dãy bể, từ những lỗ thủng trên tường rơi xuống bể một thứ bột giống như bột giặt.

Tất cả gợi nhớ đến nhà giặt hoàn toàn tự động trong cuốn truyện viễn tưởng đã cũ. Đúng lúc tôi định bước đi, một cái bể nghiêng xuống, đổ ra băng chuyền những thứ chứa trong nó.

Rất nhiều nước bẩn và vài ki lô gam tiền.

Tôi sửng sốt tới mức vội nhào ra khỏi không gian ảo, quên cả lẩm bẩm câu về đáy sâu.

Trên màn hình mũ là những chữ số. Những cột số ngay ngắn, bảng biểu và những câu khó hiểu. Tôi tháo mũ.

Tất nhiên, cần gì phải thực hiện quá trình chuyển tiền từ tài khoản này sang tài khoản khác bằng hình ảnh, hơn nữa lại là chuyện rửa tiền. Nhưng tiềm thức giỏi giang của tôi, quá quen với các bức tranh, đã cố gắng hết sức!

Đầu đau kinh khủng. Kết quả của chương trình deep lặp lại nhiều lần? Hay là hậu quả của những căng thẳng mà tôi đang trải qua? Có gì khác nhau đâu.

Tôi lấy trên bàn vỉ Analgin dùng dở, mở tủ lạnh. Vẫn còn một lon Coca-Cola lăn lóc trong đó. Tôi lấy thuốc, nhai và uống với nước ga. Hãy chịu khó thêm chút nữa, cơ thể tội nghiệp của tôi. Điều quan trọng vẫn còn đang ở phía trước.

Tôi nhìn đồng hồ trước khi quay lại nhà giặt: hai giờ kém mười lăm phút. Giá có gì ăn thì tốt quá.

Cánh quạt rít ầm ầm, tiền đang được rửa trong các bể. Đô-la, mác, đồng rúp chạy trên băng chuyền. Tôi ngắm nhìn dòng tiền bất tận, kết quả của mồ hôi hay là máu của ai đó.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi lấy đi từ băng chuyền vài triệu? Không hiểu sao, tôi tin là chúng sẽ chuyển sang tài khoản của tôi. Có thể tôi sẽ lọt vào hệ thống phần mềm độc lập của nhà băng, đánh lệnh chuyển tiền mà không hề hay biết. Có thể máy tính của nhà băng sẽ phục tùng ý muốn của tôi và tự tiến hành các giao dịch tài chính.

Tôi bây giờ không đơn thuần là tên ăn trộm không bị ảnh hưởng thôi miên của đáy sâu, tôi chính là đáy sâu, là một phần của nó…

Tôi cúi người, nhặt tờ một trăm đô-la. Tôi có thể nhớ số serie của nó, tôi có thể làm cho nó không xuất hiện ở đây theo các giấy tờ của nhà băng.

Bây giờ tất cả đều có thể, hay gần như tất cả.

Tôi ném tờ tiền trở lại băng chuyền, đi tới bức tường. Tôi bước lên một bước và thế giới mờ đi, rơi xuống dưới, biến thành sơ đồ phẳng dưới chân, như một tờ giấy khổng lồ được trải ra trên khoảng trống. Tôi bay lượn phía trên, ngắm nhìn đường phố như những sợi chỉ.

Kia là toà nhà của tôi.

Tôi lao về phía nó, xuyên qua sơ đồ phẳng, cảm nhận đường nhựa dưới chân. Không cần cố gắng nào nữa, không còn bất cứ câu nói và yêu cầu nào đối với đáy sâu nữa. Tôi có yêu cầu cơ thể mình thở đâu!

Vika và Kẻ-không-may đứng ở chân cầu thang, nói gì đó với nhau. Sau đó Vika nhìn thấy tôi, lặng đi bối rối.

Tôi vẫy tay, đi về phía họ, còn Vika chạy đến phía tôi.

10

Tôi đóng cổng cầu thang, loay hoay với ổ khoá rất lâu. Vika vẫn nắm chặt tay tôi, mà cho chạy hệ thống an toàn bằng một tay thì rất khó.

Cuối cùng tôi quyết định đơn giản là ra lệnh cho cánh cửa đóng lại. Tiếng ổ khoá kêu tách, đèn hệ thống báo động bắt đầu nháy. Kẻ-không-may ngẩng đầu, hình như cậu ta cảm thấy điều này.

– Hắn đã làm gì anh? – Vika hỏi. Chỉ bây giờ, khi chúng tôi đã tách biệt với thế giới bên ngoài, em mới hết căng thẳng. Chắc là tôi đã sai khi đã không đến bên em ngay lập tức.
– Chương trình deep, – tôi tìm được lý do đơn giản để giải thích cho em về chuyện xảy ra. – chương trình deep bị lặp đi lặp lại, sự lặn xuống kéo dài bất tận.

Vika nheo mắt. Em đã hiểu.

Không thể ngoi lên được.

– Nhưng anh…
– Anh đã tìm được con đường vòng, – tôi trả lời và liếc nhìn Kẻ-không-may. – Vika, từ bên ngoài, mọi chuyện đã xảy ra như thế nào?
– Dibenko ném vào anh vật gì… – em nhíu mày nhớ lại. – như là một chiếc khăn… và anh ngã vào nó. Chắc đó là một thứ virus rất mạnh.
– Còn Romka?

Vika nhìn tôi ngơ ngác dò hỏi.

– Con sói. Đấy là Romka, diver – Ma sói. Bạn anh…
– Bị hắn đốt cháy thành tro. Hắn chỉ nắm cổ cậu ta, và cậu ta bốc cháy.

Tôi im lặng. Mà biết nói gì, hiệu quả bề ngoài của virus có thể rất khác nhau, cái chính là nó tác động như thế nào lên máy của Romka. Tôi luôn có cảm tưởng máy tính của cậu ta cũ, đại loại như máy của tôi. Thậm chí có thể không có cả đĩa quang từ. Nếu Người-không-mặt sử dụng loại vũ khí mạnh, Romka sẽ phải thay toàn bộ phần mềm.

– Anh Lenia…

Tôi gật đầu. Giờ không phải lúc thông cảm với người khác.

Mà nói chung chả bao giờ có đủ thời gian cho việc đó.

– Đi thôi, – tôi ra hiệu cho em và Kẻ-không-may. – Tôi sống trên tầng mười một.
– Có ai sống ở đây nữa?
– Không có ai. Hiện tại thì không có ai, – tôi trả lời khi chui vào thang máy. Nhấn nút, thang máy hơi giật một chút và đưa chúng tôi lên. Vika nhăn nhó, đúng là em sợ độ cao. Thậm chí cả trong trường hợp như thế này…
– Thế trước đây có ai sống không?
– Trong một khía cạnh nào đó, – tôi tránh né câu trả lời. Cửa mở, và chúng tôi bước ra hành lang. Kẻ-không-may tò mò xem xét.
– Đây là cung điện của tôi… hân hạnh kính mời… – Tôi vừa nói vừa mở cửa. Và nói thêm với riêng Kẻ-không-may: – Chuyến viếng thăm đáp lễ phải không?

Cậu ta gật đầu.

Vika bước vào đầu tiên. Em hơi ngập ngừng ở bậc cửa, như suy tính xem có nên cởi giày không. Tất nhiên là không cần, và em hiểu điều đó.

– Bên phải là nhà tắm, nhà vệ sinh, bếp. Bên trái là phòng ở và ban công, – tôi lịch sự thông báo.

Vika thận trọng ngó vào căn phòng. Ánh mắt em lướt qua lớp giấy dán tường đã bạc màu, dừng lại lâu hơn ở chiếc bàn có máy tính cá nhân, giường, tủ lạnh, tủ. Chắc em thất vọng. Tất nhiên là như vậy rồi.

– Lạ thật… – em nói. Và tôi đoán em ra khỏi không gian ảo một thoáng để quan sát mọi thứ bằng con mắt tỉnh táo.

Xin em cứ tự nhiên. Tôi chỉ không muốn lọt vào mắt em lúc này.

– Đi nào, – tôi kéo tay Kẻ-không-may. – Có cần dạy cậu pha cà phê không?

Thay cho câu trả lời, cậu ta đi ra bếp, nhanh chóng chọn trong mấy gói hạt một gói đắt nhất, và cũng là ngon nhất. Cậu ta mở tủ, lấy lọ muối.

– À ha, – tôi chỉ nói có thế.
– Các công thức nấu ăn có ở hàng trăm server, – Kẻ-không-may nhận xét. – Năm phút trước đây, một cô gái từ Rostov bổ sung thêm một công thức rất thú vị nữa. Chúng ta hãy thử nhé?

Thật hoang tưởng nếu nghĩ rằng tôi có thể dạy cậu ta điều gì. Ngoại trừ khả năng bắn vào người khác.

Nhưng tôi nghĩ đó không phải là điều mà cậu ta có thể tiếp thu.

– Tuỳ cậu, – tôi chỉ nói được có vậy và đi vào phòng. Vika ngồi ở giường, ngắm nghía giá sách.
– Anh đã quay lại, – tôi thông báo và Vika nhắm mắt trong một thoáng để quay lại đáy sâu.
– Lạ thật, – em nhắc lại. – Lenia, không hiểu sao em chờ đợi…
– Nhìn thấy cung điện?
– Không, không hẳn thế, nhưng cũng có gì đó…
– Giống như túp lều của em?

Em yên lặng gật đầu. Tôi rất hiểu sự bối rối của em. Em tin chắc tôi cũng là một nhà thiết kế không gian. Vậy mà lại nhìn thấy một căn hộ nghèo nàn, cho dù được vẽ rất tốt, những rõ ràng không thể có cái vinh dự được lưu danh trong không gian ảo.

– Đi nào, – tôi nói. – Kẻ-không-may, chúng tôi ra ngoài một lát! Nếu có chuyện gì, thì chúng tôi ở cầu thang nhé!

Vika ngoan ngoãn đi theo tôi.

Ngoài hành lang sạch và yên lặng. Tôi giơ ngón tay lên môi:

– Suỵt! Không nên làm phiền đến ai!
– Anh chẳng nói trong toà nhà không có ai… – Vika thì thào.
– Biết đâu đấy! – Tôi bí ẩn trả lời. Tôi lại gần cánh cửa đối diện, lôi trong túi mẩu dây cong queo. Theo như tôi hình dung thì phá khoá đại loại là như thế.

Vika chờ đợi, em đã thấy tò mò.

Tôi ngoáy sợi dây trong ổ khoá lạ. Tất nhiên là nó phải mở ra, bởi nó đã được tính toán như vậy. Và chúng tôi bước vào.

Đó là một căn hộ rộng, ba phòng. Trên mắc áo treo đầy quần áo, áo khoác dài, ngắn. Chiếc xe đạp trẻ con dựng sát tường. Giầy xếp dọc theo tường. Tôi đưa cho Vika đôi dép đi trong nhà, tôi cũng thay giầy và nói:

– Chỗ họ phải thay giầy. Gia đình nhiều người, bốn đứa nhỏ, giầy sẽ làm bẩn. Mà sàn nhà thì lạnh…

Vika không nói gì, em chấp nhận luật chơi.

Chúng tôi ngó vào bếp. Đồ gỗ đã cũ, loại Ba lan sản xuất, từ thời Liên xô. Rất nhiều chai lọ đựng gia vị, đồ muối, các loại mứt. Trên bếp có nồi súp còn đang nóng và chảo thịt băm viên rán. Phía ngoài cửa sổ là con phố nhỏ yên tĩnh, nhiều cây xanh. Vika ngay lập tức dán mắt vào cửa sổ. Trong sân, trẻ con huyên náo, người phụ nữ dẫn con chó xù chậm chạp, già nua đi ngang cầu thang.

– Ai sống ở đây? – Vika hỏi.
– Anh chỉ biết tên thôi. Viktor Pavlovich và Anna Petrovna. Con gái đầu tên là Lida, sắp tốt nghiệp phổ thông trung học. Còn ba cậu con trai là Aleg, Kostya, Igor.

Ngập ngừng, tôi nói thêm:

– Con chó tên là Gerda. Nói chung anh không thích gọi chó bằng những cái tên của người. Nhưng họ muốn vậy.
– Thành phố gì vậy?
– Vichepsk. Hình như là Vichepsk.

Vika quay lưng lại phía tôi, nghiêm giọng:

– Đừng có lọt vào mắt em.

Em ra khỏi không gian ảo, ngắm nghía căn bếp một phút. Sau đó trở lại, quay mặt về phía tôi, em hỏi:

– Khắp nơi như vậy sao?

Tôi gật đầu.

– Những người chủ không có nhà, nhưng các căn hộ vẫn sống, – Vika khẽ nói. – áo sơ mi trên lưng ghế, đồ chơi vương vãi trên sàn, vòi nước nhỏ giọt, và rác được kẻ độc thân hất vào gầm đi văng… Phải vậy không?

Tôi im lặng.

– Lenka, anh có bình thường không? – Vika khẽ hỏi. – Em xây những ngọn núi, nơi không có và không thể có người… chắc cũng lạ. Nhưng em không yêu con người cho lắm.
– Em đừng tự lừa dối, – tôi van vỉ.
– Còn anh xây toà nhà, nơi sẽ không bao giờ có người ở. Không, toà nhà, nơi gần như có người ở. Cái tẩu bốc khói trong gạt tàn và ấm nước sôi trên bếp… kiểu “Maria Selester”. Để làm gì, anh Lenia?
– Anh không có quyền cho họ ở thật sự. Nghĩ ra các nhân vật với gương mặt, nỗi buồn và niềm vui. Hãy để cho… chỉ có các đồ vật. Chúng cũng có thể nói lên rất nhiều điều.

Tôi cảm giác em không hiểu. Em không thể hiểu đến tận cùng, và tôi nghẹn lời, vội vàng nói tiếp:

– Dưới một tầng là cậu thanh niên mê nhạc. Cậu ta người Padolsk. Thỉnh thoảng, quá say sưa, cậu ta vặn máy to đến mức anh phải gõ xuống sàn. Nhưng đó là một thanh niên không tồi, ngay lập tức cậu ta vặn nhỏ tiếng lại. Cậu ta có một bộ sưu tập khá hay, cả băng, đĩa và CD ROM. Mỗi thứ có một ít. Đĩa hát nhiều hơn, chúng rất rẻ, chẳng ai cần đến nữa, máy quay đĩa của cậu ta nhãn hiệu Vega, đã cũ những còn làm việc tốt. Còn trên tầng sáu có một nhân vật rất kỳ lạ. Anh ta hình như là kỹ sư làm việc trong nhà máy ở Tula, nơi ngày xưa sản xuất vũ khí, bây giờ thì sản xuất các mặt hàng tiêu dùng. Anh ta mơ ước viết truyện trinh thám tình cảm, một thể loại do anh tự nghĩ ra… Và anh viết, đánh máy chữ buổi chiều, nhưng không cho ai xem cả. Chính anh ta cũng biết là chúng không hay. Một người hiền lành, thuộc típ cuồng chữ. Thỉnh thoảng anh có lấy bản thảo của anh ta xem, đúng là lăng nhăng, nhưng ngây thơ, hồn hậu. Lẽ ra anh ta phải sống trong thế kỷ thứ mười tám…

Vika không trả lời, và tôi vẫn tiếp tục nói, dù hiểu rằng tôi đã sai lầm. Không nên cho em xem căn hộ hoang vắng này, hơn nữa lại nói về những người khác. Em không thể hiểu sự ngông cuồng lạ lùng mà tôi đã xây trong hai năm này…

– Trên tầng ba là một cụ bà, một mình trong căn hộ ba phòng, cụ sống rất chật vật, anh biết vậy. Hơn nữa cụ lại đến từ Ucraina, từ Kharcov thì phải. Vô tuyến chỉ bật khi có phim truyền hình nhiều tập, độ sáng cũng để ít hơn, cụ nghĩ như vậy sẽ ít tốn điện và bóng hình không bị hỏng… Nhưng bà cụ lại sợ cho thuê hay đổi nhà, có thể cụ có lý. Anh rất ít khi ghé thăm cụ, anh không thể giúp gì được, mà anh cảm thấy sợ khi phải nhìn thấy cụ sống như vậy. Nhất là trước các dịp lễ tết, em biết không, cái nghèo đáng sợ nhất là cái nghèo cố gắng đón năm mới. Con cái đã quên cụ, mà có thể cụ không có con cái, hoặc họ đã hy sinh trong chiến tranh. Trên tường có treo tấm ảnh một người thanh niên trong bộ quân phục Nga…

Vika không nói gì.

– Tầng hai có một đôi vợ chồng. Họ rất buồn cười. Mới cưới nhau một năm. Đến từ Upha. Thường xuyên cãi nhau rồi lại làm lành, thỉnh thoảng đi ngoài hành lang cũng nghe thấy tiếng… Rồi khi thì cốc vỡ, khi thì cửa đóng mạnh đến mức rơi cả vữa. Nhưng anh cứ có cảm tưởng họ sẽ không bỏ nhau. Có gì đó giữ họ lại với nhau, hoặc một bí mật nào đó, hoặc tình yêu, mà cũng có thể là cả hai. Tình yêu cũng là một bí mật. Còn căn hộ ba phòng đằng kia… hoàn hoàn trống không. Trước ở đó có gia đình người Do thái ở, họ ra đi, bán căn hộ cho một công ty môi giới, công ty này vẫn chưa bán được cho ai. Có thể họ đòi giá quá cao, vì căn hộ dù sao cũng ở Matxcơva, trong một khu tốt…

Tôi nghẹt thở trong sự im lặng này, trong sự câm lặng của em.

– Tầng một có một cụ ông bệnh binh, ngồi xe lăn. Có thể đó là người ồn ào nhất, đi nhiều nhất ở Kursk. Một người hay gây lộn trong cửa hàng, cãi cọ với hàng xóm, anh luôn đi nhanh qua tầng một vì sợ phải chạm trán với ông ta, nhưng điều đó không đúng. Ông ta không có lỗi khi trở thành một người như vậy… đó là bởi cuộc sống. Cuộc sống.

Tự tôi cũng hiểu nói ra từ này thật ngu ngốc.

Cuộc sống ư? Cuộc sống nào trong những căn hộ không người của ngôi nhà vẽ, trong những hầm mộ bằng bê tông, nơi chỉ có các đồ vật nhớ đến người. Có thể quả bom neutron đánh giá được, chứ không phải là người phụ nữ bằng xương bằng thịt

Tôi đúng là một thằng ngốc. Không sao, sẽ có ích lợi gì đó. Vika có thể tiến hành một đề tài mới.

– Lenka… – Em cất lời. – Lạy Chúa, Lenka, chuyện gì đã xảy ra với anh?

Bắt đầu đây…

– Tha lỗi cho em, – em nói. – Tha lỗi cho tất cả những lời lớn tiếng của em… về công việc với những kẻ tâm thần… về bọn chó chết… nếu như em bị đau đớn như anh…
– Vika… – tôi không hiểu gì hết.
– Anh bị ai bỏ, có ai đã phản bội anh? Anh đã đánh mất thần tượng mà anh muốn tin? Và anh buông xuôi? – em hỏi nhỏ. – Anh không tin là có thể giúp đỡ ai đó, làm một việc thiện dù rất nhỏ? Anh chạy trốn tới đây, tới đáy sâu, vào câu chuyện cổ tích? Anh biết yêu, nhưng sợ hãi tình yêu của mình?
– Ở đây anh có thể giúp đỡ. Chỉ ở đây. Dù chỉ là lôi ra khỏi thế giới vẽ một người bị lạc lối. Nhưng em biết không, họ chìm không phải vì họ không biết bơi. Họ chìm khi không còn đủ sức ở lại trên bờ. Mà bờ… nó không còn nằm trong quyền lực của anh.
– Anh không có một hy vọng nào? Ngoài kia, trong đời thực?
– Bây giờ anh đã thấy. Bây giờ đã xuất hiện Kẻ-không-may.
– Lenia, anh không nói sảng đấy chứ? Anh biết cậu ta là ai sao?
– Đúng, anh biết, và có nghĩa là có hy vọng. Nếu như bọn họ có thể trở thành như vậy, thì chúng ta cũng có thể.
– Nhưng họ là ai?
– Giải thích thế nào đây? Làm sao có thể bắt người ta tin vào điều không thể, vào điều chỉ có thể có chỗ trên những trang báo lá cải?
– Vika, cậu ta chả đã gần như nói lộ ra… khi ở thành phố thiên thần. Máy tính của họ không có tiếng Anh, chỉ có tiếng Nga. Cậu ta tự xưng là Alien. Kẻ từ nơi khác.

Vika lắc đầu. Em hiểu ra, nhưng không muốn tin, không thể tin.

– Cậu ta là người từ thế giới khác, Vika. Cậu ta là người ngoài hành tinh. Cậu ta không phải từ trái đất.
– Cậu ta là người…
– Trong một nghĩa nào đó thì đúng. Người hơn tất cả chúng ta. Tốt hơn chúng ta, và có thể chúng ta không bao giờ có thể trở thành người tốt như vậy.
– Lenia, tại sao anh lại cho như vậy?
– Cậu ta thậm chí không có thân thể… ở đây. Đúng, cậu ta bay, bằng cái cách bình thường và chán ngắt. Từ ngôi sao này tới ngôi sao khác. Em có nhớ những lời của cậu ta về sự Im lặng không?

Vika rùng mình.

– Chúng ta thấy sợ khi hình dung điều này, nhưng cậu ta đã trải qua. Hàng trăm, hàng nghìn năm. Trống rỗng và im lặng, mịt mờ, nơi không có gì hết. Anh có cảm tưởng thậm chí con tầu của cậu ta cũng phi vật chất…

Vika lắc đầu, và bỗng nhiên lặng đi. Tôi quay lại, Kẻ-không-may đứng ở hành lang.

– Tôi đã gọi các bạn, – cậu ta lên tiếng. – Tôi ra khỏi cầu thang gọi, rồi vào đây vì thấy cửa mở.

Chúng tôi im lặng. Sau đó Vika hỏi:

– Cậu không phải người?
– Đúng. Không phải người. Chúng ta đi thôi, cà phê đã pha xong.

Leave a Reply