11
Chúng tôi uống cà phê. Tôi không thích công thức của cô gái ở Rostov. Nhưng thật lạ là tôi lại có thể phân biệt được mùi vị.
– Đây không phải thứ dành cho dân ghiền, – Kẻ-không-may nói, đẩy tách cà phê ra xa. – Chắc là như vậy.
– Cậu cảm nhận được mùi vị?
– Đúng.
– Bằng cách nào? Mùi vị trong không gian ảo chỉ là ký ức về những thứ mà chúng tôi đã thưởng thức trong đời thật! Nếu cậu không phải người thì…
Tôi nhận thấy sự hung hăng của em đang tăng lên, nhưng tôi không thể làm gì.
– Tôi cố gắng hình dung, có cần một lượng muối như vậy để làm tăng mùi vị của cà phê không. Tôi nghĩ là không.
– Trước đây cậu đã từng thưởng thức gì đó giống như cà phê không?
– Chỉ khi làm khách chỗ cậu. Tôi… – Kẻ-không-may nhìn tôi, ngập ngừng. – Tôi thậm chí không thể nói rằng tôi có ăn.
Hình như đó là giới hạn Vika có thể chịu được.
– Cậu nói láo, – em quả quyết. – Cậu đúng là nói láo! Cậu biết không, cậu hãy đi tới quảng trường Viner, ở đó có câu lạc bộ những người yêu thích đĩa bay! Họ sẽ vui mừng đón cậu! Họ sẽ tin cậu!
– Tôi không yêu cầu mọi người phải tin tôi, – Kẻ-không-may trả lời nhỏ.
Tôi bật dậy:
– Dừng lại! Đủ rồi, cả hai! Vika, anh tin cậu ta!
– Lenia, anh đang tự thuyết phục bản thân! – Vika vẫn ngoan cố không chấp nhận Kẻ-không-may. – Anh không phải là chuyên gia về kỹ thuật máy tính! Anh đã không thể tìm ra tín hiệu của cậu ta và tin sao? Điều gì xui khiến anh vậy? Cậu ta là con người, cậu ta có những kiến thức và cách xử thế của một con người! Cậu ta là con người! Anh có thể chứng minh cho em điều ngược lại không?
Kẻ-không-may nhìn vào bức tường.
– Anh không thể. Cậu ta có thể, – tôi nhìn thẳng vào mặt Kẻ-không-may. – Cậu hãy nói với cô ấy, tôi xin cậu. Cậu hãy chứng minh.
– Tôi không thể chứng minh điều gì.
– Cậu đã giúp tôi thoát bẫy, – tôi nói nhỏ. – Tôi không biết bằng cách nào, nhưng cậu đã cho tôi một phần khả năng của mình, một phần sức mạnh của mình. Cậu nhớ không? Cậu hãy làm vậy với Vika đi!
Kẻ-không-may ngước mắt lên.
– Leonid, tôi không cho cậu gì cả. Tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống của các bạn.
– Nhưng…
– Chính cậu đã có thể. Tự mình. Cậu chỉ thiếu niềm tin vào những điều có thể được. Cần phải có mục đích, và đấu tranh vì nó. Cậu gặp tôi và đã nhận ra mục đích đó. Cậu tin rằng tất cả còn đang ở phía trước, rằng thế giới này không sụp đổ như ngôi nhà làm bằng bìa, không vỡ vụn trong đáy sâu. Tôi đã giúp cậu có được niềm tin đó.
Tôi lắc đầu. Không, tôi không thể! Tôi không thể tự mình làm điều đó được!
Kẻ-không-may không lảng tránh ánh mắt tôi.
– Tôi không cho cậu gì cả, Leonid ạ. Không gì cả ngoài những chuyện rắc rối. Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không có quyền tặng những món quà như vậy.
– Chàng trai, tôi xin cậu, đừng có làm anh ấy rối tung lên! – Vika nói giọng kiên quyết.
– Kẻ-không-may… Alien… – Tôi đặt tay lên vai cậu ta. – Nhưng cuối cùng cậu vẫn sẽ phải chứng minh cậu là ai. Giải thích cho dù không phải cho chúng tôi thì cũng cho các nhà khoa học, các chính khách…
Tôi dừng giữa chừng. Kẻ-không-may lắc đầu.
– Tôi sẽ không giải thích bất cứ điều gì với bất cứ ai. Điều này thật vô nghĩa, và cũng không cần thiết.
– Nhưng sự tiếp xúc…
– Thế nào là sự tiếp xúc? – cậu ta mỉm cười. – Một ngôi sao rơi xuống cái vũng trước cửa Nhà trắng? Một cô gái tóc vàng chân dài chìa bó hoa cho con cá sấu tím mặc bộ quần áo vũ trụ? Những khoang tầu chất đầy máy móc, thiết bị, bách khoa toàn thư của vũ trụ được ghi trên một nghìn lẻ một xăng ti mét kim cương? Thuốc chữa ung thư và các biện pháp điều khiển thời tiết? Hoặc, không… có thể là thứ khác. Đĩa bay đốt cháy các thành phố, loài người tiến hành chiến tranh du kích chống lại những con sứa có trí khôn? Các bạn chắc sẽ tin vào điều đó chứ, Leonid? Cậu hãy nhớ đến người đã điều khiển những đội quân giữa các hành tinh! Hãy nhớ đến Mê cung. Đó là tiếp xúc sao? Cậu tin vào tôi. Cậu cho rằng tôi là người ngoài hành tinh. Rằng thời điểm tiếp xúc đã đến…
– Nhưng nếu như cậu đã đến với chúng tôi, – tôi hét lên. – có nghĩa là đã có gì đó! Cậu muốn nói gì đó với chúng tôi!
– Không.
Thế là hết. Tôi hiểu rằng có nói thêm cũng vô ích.
– Tôi chỉ sống ở đây thôi. Leonid, cậu không thể hình dung được chúng ta khác nhau như thế nào. Tôi sẽ không bao giờ đặt chân lên trái đất, tôi không có chân để đặt. Và tôi cũng không thể bắt tay cậu, tôi không có tay.
– Nhưng ở đây cậu là con người! – Vika lên tiếng.
– Đúng. Nếu muốn biết bầu trời, hãy trở thành bầu trời. Tôi trở thành con người, trong chừng mực có thể được.
– Đó là phương pháp nhận thức của cậu? – Vika hỏi châm chích.
– Đúng.
– Để làm gì nếu chúng ta rất khác nhau? Nếu chúng ta không cần đến nhau?
– Tôi mệt mỏi. Tôi đã một mình quá lâu, – Kẻ-không-may nửa như xin lỗi, nửa như thuyết phục em. – Tôi cần hồi ức này… thành phố, con người. Vị cà phê và mùi ngọn lửa. Chúng từng là xa lạ, nhưng bây giờ sẽ còn lại mãi mãi. Sự nghi ngờ của cô, và lòng tin của Leonid. Những người đã giết tôi, và những người đã cứu tôi. Tôi không muốn làm các bạn khó khăn, không muốn làm phiền. Không làm hại, đó là chuẩn mực.
– Chuẩn mực của cậu… – tôi nói.
– Đúng. Các bạn sống theo những luật lệ khác. Tôi không có quyền phán xét cái gì tốt hơn.
– Vậy là cậu đã tìm được một chỗ tốt để xuất hiện trên trái đất, – Tôi gật đầu với Kẻ-không-may. – Tự do và không xâm phạm. Tất cả các sắc màu cuộc sống, từ trắng đến đen.
– Tất nhiên.
– Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy khác, – tôi tiếp tục. – Rằng cậu có khả năng không chỉ lấy… mùi và vị, lời nói và sắc màu. Cậu có thể dạy chúng tôi một điều gì đó… Không, tất nhiên không phải là xua những đám mây hay chữa cảm cúm… Lòng tốt chẳng hạn.
– Leonid, lòng tốt chỉ là lời nói. Tôi không thể giết một vật thể sống. Nhưng đó không phải là đạo đức. Đó là sinh lý thì đúng hơn.
Bây giờ thì đúng là chấm hết.
Tôi muốn tìm câu trả lời, tìm thần tượng, tìm điều kỳ diệu đã không còn trên trái đất từ lâu. Điều kỳ diều đến từ những ngôi sao, hay do mạng máy tính sinh ra, sao cũng được. Hình như Người-không-mặt đã biết điều đó khi đề nghị tôi tới Mê cung.
Nhưng điều kỳ diệu không ngó ngàng gì đến chúng ta. Nó hoàn toàn xa lạ. Lòng tốt của nó cũng chẳng cao cả hơn cái ợ chua khi no nê là mấy.
– Nếu tôi định thử giải thích thứ đạo đức của mình, – Kẻ-không-may nói, – tôi sẽ phải sử dụng ngôn ngữ của các định luật vật lý và các công thức toán học. Nếu tôi định nói về khoa học, cần phải làm thơ và vẽ tranh. Cậu có hiểu không? Khác nhau không phải ở trình độ phát triển. Khác nhau ở chính nền tảng. Chúng ta chẳng có gì để cho nhau và lấy của nhau cả. Những gì tôi nhận được chỉ là hồi ức, là cảm xúc. Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng chúng được giữ lại trong hình dạng con người?
– Đúng, tôi đã nghĩ vậy.
– Cậu đã sai lầm. Sắp tới tôi sẽ rời xa các bạn, và tất cả sẽ thay đổi. Tôi cũng thay đổi, và hồi ức của tôi cũng sẽ thay đổi.
Tôi đứng dậy khỏi bàn, bước tới nhìn ra cửa sổ, nơi lung linh ánh đèn Deeptown. Người-không-mặt có thể đã có lý chăng? Không nên đối xử với Kẻ-không-may theo những thước đo của con người. Đấy, tôi đã thử, và kết quả thì sao nào?
– Cứ cho là, – tiếng Vika sau lưng tôi. – cậu không nói dối. Cậu đúng là người lạ, người đến từ các ngôi sao chẳng hạn. Cậu không có gì giống con người. Vậy cậu hãy nói cho tôi…
Có thể Vika bắt đầu tin. Bây giờ dưới từ “cứ cho là”, cô ấy sẽ tra hỏi Kẻ-không-may về đối tượng đạo đức học và văn hoá của cậu ta, về thiết kế con tàu và nguyên lý di chuyển giữa các vì sao.
Cũng là một cách…
– Tôi ra ngoài một lúc, – tôi nói, không quay đầu lại.
Vika không phản đối, chắc em nghĩ tôi tạm thời ra khỏi không gian ảo.
Không phải…
Bức tường vẽ, cửa sổ vẽ, tôi dùng tay xuyên thủng, bước tới và thấy mình đang ở phía trên thành phố. Những toà nhà, các tấm biển quảng cáo, đường đi bộ, xe ô tô…
Tôi đã không còn, thân thể biến mất. Tôi chỉ lướt trong không khí.
Cứ như là giấc mơ, là tưởng tượng rất hacker của các đạo diễn Hollywood. Không gian ảo cần phải là như vậy, tự do trong phương hướng và hình thái.
Tiếp tục…
Tôi bay một vòng trên cung điện của Microsoft, một toà nhà to, sưng phồng kỳ quái với rất nhiều cửa sổ. Tôi hạ thấp, cố gắng xác định hướng đến server của các thiên thần.
Dọc theo con phố này…
Chắc là tôi vô hình đối với mọi người xung quanh. Tôi bay trên đầu những người đi bộ, chuyển từ server này qua server khác với tốc độ nhanh hơn xe của Taxi Deep.
Mà tôi đang tìm gì? Dấu vết của trận chiến ầm ỹ cách đây mấy tiếng? Thời gian trong không gian ảo bị nén chặt, không thể tìm thấy đâu là bắt đầu, đâu là kết thúc. Nhưng dù sao tôi vẫn phải làm điều đó.
Đây rồi…
Túp lều thiên thần, con phố không người. Phía xa những chiếc taxi nhỏ dần và mất hẳn.
Tôi hạ xuống vỉa hè và trở lại thành người.
Những cái xác của bọn bảo vệ Dibenko đã biến mất. Hoặc người ta đã dọn đi, hoặc chúng tự bốc hơi. Còn ở chỗ Ma sói quần nhau với Người-không-mặt, nhựa đường vẫn còn bị chảy và lõm xuống. Dấu vết duy nhất.
Mà nó thì giúp gì tôi được?
Tôi đi quanh chỗ lõm, suy nghĩ xem có nên lấy từ nhà chương trình dò tìm trong không gian không. Không, tất nhiên là không, vô ích thôi. Những phương pháp thông thường không thể giúp gì.
Từ góc phố một chiếc taxi lừ lừ đi về phía tôi. Quá chậm chạp để có thể là một chiếc taxi tình cờ. Taxi Deep vẫn nổi tiếng về tốc độ.
Được thôi, cần phải lường trước là sẽ bị mai phục.
Tôi đã tin chắc rằng đó sẽ là Dibenko nên không nhận ra ngay người đàn ông bước ra là ai.
– Xạ thủ phải không? – Guillermo bước về phía tôi và hồ hởi kêu lên. – Ngài là Xạ thủ?
Tôi im lặng. Tôi vẫn có cảm tình với Giám đốc An ninh của Mê cung. Điều này thật đáng bực.
– Cậu là Xạ thủ? – Guillermo hỏi. – Đúng vậy không, xin hãy trả lời tôi!
– Xin chào Willy, – tôi lên tiếng. Ông ta nở một nụ cười:
– Xin chào! Tôi biết mà, biết mà… – Guillermo liếc nhìn đoạn đường bị chảy, chậc lưỡi. – Khiếp thật. Đã rất gay cấn phải không?
– Đúng.
– Xạ thủ… – Willy xoè tay. – thật sự tôi rất lấy làm tiếc! Tôi thậm chí đã phản đối việc buộc tội ngài vì những thiệt hại! Nhưng ở đó, – ông ta tức tối nhìn lên trời. – người ta quyết định doạ ngài. Đó là cách sai lầm!
– Và bây giờ thì sao?
Guillermo thở dài, ngồi phệt xuống mặt đường, không thương tiếc bộ com lê sang trọng. Tôi ngồi xuống bên cạnh. Chúng tôi ngồi bên những tàn tích của trận hoả thiêu Romka, như hai kẻ hippi thuộc hai thế hệ, một người đã đứng bóng nhưng không thành kiến, một kẻ đang chống đối kịch liệt.
– Tôi nghi ngờ chuyện xảy ra có bàn tay của ngài, – Willy nói. – Trận giao tranh rất bất thường và đẫm máu. Đúng, tôi đã đợi ngài… và tự chịu rủi ro vì điều này.
– Để làm gì? – tôi hỏi. – Ngài định bắt tôi? Điều này không thể được. Điều này đã không thể được và bây giờ lại càng không.
Guillermo cảnh giác, nhưng không căn vặn tôi:
– Không, không, Xạ thủ! Tôi không dám chắc ngài có lỗi trong những rắc rối của chúng tôi. Nguyên nhân có thể do sự hiểu lầm với Al-Qabar? Đúng không?
Ông ta nháy mắt bí ẩn. Giống như cuộc nổi loạn tự phát chống lại Ban lãnh đạo của Mê cung.
– Xạ thủ, tôi muốn tiếp tục sự hợp tác giữa chúng ta. Dù sao ngài cũng là người đầu tiên nghi ngờ sự không bình thường của Kẻ-không-may. Và ngài không đáng phải chịu hậu quả vì điều này!
– Xin cảm ơn.
– Nhưng chúng tôi cũng không thể đứng ngoài được! Bởi xâm nhập xảy ra trên địa phận của chúng tôi! Về mặt pháp lý vấn đề này rất phức tạp, sẽ đơn giản hơn nếu giải quyết bằng con đường hoà hảo, theo tình người. Chúng ta là những con người mà!
Tôi không hề nghĩ những người của Mê cung lại mau lẹ đến vậy. Họ đánh hơi rất thính mọi chuyện đã xảy ra!
– Willy, – tôi nói. – tất cả những điều này vô ích. Ngài có biết vấn đề chung của chúng ta là gì không?
– Al-Qabar? – Guillermo bật hỏi. – Hay là Ngài X?
– Không. Willy, tất cả chúng ta đều muốn gì đó ở Kẻ-không-may. Tôi mơ ước về lợi ích cho tất cả mọi người. Ngài có hiểu không, hạnh phúc chung trừu tượng mà cậu ta có thể đem lại…
Guillermo gật đầu vẻ như đã hiểu.
– Các ngài, rõ ràng muốn nhận được vinh quang, muốn có phần của mình trong công nghệ mà cậu ta có thể đem lại…
Ông ta phẩy tay phản đối. Ông ta làm như Mê cung không phải là một tổ chức thương mại! Chúng ta đã từng nghe những luận điệu này rồi…
– Willy, cậu ta không định tiếp xúc với chúng ta! Hoàn toàn không. Cậu ta không cần đến chúng ta.
Hình như tôi đã làm cho ông ta ngạc nhiên.
– Không cần? – Guillermo kêu lên.
– Hoàn toàn không cần. Cậu ta dừng lại ở đây để nghỉ. Và bây giờ cậu ta chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình giữa các vì sao của mình.
Guillermo nhai nhai mấy cái, sau đó hỏi lại:
– Hành trình qua các vì sao?
– Phải…
– Những vì sao nào?
Hình như chúng tôi không hiểu nhau…
– Willy, Kẻ-không-may là một dạng vật chất sống khác, tôi nghĩ là năng lượng, và trí tuệ của cậu ta hoàn toàn khác với…
Tôi ngừng lời.
Điều này thật ngu ngốc!
Bây giờ, khi không có Kẻ-không-may bên cạnh, tôi cũng thấy hoài nghi như Vika.
– Thể sống dạng năng lượng… – Guillermo nhắc lại rất lịch sự, thân thiện, như đang nói với người ốm. – Đúng, rất thú vị.
Ai là kẻ ngốc hơn trong chúng tôi?
– Willy, chúng ta hãy trao đổi thông tin, trong bước đầu hợp tác.
– Hình như tôi đã biết thông tin của ngài, – Willy ranh mãnh nháy mắt. – Đúng không?
– Bù lại tôi có thể gặp Kẻ-không-may vào bất cứ lúc nào và tiếp xúc với cậu ta. Đúng không?
– Cậu ta ở chỗ ngài? – Guillermo vội hỏi.
Tôi im lặng.
– Như một dấu hiệu hợp tác… – Willy lúng búng. Ôi, ông ta đến đây không phải theo ý riêng! Hoặc là không chỉ theo ý riêng! Bây giờ Ban lãnh đạo Mê cung đang rối lên tính toán xem có nên cho phép ông ta nói chuyện cởi mở với tôi hay không…
– Tôi có thể đi, – tôi nhắc.
– Thôi được! – Willy giơ hai tay lên. – Tôi chịu thua! Ngài đã thắng, ngài Xạ thủ! Như mọi khi, ngài đã thắng!
Tôi không trả lời, nhưng Willy cũng không chờ phản ứng của tôi. Ông ta xoa trán, trịnh trọng tuyên bố:
– Chúng tôi không đánh giá ngay hiện tượng Kẻ-không-may. Đó là sai lầm lớn của chúng tôi. Nhưng sự quan tâm của Mê cung đối với khách hàng đóng một vai trò tích cực… Khi các cố gắng của ngài và các diver của chúng tôi không đem lại kết quả, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm kênh vào của Kẻ-không-may. Chúng tôi tìm, tìm mãi… và không tìm ra.
Tôi chờ đợi nghe tiếp. Guillermo nháy mắt ranh mãnh và nói tiếp:
– Xạ thủ, ngài có biết Thuyết các thế giới song song không?
– Qua các tác phẩm viễn tưởng.
– Đó là một thuyết tương đối nghiêm túc. Các thế giới khác có thể tồn tại song song với thế giới của chúng ta. Những thế giới vô hình, không sờ thấy được… nhưng hoàn toàn hữu hiện. Hiện tại, chúng ta chưa thể tiếp xúc với chúng bằng cách thông thường. Nhưng không gian ảo lại là chuyện khác. Dòng thông tin tồn tại theo các quy luật riêng của mình. Mạng máy tính là một dạng entrôpi thu nhỏ mạnh nhất trong lịch sử loài người. Không phụ thuộc vào ý muốn chủ quan của chúng ta, nó ảnh hưởng đến các quy luật vật lý của thế giới. Những dòng thông tin di chuyển trong mạng, tích tụ, tạo thành các trung tâm, nơi bản chất vũ trụ thay đổi.
– Thông tin không thể làm thay đổi các quy luật của tự nhiên, – tôi nói nhanh.
– Thật sao? Khi trong một khoảng không gian hạn chế xảy ra quá trình phức tạp hoá cấu trúc, điều này ảnh hưởng đến toàn vũ trụ. Tất nhiên là rất ít thôi. Nhưng dù sao nền tảng thế giới cũng hơi rung chuyển. Mỗi một vật do con người tạo ra mang trong nó cả tính tích cực lẫn tiêu cực. Cây gậy được xẻ từ thân cây không chỉ đơn giản là vũ khí, tất nhiên là không! Nó là một hiện tượng bất bình thường, một cơ chế có trật tự trong một thế giới hỗn loạn. Nhưng đồng thời điều này được đền bù, dù chỉ là một đống gỗ vụn và vỏ bào. Cuốn sách là một hiện tượng phức tạp hơn. Lượng thông tin và sự hỗn loạn khi tạo ra nó đã không còn hoàn toàn bằng nhau, nhưng hiện tượng này cũng được bù đắp, dù chỉ bằng thực tế rằng phần lớn các cuốn sách không đáng giá so với những cái cây bị chặt đi để làm giấy. Bù đắp được trước hết là những cuốn sách chứa đựng sự phức tạp hoá một cách không bình thường các thông tin. Tôi không nói đến các cuốn danh bạ chứa những thông tin đã biết và một phần lớn những kiến thức không cần thiết, mà tôi muốn nói đến những cuốn sách làm nảy sinh ra văn hoá mới và nhận thức mới về thế giới. Chúng ảnh hưởng đến đời sống con người, chúng tạo ra entrôpy, chúng huỷ diệt. Như một tai hoạ, cuốn sách càng có giá trị thông tin bao nhiêu, nó càng làm lay chuyển thế giới bấy nhiêu. Con người không thể thiết lập trật tự mà lại không đồng thời đem đến sự hỗn loạn cho thế giới. Máy tính thì khác. Đó là thông tin với đúng nghĩa của nó. Nó bắt nguồn từ các hướng khác nhau, nó tích tụ, nó sinh sôi. Nó không biến đi mà không để lại dấu vết. Cho một file chứa thông tin không giống như cho đi một viên đá quý hay quyển sách yêu thích. Thông tin phá vỡ không gian vũ trụ, phá vỡ sự cân bằng của trật tự và hỗn loạn.
Guillermo ngừng lại, lấy hơi. Ông ta đang xúc động, rõ ràng là ông ta muốn nói hết.
– Và như vậy ở những nơi hành động của con người làm nảy sinh nhận thức mới về thế giới, nơi bản thân cách nhìn cuộc sống của con người thay đổi, nơi đó xảy ra những điều bất thường. Nơi đó ranh giới giữa các thế giới bị phá vỡ, nơi đó xuất hiện điều kỳ diệu. Và sinh vật của thế giới khác, có thể là người, có thể không phải, đúng vậy không… có thể tới với chúng ta? Tiếp cận với đạo đức, văn hoá của chúng ta, những ước mơ của chúng ta… hấp thu tất cả kiến thức của mạng máy tính… kinh hãi, ớn lạnh…
Tôi có thể trả lời gì ông ta?
Kể giấc mơ về ngôi sao rơi chăng?
– Nếu tôi hiểu đúng, Kẻ-không-may nói với ngài cậu ta là người ngoài hành tinh? – Guillermo hỏi.
Tôi gật đầu.
– Mặc dù, có thể tôi không đúng lắm. Cậu ta không nói thẳng, cậu ta chỉ không phản đối lại những lời của tôi.
– Đó là ý kiến của chính cậu ta, hay cậu ta chỉ xác nhận giả thuyết của ngài?
– Cậu ta xác nhận… – tôi lúng búng.
– Một cách xử sự bình thường, – Guillermo quả quyết. – Thú nhận sự khác biệt của mình, nhưng lại làm lạc hướng. Cậu ta có quyền sợ chúng ta. Nền văn minh của cậu ta chắc là rất hoà bình, và chúng ta không phải là những sinh vật tốt đẹp nhất…
Đã lâu tôi không bị một đòn như thế này.
– Chúng tôi xem xét các giả thuyết khác nhau, – Guillermo nói tiếp. – Chúng tôi chú ý đến giả thuyết của Al-Qabar về sự xuất hiện trí tuệ máy tính, về quái thai sản sinh ra con người-máy tính. Nhưng… các chuyên gia của chúng tôi lại không tin. Chúng tôi nghĩ đến sinh vật đến từ các vì sao. Điều này thật đẹp đẽ. Phải… quá đẹp đẽ để có thể là sự thật. Chúng tôi có đội ngũ các nhà tâm lý học giỏi, họ đang làm việc trên cơ sở những dữ liệu đã có, chúng tôi có các lập trình viên giỏi, họ cũng đang tích cực làm việc. Nhưng hiện tại, giả thuyết về về các thế giới đồng tồn tại là có thể hơn cả. Al-Qabar rất ít làm việc với con người. Phương pháp của họ rất cứng nhắc, còn Urman thì quá mù mờ về những công nghệ hiện đại. Không, không phải trí tuệ máy tính, không phải con người sinh ra với chiếc máy tính. Có thể… – ông ta cười độ lượng. – người ngoài hành tinh. Có thể, – gương mặt Guillermo trở nên nghiêm túc, – một sinh vật của thế giới đồng tồn tại. Chúng ta hãy cùng nhau giải quyết. Không có bất cứ sự ép buộc nào. Không có bất cứ… cuộc ẩu đả nào… – Guillermo ghê tởm chỉ ngón tay vào đoạn đường bị chảy. – Chúng ta hãy cùng ngồi bàn bạc. Chúng ta hãy bỏ qua những sai lầm, bực tức, khiếu nại. Chúng ta sẽ giải thích rằng chúng ta cũng không đến nỗi tồi tệ lắm, và không cần phải sợ chúng ta. Chúng ta sẽ chìa tay…
Bàn tay ông ta giơ về phía tôi. Nhưng tôi im lặng, tôi không đủ sức bắt tay ông ta.
Dù cho Kẻ-không-may là ai đi nữa, cậu ta đã cố gắng cứu tôi.
Cậu ta vẫn tốt hơn nhiều người thật.
– Tôi không thể chấp thuận lời đề nghị của ngài, – tôi lên tiếng. – Rất xin lỗi. Cũng có thể ngài nói đúng. Nhưng tôi không có quyền quyết định.
– Vậy ai có quyền? – Guillermo hỏi khẽ.
– Chỉ có cậu ta. Kẻ-không-may. Cậu ta không muốn nói điều gì. Cậu ta tự xưng là kẻ lạ, là người khách mệt mỏi vì cô đơn, và bây giờ muốn ra đi. Đó là quyền của cậu ta. Đó là quyết định của cậu ta. Cậu ta không làm hại ai, cậu ta chỉ bị lạc trong cái thế giới vô nghĩa này của chúng ta. Tôi đã giúp cậu ta thoát ra. Đã chứng minh… tôi hy vọng là như vậy… rằng đáy sâu không dẫn đến những cuộc giao tranh đẫm máu. Nếu như điều đó là chưa đủ, thì biết sao được. Hãy để cho cậu ta ra đi. Tới thế giới đồng tồn tại của mình, hay tới những ngôi sao xa xôi. Cậu ta tự do, cũng như chúng ta vậy.
Guillermo dường như gầy xọp đi. Ông ta nhìn tôi, mệt mỏi và buồn bã. Chắc là ông ta đã nói thật. Và chắc ông ta không muốn điều xấu cho Kẻ-không-may. Chỉ có khác nhau ở phương pháp.
– Và ngài để cậu ta ra đi sao? – ông ta hỏi. – Điều bí mật sẽ biến mất, có thể là vĩnh viễn… và sẽ không ai biết được Kẻ-không-may là ai sao?
– Tự do, ngài Willy ạ.
– Người Nga các ngài luôn đặt nhà nước, xã hội lên trên con người, – Guillermo nói. – Đó là một phương pháp không đúng đắn, mà ngài là người Nga phải không?
– Tôi là công dân của Deeptown. Trong đáy sâu không có biên giới.
Guillermo gật đầu, và chậm chạp, vụng về đứng lên. Ông ta nhìn chiếc taxi đang đứng đợi. Chắc phải có vài chiến binh của Al-Qabar. Có thể cả người bạn Anatol và Dick của tôi…
– Kẻ-không-may có cho ngài điều gì đó, riêng ngài? – Willy hỏi.
– Chắc là có.
– Tôi có thể nhận thấy, hay nhìn thấy được không? – Ông ta hỏi với vẻ bẽn lẽn không ngờ.
Tôi nhìn ông ta và xoài người trên chỗ đường bị chảy.
Hơn hai tiếng trước, ở đây có một diver-ma sói hy sinh, người trợ thủ không thường xuyên của tôi, Romka. Tôi không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, nhưng có thể đoán được.
Ngọn lửa bao quanh thân hình con sói, điều đó có nghĩa là virus đã xâm nhập vào máy tính của Romka. ổ cứng của cậu ta rung chuyển, xoá các thông tin và làm hỏng các chương trình trợ giúp, ngắt đứt liên lạc, Romka bị đẩy ra khỏi đáy sâu, ra khỏi trận quyết đấu tuyệt vọng.
Tôi cảm nhận được mùi lông cháy, nhìn thấy ngọn lửa yếu ớt, những cơn co giật cong người.
Và tôi biến mất, ngã vào con đường vẽ, vào đường dây điện thoại được nối đã lâu.
100
Chuyến bay.
Những tia lửa đâm vào người tôi.
Những tia chớp hình xoắn ốc quét vào mặt tôi.
Tôi thấy đau. Và lần đầu tiên trong không gian ảo, tôi nhận ra, sự đau đớn không phải là tưởng tượng. Đó chính là sự phản hồi yếu ớt của nỗi đau đớn đang hành hạ cơ thể tôi trong thế giới thực. Tôi đang làm cái điều mà con người không thể và cũng không nên làm: tiếp xúc trực tiếp với máy tính. Tôi đi qua mạng, lấy thông tin từ những chương trình đã bị bỏ đi từ lâu.
Đau đớn, khó chịu, nhưng cần phải chịu đựng.
Hình như tôi rên lên thành tiếng. Tôi hét to, đặt lên trán đôi tay không có thật. Như có những cái đinh nóng đỏ đâm vào mắt và đá nhám chà xát trên da.
Đó là cái giá phải trả cho điều không thể…
Khi tỉnh lại, tôi thấy cánh cửa trước mặt. Tôi nằm sõng xoài trong hành lang dài và tối, nơi có hàng trăm cánh cửa như vậy. Đây là một trong số các khách sạn của không gian ảo ư?
Tôi vẫn cảm thấy đau, nhưng đỡ hơn lúc trước. Có thể thận trọng đứng dậy, tì trán vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo.
Vậy ra cậu cũng vào không gian ảo từ những địa chỉ dùng một lần sao, Romka?
Tôi đẩy cửa, thậm chí không thèm nghĩ đến chuyện nó có bị khoá hay không, và nhào vào phòng. Trên các bức tường treo đầy tranh các cô gái ăn mặc thiếu vải, cạnh tường có một chiếc bàn nhỏ đựng đầy rượu. Khung cảnh trông rất lạ… Người đàn ông ngồi quay lưng lại phía tôi, tay mổ cò trên bàn phím máy tính, miệng lẩm nhẩm một đoạn nhạc gì đó, nghe rất chướng. Một tay cầm chai gin gần cạn, bên cạnh là cái gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc lá. Và anh ta uống nốt chỗ rượu Hogart rẻ tiền còn lại trong cốc.
– Xin chào Romka! – tôi dựa người vào tường nói nhỏ. Người đàn ông quay lại, nhìn tôi lúng túng một lúc, sau đó chồm dậy đỡ tay tôi và dìu tới ghế.
Bây giờ thì tôi có thể thả lỏng được rồi…
Romka đưa lên mồm tôi một cốc đầy rượu gin, và mùi tùng bách làm tôi tỉnh hẳn.
– Cất đi… buồn nôn quá…- tôi gạt tay cậu ta.
– Lenka, cậu phải không? – diver nghi ngờ hỏi.
– Tớ đây…
– Uống đi, cậu sẽ thấy đỡ hơn!
– Đồ nát rượu, – tôi nói cái điều tôi chưa bao giờ dám nói với cậu ta. – Chỉ có cậu mới có thể uống gin nguyên chất được…
– Thêm tonic nhé? – Romka đoán ra. – Tớ có thấy sao đâu…
Cậu ta đổ già nửa cốc rượu xuống sàn, rót thêm tonic và lại đưa cái cốc cho tôi. Lần này thì tôi không từ chối, tôi uống và cảm giác tê tê khoan khoái chạy dọc cơ thể.
– Làm sao cậu vào được? – Romka hỏi. – Cửa đóng cơ mà!
– Thật khó giải thích tại sao những cánh cửa khoá không còn làm phiền tôi nữa. Tôi phẩy tay và uống nốt cốc rượu.
– Và làm sao cậu tìm thấy tớ?
– Thì… tớ đã tìm được… – tôi trả lời vòng vo. Nhưng Romka hình như quá vui mừng vì sự xuất hiện của tôi nên quên cả tra hỏi.
– Cậu kịp thoát khỏi thằng chó đó à? – cậu ta hỏi.
– Ừ…
– Thằng mất dạy, – Romka chửi. – Nó làm máy của tớ chết cứng!
– Cậu thoát ra bằng cách nào?
– Virus sạch. Nó làm treo máy của tớ, nhưng sau khi máy khởi động lại thì không chạy được nữa. Tất cả đều trong khuôn khổ của Hiệp định… nhưng rất kinh khủng, mẹ kiếp! – Romka cố nặn một nụ cười. – Lenia, cậu có những kẻ thù khiếp quá!
– Cậu thấy có đáng ghen tị không?
– Có! – Romka thực thà thú nhận. – Tớ đã sợ là bọn cậu không kịp chạy…
– Bọn tớ đã kịp.
– Cậu có cô bạn gái rất tuyệt, – Romka nháy mắt.
Tôi gật đầu và quan sát xung quanh kỹ hơn.
Đúng là chỗ ở của Romka rất lạ. Những cô người đẹp trên tường kia… rất nhiều rượu và thuốc lá trên bàn, trên giường vương vãi mấy cuốn tạp chí “Playboy” và tờ báo của thanh niên về nhạc pốp…
Romka lảng mắt đi.
– Tớ có làm phiền cậu quá không? – tôi hỏi.
– Ma sói nhìn lên màn hình đang bật, trên đó là những dòng của một chương trình đơn giản…
– Không… tớ đang chuẩn bị làm bài kiểm tra… chuyện vặt ấy mà.
– Bài kiểm tra nào?
– Tin học.
– Cậu bao nhiêu tuổi, Romka? – chợt hiểu ra, tôi hỏi.
– Mười lăm.
Tôi bật cười to, không để ý thấy người đàn ông đối diện tôi rầu rĩ nghiến quai hàm. Tôi cười còn Romka đứng lên châm thuốc hút, rót gin vào cốc và cuối cùng lên tiếng hỏi:
– Có gì đáng cười ở đây nào?
– Romka… – tôi hiểu rằng mình đã xử sự không đúng, nhưng tôi không thể kìm được… – Romka, đã bao giờ cậu uống hàng cốc vodka hay uống gin nguyên chất chưa?
– Chưa.
– Và cậu cũng đừng có thử. Romka, tớ là thằng ngu nên đã không nhận ra ngay. Cậu… cậu xử sự quá đàn ông so với một người đàn ông thực sự!
– Dễ nhận thấy vậy sao? – Romka ủ dột hỏi.
– Không, không hẳn thế. Điều đó không bình thường, như là…
– Tại sao lại không bình thường? Trong số ma sói có rất nhiều người là học sinh.
– Làm sao cậu biết?
– Thì… hình như chúng tôi cởi mở với nhau hơn. Rất ít người đã qua tuổi mười tám biết sống trong những cái lốt không phải là người. Còn chúng tôi có thể làm điều đó dễ dàng.
Sự mềm dẻo… sự mềm dẻo về tâm lý. Tôi nhìn Romka và nghĩ, những kẻ quá nhiệt tình kể chuyện bậy, hay thường xuyên nhấn mạnh vẻ già dặn của mình trong số những người bạn diver của tôi, chắc có nhiều người chưa đến tuổi thành niên. Họ dễ dàng vượt qua được rào cản của chương trình deep. Thật lạ lùng là họ lại thấy dễ dàng hơn. Tiềm thức của họ chứa đầy phim, truyện về thế giới ảo, họ biết rằng Deeptown được vẽ nên không chỉ bằng trí tuệ mà còn bằng cả con tim. Họ không bị chìm xuống.
Có thể số những người này sẽ trở nên nhiều hơn và khi đó các diver sẽ không còn phải dấu diếm nữa.
– Romka, cậu vào đây từ máy của mình chứ?
– Từ máy của bố em. Em luôn luôn gặp rắc rối nếu bị bắt gặp đang ở trong không gian ảo. Bố em nghĩ rằng trong không gian ảo chỉ toàn bậy bạ và đánh lộn. Vậy nên em phải tìm cách để vào… sao cho có thể biết chuyện gì đang xảy ra trong căn hộ. Nếu như cửa mở, em có thể nghe thấy.
– Tớ rất mừng thấy mọi chuyện của cậu đều ổn.
Ma sói gật đầu:
– Em cũng rất mừng! Em có đĩa backup dữ liệu, nhưng khôi phục toàn bộ đĩa rất khó. Anh tìm em để xem em thế nào phải không?
Tôi rất muốn nói “đúng”, nhưng như vậy sẽ không đúng sự thật.
– Không chỉ thế. Tớ còn muốn xin cậu lời khuyên…
– Còn bây giờ anh đã đổi ý?
Cậu ta nói đúng, tôi đã đổi ý. Nhưng sau những lời này tôi không còn cách xử sự nào khác.
– Romka, một chuyện rất kỳ lạ xảy ra với tớ… – Tôi đứng dậy, rót cho mình khoảng hai đốt ngón tay rượu gin và pha thêm tonic. – Tớ gặp trong mạng một người… mà không hẳn là người.
Romka kiên nhẫn lắng nghe.
– Thậm chí tớ không biết đâu là thật, đâu là giả, – tôi nói. – Có thể cậu ta là người đến từ các ngôi sao, có thể là một vị khách của thế giới đồng tồn tại. Mà cũng có thể là sản phẩm của trí tuệ nhân tạo hay là một quái thai, có khả năng vào mạng mà không cần máy tính. Người ta săn lùng cậu ta. ít ra là hai công ty lớn.
Ma sói gật đầu. Không cần phải nói với cậu ta tên Mê cung và Al-Qabar.
– Và Dmitry Dibenko.
– Dibenko?
-Chính hắn ta. Họ muốn nhận được từ cậu ta lợi lộc nào đó. Mà cậu ta lại chuẩn bị ra đi, vĩnh viễn.
– Và anh suy nghĩ có nên nộp cậu ta không? – Romka hỏi.
– Không ai có thể giữ cậu ta được. Tớ tin chắc là vậy. Nhưng dù sao… đó là một thế giới khác, Romka ạ. Những kiến thức khác, văn hoá khác. Có thể người ta sẽ thuyết phục được cậu ta. Chúng ta sẽ biết được điều gì đó. Một hạt nhỏ tri thức của cậu ta cũng có thể là bước phát triển mới của loài người.
– Có thể, – Romka đồng ý dễ dàng.
– Cậu ta có khả năng… thay đổi tớ… bằng cách nào đó. Tớ không thể tìm thấy dấu vết của cậu nếu không nhờ những khả năng mới có. Tớ không biết tớ có quyền im lặng và giấu cậu ta không.
– Anh muốn lời khuyên của em? – Romka hỏi với vẻ hoảng sợ bất ngờ. – Thật chứ?
– Đúng, Romka ạ. Chính bởi cậu vẫn còn là một cậu bé, còn tớ là là một thằng già hoài nghi. Cậu hãy nói xem con người có quyền có phép mầu không?
– Không.
Tôi gật đầu, tôi không chờ đợi câu trả lời khác. Nhưng Romka vẫn chưa nói hết.
– Không ai có quyền có phép mầu. Tự nó quyết định. Chính vì vậy mới là phép mầu.
– Cảm ơn, – tôi nói và đứng dậy.
– Anh giận à? – Romka hỏi.
– Không, ngược lại. Tớ sẽ đi về nhà. Thật tuyệt là mọi chuyện của cậu đều ổn…
Ra đến cửa, tôi dừng lại một giây và nói thêm:
– Và cậu đừng có uống rượu. Không thế cậu cũng đã quá người lớn rồi Romka ạ, đừng cố gắng chứng minh điều đó. Chúc cậu làm bài kiểm tra tốt!
– Cảm ơn anh! – tiếng Romka nói theo phía sau.
Phép mầu – tự nó quyết định…
Tôi đi trong hành lang khách sạn, mỉm cười nghĩ đến câu nói của Romka.
Sự nôn nóng của trí tuệ, sự tham lam vô cùng, không có giới hạn…
Phải hiểu, phải giải thích được và chinh phục!
Phép mầu phải làm ra được và phải biết phục tùng. Thậm chí Chúa trời chúng ta cũng dựng nên từ con người, và chỉ sau đó mới học đức tin. Chúng ta kéo phép mầu xuống ngang tầm với mình.
Và điều này chắc là tốt. Bởi nếu không có lẽ đến bây giờ chúng ta vẫn còn ngồi trong hang đá, sống bằng những mẩu của Bông Hoa Đỏ bị sét đánh.
Romka, cậu là một cậu bé rất tuyệt. Cậu có thể có một quyết định đúng bằng phương pháp sai. Như thể cậu đã đi trong mê cung gương, va vấp vào kính nhưng vẫn đi được đến cuối cùng. Tôi vẫn chưa thể hiểu vì sao cậu lại đúng, nhưng dù sao thì cậu cũng có lý, Romka…
Tôi đi ngang qua người gác cổng đang đứng thờ ơ, mở cửa bước ra ngoài. Đường phố Deeptown, người, xe cộ, ánh đèn của các tấm biển quảng cáo. Tôi biết một điều có thể làm thay đổi thế giới. Tôi có thể trao phép mầu đó cho thế giới.
Nhưng tôi không có quyền, bởi phép mầu là một vật thể sống.
Tự nó đã thế, nó không vì cuộc sống của chúng ta, không vì niềm vui và đau khổ của chúng ta. Điều gì ngăn cách tôi và Kẻ-không-may – sự băng giá của vũ trụ, hay vùng xoáy vô hình của một không gian khác? Có gì khác nhau đâu, dù sao cậu ta vẫn là một cơ thể sống!
Tôi đi dọc con phố, không giơ tay vẫy taxi của Taxi Deep. Con đường xuyên qua khu phố Nga quen thuộc, tôi sẽ đi bộ đến. Tôi cần phải hiểu Kẻ-không-may cặn kẽ trước khi cậu ta vĩnh viễn biến mất. Tôi cần phải kịp nói điều gì đó, kịp làm điều gì đó.
Khu nhà thờ, những tháp nhọn mạ vàng của nhà thờ Chính thống, nhà thờ lớn của đạo Thiên Chúa, những nhà thờ Do thái khiêm nhường, những Thánh đường Hồi giáo. Hoa văn của thánh đường những người Alexandrian, kim tự tháp đen của giáo phái Sa tăng, và tấm biển quảng cáo nực cười nhất trong số những điều nực cười được treo trên hang ổ của phái những người nghiện bia tốt bụng và hơi mắc chứng béo phì.
Tôi có thể chỉ cho cậu rất nhiều, Kẻ-không-may ạ. Sở thú, nơi có bò rừng và voi ma mút. Câu lạc bộ sách, nơi người ta tranh luận về những cuốn sách hay và trí tuệ. Những cuộc triển lãm của các nhà thiết kế không gian, nơi sản sinh ra những thế giới mới. Những cuộc hội thảo của các bác sỹ từ khắp thế giới để tư vấn cho người bệnh ở những nơi xa xôi hẻo lánh… Không thể tự do tham dự hội thảo, nhưng tôi có thể phá cửa, và chúng ta có thể đứng im lặng một bên, theo dõi vị bác sỹ gây mê người Mỹ và nhà phẫu thuật người Nga nghĩ cách giải phẫu người thợ mỏ da đen người Zair… Tôi có thể dẫn cậu đi xem opera, nơi nhạc công là những công dân thế giới. Tôi có thể dẫn cậu đi xem kịch, nơi khán giả cũng là những người tham gia vở kịch. Trong nhà thờ chúng ta có thể cúi đầu trước mọi vị thần, và quên đi cái điều rằng các vị thần cũng độc ác. Chúng ta có thể đứng trong khu vui chơi thiếu nhi, nơi những đứa trẻ lái những chiếc xe đua “thật sự”, và thông cảm với những người của Hội Hoà bình xanh đang cứu những chú nhím trên đường cao tốc Châu Âu. Bảo tàng tranh của Deeptown có thể làm chúng ta mất cả tháng, hãy cứ thử đi ngang qua một loạt Hermitage và Prado, bảo tàng Tretyakov và Louvre. Cậu có thể bỏ ra dù chỉ là một ngày… thay vì ngồi dưới vòm trời đỏ lửa của Mê cung. ở khu sinh viên, cậu có thể giải thích cho cậu sinh viên năm đầu từ Vologda về luật tương tác, còn tôi sẽ nói cho cậu hoạ sỹ người Canada biết tại sao lại không nên quá chi tiết bức tranh rừng thu. Đáy sâu hoàn toàn không phải là thế giới độc ác. Không phải là “đánh nhau và bậy bạ”. Chẳng lẽ tôi có lỗi khi hành trình của cậu lại đi qua các vũ đài và nhà chứa, với những cuộc đuổi bắt đã qua và điều gì đó vô định phía trước.
Có thể đó không phải là sự tình cờ. Chính cậu đã chọn hành trình này. “Mê cung”, “Các vì sao và hành tinh”, “Mọi thú vui”, Lorien thiên thần… Cậu hấp thu đáy sâu không phải để cậu, mà để cho tôi thấy đáy sâu là như thế nào. Cho tôi thấy tất cả sự nôn nóng, ngu ngốc và hiếu chiến có trong chúng tôi. Và cậu cũng hiểu rõ không kém gì tôi rằng thế giới ảo được tạo nên không chỉ từ những vật liệu đó.
Thật buồn, dù sao thì cậu cũng có lý. Người ta đánh giá thế giới không theo những phẩm chất tốt của nó. Nếu không chủ nghĩa phát xít sẽ là thời hoàng kim của công nghệ, của máy bay trực thăng và những động cơ mạnh chứ không phải của những ống khói các trại tập trung và xà phòng làm từ mỡ người.
Cậu đã nói lời phán quyết của mình, và đã giải thích vì sao lại như vậy.
Chúng tôi có quyền giận dữ không?
Chúng tôi có quyền đấm ngực và kêu to: “Chúng tôi nhân hậu!” không?
Nhưng cậu không thể và không được đem theo chỉ những điều đó! Sự bẩn thỉu của con người và vẻ đẹp của những ngọn núi không người, công nghệ phục vụ cho những thói hư tật xấu! Nếu không, chúng tôi ở đáy sâu để làm gì? Giá trị của chúng tôi ở chỗ nào?
… Tôi đứng trước cánh cổng nhà thờ Thiên Chúa, toà nhà đẹp mà gò bó, to mà lố lăng. Có thể vào và cầu vị thần thời xưa, vị thần không tồn tại. Có thể đi về nhà và bắt tay tạm biệt Kẻ-không-may.
Không có quyết định nào đúng đắn cả.
– Leonid?
Người đi về phía tôi hoàn toàn không quen. Thấp lùn, khuôn mặt đơn điệu, vô cảm trong chiếc quần bò cũ và cái áo phông rộng. Hắn ta trông tẻ nhạt và tầm thường. Chỗ của hắn ta không phải ở trong không gian ảo mà đáng ra phải ở chỗ xếp hàng mua bia hơi. Nhưng hắn ta biết tên tôi, có nghĩa hắn ta là kẻ thù.
– Ngài là người của ai? – tôi hỏi. – Của Al-Qabar?
Thằng người nhỏ bé không lảng mắt đi chỗ khác.
– Leonid, cậu đã nhìn thấy tôi trong bộ dạng khác. Không mặt.
– Dmitry?
– Đúng. Chúng ta có thể thân mật hơn được không?
– Mày là thằng đểu, – tôi chấp thuận lời đề nghị.
– Leonid, tôi muốn nói chuyện với cậu. Năm phút thôi.
Không có lẽ đây là hình dạng chính của Dima Dibenko? Tôi đã thấy ảnh hắn ta, nhưng cách đây đã lâu, trong ảnh hắn ta còn quá trẻ. Vậy ra hắn ta mờ nhạt và tầm thường như vậy sao? Chó con thì vẫn luôn là chó con. Gã thanh niên này đã nghĩ ra chương trình deep và đẩy cả thế giới vào đáy sâu sao? Hắn ta kiếm bạc triệu, có cổ phần trong Microsoft và America-on-line sao? Người đầu tiên hiểu ra Kẻ-không-may là người ngoài hành tinh?
– Chỉ năm phút thôi đấy.
– Leonid, chúng ta ra đằng này…
Giọng hắn ta chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài. Nếu như hắn ta đã từng biết nói giọng van nài thì điều đó chỉ có trong quá khứ.
Chúng tôi đi vòng qua nhà thờ, Dibenko mở khóa chiếc cổng có hình thù rắc rối dẫn vào vườn. ở đây rất yên tĩnh và vắng vẻ. Liễu, thông, những con đường nhỏ ngay ngắn… những phiến đá… có hình dáng quen thuộc.
– Mẹ kiếp, – tôi chỉ nói được có vậy.
– Đúng, đây là nghĩa trang… – Dibenko nói khẽ. – Tôi… tôi rất thích đến đây. Nơi này giúp tôi thanh thản… gợi cho tôi những suy tư triết học.
Chắc không có gì bất bình thường ở đây. Tôi nhìn những hàng chữ trên bia mộ, những con đường, nhìn cô gái đang úp mặt ngồi trên thảm cỏ phía xa, nơi có bức tượng nhỏ. Đó không phải là một người đang đau khổ, đó là một người đàn bà khóc thuê được vẽ ra, cũng giống như tượng các thiên thần làm bằng đá hoa cương.
Thế giới ảo, đó là cuộc sống. Nhưng cuộc sống không có ý nghĩa nếu không có cái chết. Và bạn bè chôn cất ở đây những người đã không bao giờ còn lặn xuống đáy sâu, không bao giờ còn đội mũ ảo nữa.
“Anh đã tin vào phép mầu” – dòng chữ ngắn như một lời nguyền được khắc trên tấm bia gần đó.
Hãy tha lỗi cho tôi, hỡi người không quen biết. Anh đã tin vào phép mầu và nhảy vào đám màu sặc sỡ của thế giới ảo. Nhưng kí ức về anh vẫn còn đây, trong khi mộ của anh ở nơi nào đó trong đời thực cỏ dại đang mọc đầy. Bạn bè anh đến đây chỉ mất nửa đô-la, trong khi một cuộc sống khác đang được bắt đầu từ miếng đất nơi đã đón nhận anh. Cũng có thể, sẽ đúng hơn nếu bạn bè của anh bỏ ra một vài tiếng trong cuộc sống của mình để đến uống rượu tưởng nhớ anh bên bia mộ thật?
Tự do. Tôi đâu phải là người phán quyết!
– Tôi nghe anh đây, Dima, – tôi lên tiếng.
Đôi mắt của Dibenko đỏ ngầu như thiếu ngủ. Khuôn mặt hắn nhầu nhì. Hắn lôi kéo tôi vào phép mầu, nhưng phép mầu đâu cần đến tôi. Hắn thanh toán các diver như thanh toán những con mèo mù. Nhưng hắn đã tạo ra thế giới này và tôi bắt buộc phải nghe hắn.
– Tôi không hỏi cậu thoát ra bằng cách nào, Lenia ạ, – Dibenko nói. – Tôi hiểu, cậu dù sao cũng đã nhận được phần thưởng của mình…
– Phần thưởng nào nữa? Vì cái gì?
– Vì sự phản bội, – Dibenko nhìn vào mắt tôi. – Sao, những từ đó làm cậu thấy đau đớn sao? Nhưng đó chính là sự phản bội! Phản bội lại tất cả chúng tôi, phản bội tất cả những người đang sống hôm nay! Cậu đã có cơ hội trở thành bạn của hắn ta. Tôi biết rằng cậu có thể làm điều đó, tôi biết và đã thuê cậu, chính là cậu! Chắc là đã uổng công. Cái mà tôi đã có thể đề nghị chỉ là chuyện vặt…
– Dima, anh có hiểu không gian ảo đã trở thành điều gì không?
– Tự do!
– Vậy thì anh trách móc tôi vì điều gì? Chúng ta không có quyền đòi hỏi ở Kẻ-không-may một điều gì! Không một điều gì!
– Tại sao lại không có quyền? – Dibenko chống tay lên tấm bia mộ “tin vào phép mầu”, cười gằn: – Tất nhiên không phải là những công thức và các bản vẽ… không phải vắc-xin và các bí quyết về một xã hội công bằng. Nhưng anh ta đã có thể cho chúng ta hy vọng! Cho tất cả chúng ta! Nếu như anh ta đã đến đây, có nghĩa là tất cả rồi sẽ tốt đẹp! Nếu như anh ta có tồn tại, có nghĩa là tự do sẽ không làm chúng ta nghẹt thở!
Hình như tôi lại không hiểu một điều gì đó!
Nhưng Dibenko vẫn tiếp tục nói, và tôi im lặng.
– Cậu nghĩ rằng tôi đã biết mình làm gì lúc đó sao? Vậy mà… không phải vậy! Tôi đã say! Say mèm đến độ nôn mửa! Tôi ngồi bên máy, không muốn ngủ, nhưng cũng không muốn chơi, công việc ngập đầu, tôi chọn bảng màu, cường độ thể hiện… lúc đó tôi rất muốn cho nhạc đè lên, mà máy tính thì cũ kỹ, không có card âm thanh!
Vậy ra truyền thuyết đã không sai…
– Tôi không biết mọi sự đã diễn ra như thế nào! – Dibenko cao giọng. – Tự bản thân nó muốn sinh ra, chứ không phải tôi đẻ ra nó! Đáy sâu đã đi đến với thế giới thông qua tôi! Tôi đã hiểu được, tôi đã cảm nhận được, nhưng tôi không phải là người sáng tạo ra! Chỉ là một đường dẫn, là ngòi bút, bị một bàn tay khác cầm viết! Một bàn tay từ rất xa, xuyên qua bóng tối, qua im lặng, vươn tới và bắt tôi phải thực hiện! Bắt tôi phải thực hiện nó, chương trình deep!
Tôi thấy sởn gai ốc, nhưng không phải vì Dmitry đã nói đến im lặng. Chỉ tại tôi đã biết cảm giác đó. Nỗi hoảng sợ của kẻ sáng tạo, khi không hiểu mình đã sáng tạo ra điều gì và như thế nào.
– Một số người cho tôi là thiên tài… – Con người nhỏ bé với những vết tím bầm dưới mắt túm lấy tay tôi. – Số khác lại cho là thằng ngốc vớ được vàng trong đống phân! Nhưng tất cả đều không đúng! Đáy sâu đã tới thông qua tôi. Có nghĩa điều này cần cho ai đó! Không phải bây giờ… mà sau này…
Dibenko nhìn tôi, thèm muốn và khâm phục. Hắn hỏi nhỏ:
– Anh ta có nói gì với cậu không? Có để lộ ra… anh ta từ đâu không? Năm, thế kỷ, thiên niên kỷ?
– Dima… – tôi lúng búng. – Do đâu mà anh lại nói vậy…
– Lúc cậu biến mất… – Dibenko hạ giọng. – Cậu bị rơi vào bẫy, và cậu không thể thoát ra khỏi máy tính của tôi. Nhưng cậu đã thoát… lấy tất cả thông tin ở các ổ đĩa và thoát ra! Đó là do anh ta dạy cậu phải không, diver? Anh ta phải không?
Trông hắn ta thật đáng thương. Tôi rất không thích sự thương hại, nó huỷ hoại không kém gì sự căm thù, nhưng Dibenko muốn được thương hại.
Chỉ có điều, có gì đó không ổn trong giọng nói của hắn ta. Chỉ một diễn viên bi kịch có hạng mới có thể hạ mình như vậy…
– Cậu không thể tưởng tượng được, – Dibenko nói, – tôi đã tốn bao nhiêu sức lực cho chuyện này! Tôi đã mạo hiểm … vị trí của mình trong Hội đồng quản trị của Al-Qabar, mạo hiểm các điệp viên trong Mê cung… cậu không thể hiểu được, các người, những kẻ sống ở nước Nga đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu… tôi đã lần ra cậu! Tôi đã tìm ra kênh liên lạc của cậu! Tôi biết cậu là ai! Leonid, tôi biết địa chỉ của cậu ở Deeptown! Công ty “Poliana”, căn hộ số bốn chín. Cậu đã nằm trong tay tôi! Và tôi có thể biết địa chỉ thật của cậu! Nhưng tôi vẫn không đe doạ cậu! Tôi chỉ yêu cầu… chúng ta hãy cùng nhau!
Dường như thời gian đi theo đường xoáy trôn ốc. Bây giờ không phải Guillermo mà là Dibenko đang chìa tay về phía tôi.
– Bọn chúng không thể hiểu được, – hắn ta hạ giọng, – Bất cứ điều gì. Những người từ thế giới đồng tồn tại, những người ngoài hành tinh, trí tuệ nhân tạo… Làm gì có! Không có gì hết ngoài chúng ta! Ngày hôm qua và cả ngày mai chỉ có chúng ta!
Tôi hiểu ra…
– Có thể tin, mà cũng có thể không tin, – Dibenko đấm tay vào tấm bia đáng thương. – Nhưng thời gian chính là điều duy nhất không có giới hạn. Mạng máy tính đang và sẽ tiếp tục tồn tại, và hồi ức về chàng thanh niên này sẽ sống lâu hơn tất cả chúng ta! Thông tin không bị giới hạn về thời gian. Kẻ-không-may đã quay trở lại quá khứ của loài người. Anh ta bước vào cái thời kỳ tiền sử của thế giới ảo từ tương lai tuyệt diệu xa vời mà chúng ta không thể chứng kiến, từ tương lai của Trái đất. Đúng, chúng ta xấu xa và lạc hậu! Nhưng cậu ta có thể nói với chúng ta điều gì đó! Cho chúng ta… niềm tin…
– Dmitry, nhưng vì sao? Vì sao anh lại nghĩ như vậy?
– Bởi vì tôi biết! – Dibenko nhìn vào mắt tôi. – Không thể tình cờ mà tôi sáng tạo ra chương trình deep! Điều này cũng giống như bịt mắt mà bắn trúng một nghìn tấm bia liên tiếp! Tôi không phải là thiên tài, tôi chỉ là một con người bình thường. Chỉ có điều ở tương lai người ta quyết định tạo ra không gian ảo. Có thể điều này đã được định trước. Có thể chỉ vì họ cần một căn cứ điểm… một khoảng quan sát để nhìn vào thế giới của chúng ta. Và tôi đã trở thành… ngòi bút trong tay người nào đó…
– Một căn cứ? – Tôi hỏi lại. – Căn cứ – đó là chiến tranh.
– Đúng! Mà trong chiến tranh cần phải tiêu diệt … và bắt tù binh.
– Anh có biết có bao nhiêu giả thuyết về Kẻ-không-may không?
– Có.
– Nếu như cậu ta không phải từ tương lai? Mà là từ một thế giới khác?
– Cũng mặc! Càng tốt! Anh ta đang ở trong thế giới của chúng ta, và ở đây mọi thứ theo luật lệ của chúng ta! Chúng ta cần phải biết được anh ta là ai.
Thực ra hắn ta muốn gì ở tôi?
Tôi nhìn Dibenko, đôi môi run run, cặp mắt mệt mỏi, vẻ ngoài thấp bé, bẩn thỉu. Hắn muốn gì? Muốn tôi nghĩ lại chăng? Muốn tôi trao Kẻ-không-may cho hắn chăng? Nhưng tôi hoàn toàn bất lực trong chuyện này. Chúng tôi chỉ tốn thời gian…
Thời gian…
Hắn biết tên và địa chỉ của tôi. Biết tôi sống ở đâu trong không gian ảo.
Thậm chí hắn đã tìm ra dấu vết của tôi ở chỗ Romka.
Và bây giờ hắn kéo dài thời gian.
Tôi giật mình, lao ra cửa. Dibenko nhìn theo, không có ý ngăn cản. Hắn cười, nụ cười thoả mãn của diễn viên đã diễn xong vai và xứng đáng được thưởng một tràng vỗ tay.
101
Taxi lao ngang qua, như thể cánh tay giơ lên của tôi không còn có ý nghĩa gì trong Deeptown. Tôi chạy theo xe, giơ tay một lần nữa…
Vô hiệu.
Chiến tranh đã bắt đầu.
Làm sao Dibenko có thể loại tôi ra khỏi mạng vận tải của Deeptown? Có thể hắn ta có phần cả ở đó?
Nhưng bây giờ tôi đâu cần tới Taxi Deep nữa…
Tôi đã quen với cảm giác khi thành phố xung quanh trôi đi, biến thành sơ đồ. Tôi bay trên thành phố, xuyên qua khoảng cách, qua các máy tính lạ tới ngôi nhà của mình.
Tôi đâm sầm vào tường.
Tôi nhìn thấy ngôi nhà cao tầng đầy đồ đạc, nhưng không thể chui vào trong được. Có điều gì đó thay đổi trong chính không gian ảo.
Tôi biến thành người thật, không phải phía trong toà nhà, mà là bên vỉa hè.
Ngôi nhà đang bốc cháy.
Không phải đám cháy, mà đúng hơn là một lễ hội đèn lớn chưa từng thấy. Các bức tường thay đổi màu sắc và độ sáng, mỗi một hạt nhỏ đều toả sáng như một viên đá quý. Toà nhà như một viên kim cương khổng lồ hình chữ nhật dưới ánh sáng đèn pha.
Và người, rất nhiều người. Những người trong bộ đồng phục của cơ quan an ninh thành phố, những người bảo vệ của Mê cung, lính gác của Al-Qabar… Một vòng tròn bao vây xung quanh nhà, những xạ thủ có súng trường, những khẩu súng máy phía sau những tấm tránh đạn trong suốt, những tên người bay lơ lửng trên không với ba lô phản lực sau lưng. Tôi chui vào giữa vòng vây, và hàng trăm nòng súng ngay lập tức chĩa vào tôi.
Những con nhện đã thoả hiệp với nhau và cùng giăng lưới.
– Leonid, giơ tay lên và lại gần đây! – Giọng nói vang trên phố. Sau bức tường bảo vệ, trong ánh chiếu đủ mầu của các ngọn đèn có một nhóm người đứng. Urman, Willy, Người-không-mặt, thanh tra Jordan Raid.
Khiếp quá!
Thật vinh dự cho tôi! Tên diver bất hạnh biết chạy đi đâu? Những ông chủ chính thức và không chính thức của đáy sâu cùng tập trung phía dưới nhà anh ta!
– Leonid, hãy từ từ đi lại đây! – Raid nhắc lại. Âm thanh vang dọc theo con phố.
Dù sao bọn họ cũng cố gắng tuân thủ luật pháp. Chiến dịch này do cảnh sát thực hiện.
Tôi bước tới trong tầm ngắm của những nòng súng, dưới sự theo dõi của hàng trăm máy tính, mỗi bước tôi đi đều được đo và đánh giá, mỗi byte thông tin đều chạy trong sự theo dõi vô hình…
Lớp bảo vệ đầu tiên dãn ra, nhường lối cho tôi đi. Guillermo lảng mắt đi chỗ khác, Urman, thực ra chỉ là thư ký của Urman, cười giảo hoạt. Dibenko vô cảm với cái mặt nạ sương khói của mình.
Tôi lờ tất cả bọn họ, nói với Raid.
– Chuyện gì đang xảy ra?
– Ngài bị buộc tội về việc xâm nhập trái phép vào vùng không gian thông tin của người khác, sử dụng vũ khí, kéo theo tổn thất vật chất nghiêm trọng, che dấu thông tin tối quan trọng đối với cuộc sống của Deeptown, – Jordan đanh giọng. – Ngài đã bị bắt để làm sáng tỏ thêm sự việc.
– Còn ngôi nhà của tôi bị kết tội gì? – Tôi hỏi, nhưng Raid không nao núng:
– Để tiến hành khám xét.
Tôi ngước nhìn toà nhà rực sáng. Khám xét ư? Đâu chỉ có vậy. Nó bị phong toả, bị làm tê liệt. Đó là sự quá tải của các kênh liên lạc. Kẻ-không-may có khả năng chống lại cuộc tấn công không, hay cậu ta cũng không đủ sức?
– Tôi xin đầu hàng, – tôi nói. – Tôi đồng ý với tất cả các lời buộc tội. Tôi yêu cầu chấm dứt … chuyện này.
Jordan lắc đầu. ánh mắt ông ta hơi có vẻ thông cảm, nhưng sự kiên quyết của ông ta thì không hề thuyên giảm.
– Đừng cố gắng chạy trốn vào thế giới thật, – Ông ta cảnh cáo. – Chúng tôi đã đề nghị Interpol cho lệnh bắt ngài.
Nỗi hoảng sợ xâm chiếm tôi, làm tôi mất hết ý chí, mất hết sức lực. Có thể ngoài kia, trong đời thực, sau lưng tôi đã có đội lính đặc nhiệm lạnh lùng trong những chiếc mặt nạ vải?
Sẽ là nhà tù thật sự, là hỏi cung thật sự chứ không phải những trận quyết đấu hăng máu trong không gian ảo. Sẽ là tấm đệm nằm bẩn thỉu, là thứ cháo lúa mạch loãng mà công thức không hề thay đổi từ thời Stalin, là ô cửa sổ với chấn song sắt, và những người bảo vệ vẫn chưa bị hư hỏng vì hiểu biết.
Hay là ngành cảnh sát của đất nước tôi vẫn chưa học được cách hành động nhanh chóng, dù họ rất nóng lòng muốn đổi một công dân Nga lấy một chục cái máy bộ đàm xách tay?
Đáy sâu, đáy sâu… và chuồn.
Tôi nhìn những khuôn mặt vẽ, nhìn những người bảo vệ mang vũ khí. Biên giới không tồn tại đối với những kẻ săn lùng phép mầu. Bọn họ lặn xuống đáy sâu từ mọi nẻo trên trái đất để giằng xé, cấu cắn được một mẩu bí mật, cho dù nó có từ đâu lạc đến thế giới này.
Tôi thấy nóng mặt.
– Jordan… tôi cho ngài mười giây… – tôi nói nhỏ. – Tất cả các ngài. Mười giây để cút khỏi đây.
– Leonid, hãy suy nghĩ lại đi… – Tiếng của Raid.
– Xạ thủ, chúng ta hãy cùng nhau nhân nhượng… – Tiếng của Willy.
– Khả năng của cậu cũng có giới hạn… – Tiếng Người-không-mặt.
Chúa ơi, họ thấy sợ! Họ sợ tôi! Một kẻ đơn độc chống lại tất cả, chỉ có chiếc máy tính cũ kỹ và tay không!
Tại sao?
– Tôi không biết cậu làm thế nào mà trụ được, – Dibenko nói. – nhưng…
– Năm giây, – tôi lên tiếng.
Và bảo vệ bắt đầu nổ súng. Có thể không có lệnh, mà cũng có thể là tôi không nhận thấy…
Lửa. Đau đớn.
Tất cả những gì có được trong suốt thời gian tồn tại của đáy sâu, tất cả những gì chọn lọc nhất và bí mật nhất, tất cả đang nhằm vào tôi…
Tôi đứng trong luồng lửa. Tôi đọc thấy sự hoảng sợ trên những khuôn mặt xung quanh. Thậm chí trên lớp sương xám của Người-không-mặt cũng là nỗi sợ hãi…
Tại sao tôi vẫn còn ở đây, tại sao tôi vẫn còn trong không gian ảo mà không phải là đang tháo mũ trước màn hình xám của chiếc máy tính đã bị treo?
Tôi với tới lũ bảo vệ, không phải bằng tay, mà chỉ bằng ánh mắt. Những thân hình méo đi, như những con búp bê vải bị dúm dưới gót giày, cháy thành tro, bốc khói, nguội tàn, thu lại thành một chấm nhỏ và tan trong không khí. Như thể ánh mắt tôi đã ném trả tất cả những đê tiện đã được tung về phía tôi.
Năm giây tôi dành cho những kẻ thù của mình đã hết, và con phố vắng tanh. Chỉ ngôi nhà của tôi vẫn đang cháy và những kẻ đã đốt nó đang đứng gần…
– Chỉ trong đáy sâu cậu mới là Chúa, – Người-không-mặt nói. Hắn ta không doạ dẫm, hắn ta chỉ nhắc nhở…
– Thật vậy sao? – Tôi tiến về phía bọn chúng. – Raid, bây giờ máy tính của Cảnh sát thuế vụ sẽ phát hiện ra ông đã biển thủ mấy triệu đô la… Urman! Tất cả thông tin của Al-Qabar sẽ có thể truy cập tự do! Willy! Mê cung sẽ tê liệt! Các bậc sẽ bị xoá, sơ đồ sẽ mất, các quái vật sẽ bỏ chạy lung tung! Dima! Dấu vân tay của mày sẽ trùng với của tên giết người hàng loạt!
Tôi cho bọn chúng vài giây suy nghĩ và nói thêm:
– Một phút… và tất cả sẽ như vậy!
Tôi không biết có thể như vậy được không. Tôi không biết khả năng của mình. Thậm chí tôi không biết chúng từ đâu mà có.
Nhưng bọn chúng tin.
– Mày muốn gì, diver? – Urman hét. Raid xô hắn ta ra, quát to:
– Điều kiện?
Có thể tôi đã đoán đúng về chuyện thuế?
– Các người phải chấm dứt săn lùng.
Trước mặt chúng là phép mầu. Nhưng bọn chúng cũng có thứ để mất.
Urman và Guillermo nhìn nhau, Giám đốc Al-Qabar gật đầu.
– Jordan, chúng tôi rút lại lời buộc tội, – Willy lên tiếng. – Không nên… kéo Interpol vào đây.
Ông ta gật đầu ý nghĩa với tôi. Vậy là bọn chúng sợ?
Giả dối. Giả dối khắp nơi.
Liếc mắt, tôi thấy mọi người đang tiến lại gần. Bây giờ, khi sự phong toả đã bị phá, những thường dân của Deeptown có thể thoả mãn sự tò mò của mình.
Cứ để cho họ nhìn.
Jordan túm lấy vai Dibenko khẽ lắc:
– Ngài nghe thấy chưa? Chiến dịch đã kết thúc! Kết thúc! Hãy tắt tất cả các chương trình của ngài đi!
Hoá ra toà nhà là do Dmitry phong toả? Cảnh sát không đủ sức làm điều này?
Người-không-mặt hất tay ngài thanh tra ra. Hắn chỉ nhìn tôi. Hắn là người duy nhất không sợ những lời đe doạ của tôi. Không phải vì hắn không tin tôi, cũng không phải vì hắn muốn đương đầu với hệ thống luật pháp được trang bị đầy đủ công nghệ máy tính của Mỹ.
Hắn không thể từ bỏ phép mầu. Dù sao chúng tôi cũng là những người đồng hương. Lý tưởng cao nhất thúc đẩy trí tuệ chúng tôi, dù là theo hai hướng khác nhau. Có tiếng thì thầm vang lên từ mặt nạ sương khói:
– Cậu đã phản bội cả thế giới…
– Tôi thanh minh cho thế giới…
– Diver, cậu không muốn chia sẻ. Cậu đã nhận được phần thưởng của mình… và bán đứng chúng tôi. Được thôi. Đừng quên lấy Mề đay để có cái mà thanh minh.
Tôi nhớ đến cái kho, những chiếc hộp giấy đựng phần mềm, chiếc bàn, trên có Mề đay cho phép mọi điều.
Tôi vươn tới khoảng không gian đã không còn tồn tại. Và đồng xu nặng đã nằm trong lòng tay tôi.
Tôi ngắm nghía nó một giây. Nền trắng, quả cầu với sắc cầu vồng. Con nhện của mạng, được sự vô tội và trong sạch che chở.
– Cái này là của cậu, – Tôi nói và ném Mề đay về phía Người-không-mặt. Đồng xu chạm vào lớp vải đen của tấm áo choàng và dính chặt. – Rất đẹp… Tôi không làm gì để xứng đáng có nó. Còn cậu… cậu đã tạo ra đáy sâu. Và đừng có lải nhải rằng cậu không thể tạo ra nó. Cậu đã có thể. Tự mình. Xin cảm ơn. Nhưng đừng nghĩ rằng chúng tôi nợ gì cậu. Thế giới này sẽ sống, sẽ ngã và sẽ học cách đứng dậy. Nó không thể cậy miệng người muốn im lặng. Nó cũng không thể bịt miệng người muốn nói. Và có thể tất cả sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi quay lưng đi về ngôi nhà của mình.
Dibenko vẫn chưa tắt các chương trình đã tạo nên lớp vỏ kim cương cho toà nhà. Nhưng tôi cũng không định yêu cầu anh ta điều gì. Tôi mở cửa, bước vào cầu thang lấp lánh như chiếc hang thần của Aladin. Chỉ khi tôi bước qua, ánh đèn mới lịm đi, tắt ngấm. Tôi đã phá tung chương trình lạ, chiếm từng phần một.
Tôi bước lên cầu thang. Tất cả chỉ có hai trăm năm mươi bậc cầu thang.
Sau mỗi cánh cửa là tiếng sột soạt, ồn ào. Thế giới vẽ nhỏ bé của tôi sống dậy khi tôi đi ngang qua. Có thể nghe thấy tiếng nhạc, tiếng ồn ào không rõ của những cuộc chuyện trò, tiếng kính vỡ và tiếng búa nhịp nhàng, tiếng bước chân trần và tiếng khoan.
Bây giờ tôi không thể nhớ đã lập trình những gì và bao giờ khi cho những hàng xóm không tồn tại sống cạnh mình. Tôi là một kẻ lạ lùng. Cũng như tất cả mọi người…
Tôi biết tôi có thể phá vỡ sự phong toả này chỉ bằng một cố gắng. Nhưng tôi không làm điều đó. Hãy cứ để cho đường lên chậm chạp, từng bước một. Xua đi ánh sáng giả tạo trên những bức tường, đánh thức cuộc sống trong những căn nhà bỏ không. Tôi sẽ không bao giờ vào lại ngôi nhà này nữa.
Tiếng trẻ khóc thút thít và tiếng vòi nước hỏng, tiếng chó sủa và tiếng cốc chạm nhau. Tôi chẳng có gì để nhớ và cũng chẳng có gì để buồn. Đó đã từng là cái nạng đỡ của tôi, nhưng giờ tôi đã biết đi.
Khúc gập cuối cùng của cầu thang, tôi dừng một giây trước cánh cửa được làm từ những hạt kim cương. Trên mỗi hạt là khuôn mặt nhỏ xíu của tôi. Một trong số những khuôn mặt tôi đeo trong đáy sâu.
Tôi hà hơi vào cánh cửa, những hạt kim cương mờ đi, tối sẫm, biến thành những mảnh băng, và tan ra thành nước. Hãy khóc hộ tôi đi, đáy sâu. Tôi chẳng có gì để khóc.
Tôi bước vào và nhận thấy ngay trong căn hộ chẳng có điều gì thay đổi. Chương trình của Dibenko không có tác dụng ở đây.
Kẻ-không-may và Vika đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường.
Tôi đi lại phía họ, Vika yên lặng nắm lấy tay tôi. Và cả ba chúng tôi cùng nhìn xuống Deeptown.
Người như nêm trên đường phố. Một đám đông chen chúc, chật cứng. Phía xa một chút những chiếc xe của Taxi Deep đứng im, người đi tới mỗi lúc một nhiều, họ sững sờ ngắm nhìn toà nhà.
Chỉ ngay phía dưới cửa sổ là không ai đứng. Có một vòng tròn trống bao quanh Người-không-mặt. Hắn cũng nhìn lên, như là có thể nhìn thấy chúng tôi. Thậm chí tôi cũng muốn tin rằng hắn nhìn thấy.
– Anh ta không phải là người xấu, – tôi nói với Kẻ-không-may. – Anh ta chỉ thiếu kiên nhẫn.
– Tôi không trách ai cả, – Kẻ-không-may đồng tình.
– Vậy cậu hãy đi đi, – tôi yêu cầu. – Đã đến lúc rồi.
110
Người đã đến đáy sâu trong hình dạng của Kẻ-không-may nhìn tôi rất lâu. Như thể cậu ta muốn nhìn thấy gương mặt thật của tôi, muốn hiểu cảm xúc của tôi lúc này.
– Cậu giận à? – Cuối cùng cậu ta cũng lên tiếng hỏi.
– Không. Tôi thất vọng, nhưng đó là điều hoàn toàn khác.
– Tôi đã sợ là cậu giận. Tôi đã phá vỡ ước mơ của cậu.
– Ước mơ nào?
– Cậu đã mơ ước không gian ảo sẽ làm thay đổi thế giới, sẽ làm nó trong sạch hơn, sẽ đem lại cho con người lòng tốt và sức mạnh. Cậu đã chịu đựng những điều làm cậu bực mình, đã phải cười với những kẻ làm cậu khó chịu.
Kẻ-không-may đặt tay lên hai bàn tay không rời nhau của tôi và Vika.
– Cậu đã tin trong một khoảnh khắc, khoảnh khắc duy nhất có thể chuộc lại tất cả những tội lỗi và sai lầm. Tôi đã giết chết niềm tin đó.
Tôi thậm chí cảm thấy buồn cười khi nghe cậu ta nói. Không lẽ cậu ta nghĩ như vậy?
Không lẽ tôi đã nghĩ như vậy?
– Vấn đề không phải ở đáy sâu, Kẻ-không-may ạ, – tôi nói. – Không phải là đáy sâu này.
Cậu ta gật đầu.
– Cậu có nhớ mê cung gương không Leonid?
Tất nhiên là tôi nhớ…
– Đáy sâu đã cho các bạn hàng triệu chiếc gương, diver ạ. Những chiếc gương thần, qua đó có thể nhìn thấy bản thân, có thể nhìn vào thế giới, vào bất cứ ngóc ngách nào của nó, có thể vẽ thế giới của riêng mình, và nó sẽ sống động, phản chiếu trong gương. Đó là món quà kỳ diệu. Nhưng những chiếc gương quá nghe lời, diver ạ. Chúng ngoan ngoãn và dối trá. Người ta đeo mặt nạ và mặt nạ trở thành khuôn mặt. Thói xấu biến thành cái đẹp, hợm hĩnh biến thành lịch sự, độc ác biến thành thẳng thắn. Đi trong thế giới của những chiếc gương không đơn giản, rất dễ bị lạc.
– Tôi biết…
– Tôi nói điều này bởi cậu đã hiểu. Tôi cũng rất muốn trở thành bạn cậu, Leonid ạ.
Cậu ta cười buồn trước khi nói thêm:
– Nhưng đó sẽ là một tình bạn rất khác thường…
– Tình hữu nghị của người thế giới khác và người Nga muôn năm? – Vika hỏi mỉa.
Vậy ra Kẻ-không-may vẫn không thuyết phục được em. Đối với em, cậu ta là một con người, một hacker ranh mãnh lừa dối tất cả mọi người…
Tôi thấy buồn nhưng vẫn nói với cậu ta:
– Tôi không hỏi cậu là ai. Tôi không quan tâm, dù cậu có tin hay không… Người đến từ các vì sao, hay từ thế giới khác, trí tuệ máy tính… Nhưng dù sao cậu cũng biết nhiều hơn chúng tôi. Cậu hãy nói cho tôi biết, điều gì sẽ xảy ra?
– Còn tuỳ thuộc vào việc nhìn vào chiếc gương nào, diver ạ.
– Vậy thì sẽ tới lúc đó tôi chọn, Kẻ-không-may, và tôi sẽ lựa chọn rất kỹ. Còn bây giờ xin hãy đi đi.
Cậu ta rút tay khỏi tay chúng tôi.
Trong một giây vẫn chưa có gì thay đổi. Rồi bức tường sau lưng cậu ta cong lại thành cái phễu.
Kẻ-không-may lùi lại một bước về phía đường hầm lấp lánh, dẫn tới nơi vô định, về phía mặt trời màu xanh, nơi vấn vít những dải băng da cam, về phía thế giới của cậu ta.
Thân hình cậu ta rung lên, vỡ tan ra. Từ da cậu ta bắn ra tung toé những tia lửa nhiều màu. Trong giây lát tôi có cảm giác nhìn thấy người đã đến thế giới của chúng ta.
Nhưng có lẽ là vì tôi rất muốn đặt tên cho phép mầu.
– Hãy nhớ đến chúng tôi… – tôi nói theo những chớp sáng đang trôi đi. – Hãy nhớ chúng tôi như chúng tôi đang có.
Ngôi nhà bắt đầu rung chuyển. Những bức tường trở nên trong suốt, sau đó có màu xanh nhạt, biến thành gạch, rồi thành giấy. Trần nhà trôi lên phía trên, biến thành vòm, sàn nhà thành gương. ánh sáng bên ngoài cửa sổ quang phổ thành tất cả các màu, chiếu bóng chúng tôi lên bức tường giấy. Căn hộ biến thành một căn phòng lớn, như thể bị kéo dài về tất cả các hướng. Đường hầm từ từ thu nhỏ lại, nhưng vẫn còn có thể kịp nhẩy vào theo Kẻ-không-may, để biết cậu ta từ đâu tới. Để xé toạc cái mặt nạ của phép mầu.
– Lenia, cái gì vậy? – Vika kêu lên.
– Là thông tin, – tôi trả lời. Gió bắt đầu chạy trong căn nhà, bên bệ cửa sổ cây lựu trong chậu nở hoa, chồng đĩa CD trên giá chơi tất cả các bản nhạc cùng một lúc. Cậu ta copy thông tin! Cậu ta mang theo tất cả những gì cậu ta đã kịp biết!
Những cái bóng nhờ nhờ lao ngang qua chúng tôi. Alex chạy qua, trong tay lăm lăm khẩu súng máy, con nhện-quái vật vút qua, mấy cái chân khua khua, cái gia đình tưởng tượng mà chúng tôi đã cứu trong Mê cung cũng đi vào đường hầm. Một cái cây to bay ngang, xoay tít như chong chóng, chú hobbit với bộ mặt hoảng hốt chạy lon ton, tên lính bay của Người-không-mặt với ba lô phản lực phụt khói sau lưng nhảy những bước dài. Sau đó là tôi và Vika đi ngang qua, tay trong tay.
– Đừng quên chúng tôi, – tôi nhắc lại. – Đừng quên…
Đường hầm vẫn đang thu hẹp lại, như chiếc ống kính máy ảnh. Vào giây cuối, đôi dép bay của Pháp sư máy tính lách qua, vẫy vẫy những chiếc cánh.
Và căn phòng trở lại như cũ.
– Dù sao em vẫn không tin cậu ta là người thế giới khác, – Vika nói, không tự tin, nhưng ngoan cố. – Nếu cậu ta là một hacker giỏi, cậu ta có thể làm tất cả…
Em lặng im khi tôi ôm vai em.
– Vika, thôi mà, – tôi nói. – Cậu ta đã ra đi, vĩnh viễn. Giờ đây không cần phải tranh cãi nữa, giờ đây đã có thể tin.
Ngoài phố rất ồn ào. Ngoài phố người ta đang trao đổi ý kiến. Họ có nhìn thấy chút gì những điều mà chúng tôi thấy không? Cũng không làm thay đổi gì. Đáy sâu đã tạo ra một huyền thoại mới.
– Cậu ta đi rồi, nhưng chúng ta còn lại, – Vika nói. – Và anh đang bị săn lùng.
Tôi gật đầu, rời khỏi em, đi về phía cửa sổ, nhìn xuống đường.
Người không mặt vẫn đứng bất động.
– Diver Leonid cũng cần phải ra đi, – tôi đồng ý với em.
– Anh sẽ nhớ toà nhà này chứ? – Vika hỏi. Thật tuyệt khi ta không cần phải giải thích điều gì.
– Một chút thôi. Như nỗi nhớ chiếc xe ba bánh thủa ấu thơ.
Tôi quay lại ôm em. Môi chúng tôi gặp nhau.
Và đây chính là điều sẽ không bao giờ biến mất.
Đáy sâu… – tôi thầm gọi.
Ngôi nhà lại rung chuyển một lần nữa khi ở thành phố Minsk xa xôi, server tôi thuê nhận được lệnh. Đầu từ trượt trên disk, bắt đầu xoá các file.
Nó quay một vòng, và tầng một với người đàn ông già nghỉ hưu hay gây sự biến mất. Vòng nữa, và tầng sáu với anh chàng đánh máy không tồn tại. Thêm một vòng, và tầng mười với anh chàng sưu tập đĩa ra đi.
Máy tính của tôi bắt đầu làm việc, những bức tường của căn hộ mờ đi. Tôi không nhìn về phía bàn, nhưng tôi biết rất rõ trên màn hình, Vika vẽ đang cười với tôi lần cuối cùng. Các chương trình không thấy buồn khi người ta xoá chúng đi, chỉ có con người buồn, nhưng tôi không còn cách nào khác. Nếu ta lạc vào mê cung gương, cần phải đập vỡ những chiếc gương để tìm tới ánh sáng…
Đám đông la ó khi ngôi nhà của tôi tan biến vào không khí. Jordan tội nghiệp sẽ phải chứng minh rằng chuyện này không phải do ông ta.
Tôi ôm em, và chúng tôi bay trên Deeptown, mắt tìm mắt.
– Tuyệt quá… – Vika thì thầm.
Chính anh cũng không biết anh làm điều đó như thế nào…
Anh không biết anh đã hôn như thế nào sao? – Vika ngạc nhiên hỏi.
Ôi… tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được logic của phụ nữ.
Cạnh một siêu thị, nơi giáp ranh giữa khu Ucraina và khu Baltica tôi tìm được một chỗ nằm giữa dãy phòng điện thoại công cộng và vòi phun nước. Chúng tôi sẽ ra khỏi không gian ảo từ chỗ này. Tất nhiên là không phải ngay bây giờ.
– Anh đang xoá dấu vết à? – Vika hỏi tôi.
Tôi im lặng gật đầu.
– Anh hy vọng người ta sẽ không tìm thấy anh?
– Anh sẽ cố thử. Có thể họ sẽ tìm ra thành phố, nhưng cũng chưa chắc. Tốt nhất là để họ không biết được cả điều đó.
– Thế em thì anh có tin được không?
– Saint-Petersburg, – Tôi nói và rất muốn nghe thấy câu trả lời rằng chúng tôi cùng thành phố. Nhưng Vika nhíu mày.
– St. Petersburgh… Lenia, anh đợi em một chút được không?
Tôi đứng đợi. Em chạy vào siêu thị, còn tôi vào server ở Minsk kiểm tra xem còn dấu vết nào sót lại không. Sau đó tôi vào tất cả các địa chỉ dự trữ, thậm chí cả những địa chỉ mà tôi không hề một lần sử dụng và diệt chúng, xoá không thương tiếc thông tin ở tất cả mọi chỗ, trong các strimmer và đĩa quang từ, các hộp Bernoulli. Sau cùng tôi xoá ổ cứng ở ISP của tôi. Chấm hết. Giờ thì tôi chưa hề vào đáy sâu.
Vika đã quay trở lại.
– Anh biết không, em đã phải xếp hàng.
– Những món đồ khẩn cấp?
– Không, chỉ một món đồ.
Vika vung trước mặt tôi chiếc vé máy bay đã được gấp lại cẩn thận. Tôi chỉ nhìn thấy nơi em định đến.
– Sáng mai anh có bận không?
– Em sợ bay cơ mà…
– Biết làm sao được, những cách khác đều lâu… Anh sẽ đón em chứ?
– Em bay chuyến nào?
– Anh hãy đợi em lúc mười giờ tại quầy thông tin.
Trò chơi tự lập. Tôi có thể tới chỗ bán vé máy bay trong siêu thị và tìm ra ai đã mua vé đi St. Petersburgh và từ đâu.
Nhưng tất nhiên là tôi sẽ không làm như vậy.
– Làm sao anh nhận ra em?
Vika nhún vai.
– Để xem. Còn em làm sao nhận ra anh?
– Anh sẽ ngậm một bông hồng đỏ, – tôi rầu rĩ thông báo.
Tôi rất hiểu Vika. Yêu nhau trong không gian ảo là một chuyện, còn gặp nhau mặt đối mặt trong đời thực lại là chuyện hoàn toàn khác. Thật đáng sợ khi phải nói về bản thân.
Tôi không biết mình có đủ dũng cảm để đề nghị gặp gỡ hay không.
– Vậy thì hẹn gặp nhau lúc mười giờ sáng ở quầy thông tin, – Vika quyết định. – Chúng ta sẽ cố gắng để không nhận nhầm nhé!
– Đồng ý.
– Em đi nhé? – Em nửa như hỏi, nửa như thông báo. – Em cần thu xếp…
– Chỗ anh đã lạnh rồi, – tôi cảnh báo em.
– Chỗ em cũng vậy…
Thân hình Vika hơi trong, và vỡ thành một xoáy lốc những tia lửa. Cái cách em ra khỏi đáy sâu thật đẹp.
Thời gian của tôi cũng đã hết.
Tôi nháy mắt với người qua đường đang dừng lại ngắm nhìn Vika ra khỏi đáy sâu và cũng biến mất khỏi không gian ảo.
Các màn hình tối sẫm, hoàn toàn sẫm lại.
Tôi tháo mũ.
Nền vàng chói của Windows Home nhấp nháy trên màn hình máy tính. Vika đã không còn tồn tại. Yêu những người vẽ thế là quá đủ rồi.
Tôi sẽ ra khỏi không gian ảo bằng tay…
Tôi mở màn hình, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào dòng chữ nhấp nháy.
No dial tone!
Lẽ ra tôi nên trả tiền điện thoại đúng hạn.
Dù sao tôi vẫn nhấc máy điện thoại lên và lắng nghe sự im lặng đang ngự trị trong đó. Sau đó tôi kiểm tra máy đo. Người ta đã ngắt điện thoại của tôi cách đây ba tiếng, vào cuối ngày làm việc, theo đúng quy định của các nhân viên bưu điện.
Hỡi ngài thư ký ảo của Friedrich Urman, ngài đã đúng. Có thể vào không gian ảo mà không cần bất cứ thiết bị kỹ thuật nào cả.
Tôi cởi bộ quần áo ảo và lê đến giường ngủ.
111
Tiếng TV đánh thức tôi dậy. Tôi nằm cuộn tròn trong chăn, hệ thống sưởi vẫn chưa làm việc, mà trời thì lạnh. Tôi lắng nghe các phát thanh viên. Người ta nói về chính trị, kinh tế, tỷ giá ngoại tệ… Không biết người ta có đưa vụ ầm ĩ hôm qua trong không gian ảo vào chương trình thời sự không nhỉ? Rất có thể là có. Có thể nó sẽ nằm giữa thông tin về chuyến đi của một ca sĩ nổi tiếng nào đó tới Nga và các tin tức thể thao. Đó cũng là một tin tức giải trí. Truyền hình rất thích làm các phóng sự về Deeptown. Người thường cảm thấy buồn cười khi nhìn những hình ảnh hoạt hoạ và những con người vẽ. Có thể là tốt khi người ta giễu cợt chúng tôi. Miễn sao họ đừng sợ… đừng ghen tức… đừng căm thù…
Tôi nhỏm dậy hoảng hốt nhìn đồng hồ. Chắc nó đã ngừng chạy từ hôm qua. Tôi thường xuyên quên không lên giây đồng hồ. Tôi nhặt cái điều khiển TV lăn lóc cạnh chân giường, bấm nút hiện giờ.
Bảy giờ. Tốt rồi, tôi vẫn còn thời gian.
Tôi thấy mỏi toàn thân, đầu nặng như chì. Vẫn thường như vậy những khi tôi lặn xuống nhiều lần và trong thời gian dài. Con người không thích ứng lắm với thế giới ảo. Có thể sau một vài năm nữa, tất cả dân cư Deeptown sẽ phải trả giá. Có thể là các chứng liệt, mù, nhồi máu cơ tim. Và khi đó người ta sẽ bôi bẩn tên tuổi của Dibenko, các công ty đầu tư vào không gian ảo sẽ bị phá sản, và các nhà khoa học nghiêm túc sẽ tuyên bố rằng họ đã đoán trước điều này từ cách đó rất lâu và họ đã không ngừng cảnh báo…
Để xem. Dù sao thì tôi sẽ có cơ hội là một trong những người đầu tiên nếm mùi tai hoạ.
Mà cũng có thể sẽ là ngược lại, sẽ xảy ra sự đột phá mà tôi mơ ước và Dibenko mong đợi. Điều tôi đã làm được ngày hôm qua sẽ trở thành điều có thể đối với tất cả. Hai thế giới hoà vào làm một, thế giới ảo và thế giới thật. Chỉ cần tiến một bước là con người đã vào được đáy sâu, không cần đến bất cứ dụng cụ nào…
Tôi dậy, thu dọn chăn gối. Tôi lau nhà, quét bụi, sau đó lôi tất cả quần áo trong tủ ra, bới tìm mất năm phút để chọn thứ gì đó còn tương đối tươm tất. Thật khó để ý đến quần áo của mình khi người ta đã quen vẽ ra tất cả, từ quần bơi đến bộ lễ phục.
Quần bò và áo phông. Thôi cũng được.
Mặc quần áo xong, tôi còn đi quanh căn hộ một lượt, liếc nhìn chiếc máy tính đã làm việc cả đêm qua. Trên màn hình chậm chạp chạy dòng chữ: “Lenechka, đáy sâu đang đợi!”
Mặc kệ cho nó đợi.
Những cố gắng của tôi hòng làm cho căn hộ gọn gàng đã không đem lại kết quả. Sàn nhà được lau sạch và những thứ linh tinh được dấu đi chỉ càng làm nổi bật vẻ cũ kỹ lộn xộn của căn hộ độc thân. Biết làm sao… Tôi đã cố gắng để nó có được vẻ tươm tất nhất. Nếu Vika đã từng tiếp xúc với hacker, em sẽ không phát hoảng.
Tôi tắt máy tính. Khi đã ra tới cửa, tôi muộn màng nhớ ra là chưa hề dọn dẹp trong bếp. Đành vậy… đó không phải việc dành cho tôi.
Tôi hấp tấp đóng cửa, bấm nút gọi thang máy. Cái nút nhựa cháy sém vì thuốc lá, yếu ớt sáng lên dưới ngón tay. Không hiểu sao lại có mùi thuốc lá trong phòng thang máy.
Không thật đẹp đẽ như trong đáy sâu.
Thang máy chậm chạp đưa tôi xuống dưới, đi qua mười tầng gác, đi qua những người hàng xóm sống trong những chiếc hộp bằng bê tông, những người tôi không biết và cũng không có ý muốn biết. Có thể nghĩ ra các số phận, có thể thương cảm và trêu chọc những con người không tồn tại… Còn những con người sống động và hữu hiện thì thật khó hiểu được họ, thật khó tiến một bước gần hơn về phía họ.
Có thể Vika sẽ không bay đến? Em sẽ nghĩ lại, vào phút cuối em cũng cảm nhận được điều mà tôi cảm nhận rằng không nên lẫn lộn hai thế giới với nhau?
Tôi tưởng tượng cảnh mình đang đứng ở sân bay. Thân hình lố bịch của một kẻ chạy trốn thế giới ảo và rơi vào thế giới của những người sống. Khuôn mặt nhợt nhạt, cớm nắng, quần áo không cần là, cặp mắt đỏ như mắt người nghiện. Và Vika xuất hiện, xinh đẹp, cân đối, ăn mặc đúng mốt… không, có thể còn tồi hơn. Xuất hiện một cô gái gù lưng, đeo kính, trong chiếc váy như cái bao tải và chiếc áo khoác dài lỗi mốt từ mấy năm trước…
Điều gì tồi tệ hơn, có trời mà biết được…
Tôi rền rĩ khi mường tưởng tới nỗi nhục nhã chung và sự thất vọng của cả hai chúng tôi. Đúng lúc đó cánh cửa thang máy mở toang, và cô bé dắt con chó sục hoảng hốt lùi lại một bước.
Đến cả trẻ con cũng né tránh tôi…
Tôi lách qua con chó hớn hở và đi xuống cầu thang dẫn tới lối ra.
– Xin chào buổi sáng! – Cô bé khẽ nói với theo.
Tôi đã mất thói quen chào hỏi…
– Xin chào buổi sáng! – Tôi đáp lại, mỉm cười muộn màng và lao ra khỏi cầu thang.
Không hiểu sao tôi tin rằng Kẻ-không-may sẽ không quên chào hỏi. Cậu ta sẽ còn xoa cổ con chó khiến nó khuỵ xuống sàn vì sung sướng.
Tôi hiện khá rủng rỉnh, thậm chí có thể hãnh diện tới sân bay bằng taxi, nhưng tôi không muốn vội vàng. Tôi sợ cuộc hẹn hò này… sợ thật sự. Tôi điểm tâm bữa sáng bằng mấy cái bánh hamburger ở một kiosk. Những chiếc bánh đã được làm nóng lên, nhưng rõ không phải bánh mới. Tôi muốn uống bia, nhưng ánh mắt khoan dung của người bán hàng khiến tôi chỉ dám lấy nước ngọt.
Xe buýt đi sân bay hầu như trống không. Một đám các cô gái ngái ngủ, trang điểm rực rỡ theo mốt mới nhất, với những chiếc hòm to. Tôi đứng phía cuối xe, nhìn con đường như dải lụa đang lùi dần về phía sau.
Hay là không đi nữa?
Mười giờ kém mười lăm, xe buýt dừng lại ở sân bay. Tôi chui ra với tâm trạng lạc quan của một kẻ tử tù, đứng một lúc dưới cơn mưa rây trước khi bước vào toà nhà sân bay.
Có thể thời tiết xấu khiến các chuyến bay bị hoãn?
Trong sân bay ấm áp và ồn ào. Những đứa trẻ phấn khích vì sắp được bay, chạy xung quanh bố mẹ chúng. Mấy người buôn chuyến vất vả lôi những chiếc túi hàng to, một dãy người ăn mặc mát mẻ xếp hàng làm thủ tục bay chuyến nào đó về phương nam. Tôi nhìn danh sách những chuyến bay trên tấm bảng điện tử. Không có chuyến nào bị hoãn cả.
Có thể Vika sẽ không bay đến…
Trong vòng mười lăm phút có bốn máy bay hạ cánh. Vika có thể đến từ Tashken, Riga, Khabarobsk, Matxcơva… Còn nếu em đã hẹn thời gian gặp gỡ có trừ hao, thì em có thể đến từ mọi nơi của nước Nga và cả nước ngoài.
Tôi đi đến quầy thông tin. ở đó có mấy người đứng, nhưng không có ai có thể là Vika cả. Chỉ cần nhìn qua là tôi biết ngay.
Tất cả các khuôn mặt đều rất khác nhau, xấu xí, mệt mỏi, lo lắng. Điều này không có trong đáy sâu. Và cũng có thể là không cần thiết.
Tựa người vào tường, tôi đợi. Nửa tiếng là sự ưu đãi bất di bất dịch của tôi cho cái thói vô trách nhiệm của phụ nữ… Nhưng với Vika tôi sẽ ưu tiên hơn, tôi sẽ đợi em một tiếng, hoặc hai tiếng. Tôi sẽ đứng mọc rễ cạnh bức tường này cho đến khi công an nhổ tôi đi.
Giá bây giờ có chiếc máy tính xách tay với radiomodem để chạy chương trình deep và chui vào tất cả các file của các hãng hàng không.
Tôi nhắm mắt.
Đáy sâu nằm phía dưới tôi.
Một màn nhung đen. Vực sâu hun hút với những sợi chỉ nhiều màu xuyên qua. Quả cầu nhỏ Trái đất đang thử áo mới. Đáy sâu đang đợi. Tôi nhìn thấy những đèn hiệu nhấp nháy của những chiếc máy bay đang cất cánh và hạ cánh, những thông tin đang được máy tính xử lý, tôi nhìn thấy những toà nhà của Deeptown phía xa. Chỉ cần vươn tới và tôi sẽ có mặt ở đó. Tôi không còn cần dến máy tính nữa.
Đâu đó ngay trong sân bay có người đang sử dụng máy tính để vào đáy sâu. Tôi đứng một thoáng sau lưng anh ta, nhìn đáy sâu bằng đôi mắt của anh ta.
Đó là thế giới của tôi.
Thế giới hào phóng, không biên giới, ồn ào và lộn xộn, một thế giới rất người. Nó sẽ trở nên tốt hơn, sẽ thay đổi cùng với chúng ta, chỉ cần chúng ta tin vào điều đó, chỉ cần chúng ta không lạc trong các mê cung, khi lối ra ở ngay bên cạnh, chỉ cần chúng ta không yêu ảo ảnh khi bên cạnh là những con người thật.
Và có thể vị khách tiếp theo của đáy sâu sẽ không phải là Kẻ-không-may, kẻ không biết xả súng vào con người.
Tôi ra khỏi mạng. Đồng hồ điện tử thay đổi các con số. Đúng mười giờ.
– Thế bông hồng đỏ đâu?
Đáng sợ nhất là phải quay lại và nhìn Vika. Điều này khó hơn tất cả những chiến công trong thế giới ảo…
Em đúng là cô gái tôi đã vẽ, đúng là cô gái đã cười với tôi trên màn hình mỗi sáng, cô gái trong những giấc mơ của tôi.
Duy chỉ có mái tóc sáng hơn, ngắn hơn một chút, và đôi mắt không cười, mà hoảng hốt, như cặp mắt của tôi lúc này. Nhưng đó chính là Vika của tôi. Cô gái mặc quần gin và áo khoác mỏng, túi khoác chéo vai, đang hoảng sợ cực độ. Cả hai chúng tôi đã lặn xuống đáy sâu trong những thân hình thật của mình. Mặt nạ tốt nhất trên đời chính là khuôn mặt thật của chúng ta.
– Bông hồng đó còn đang lớn, – tôi trả lời.
Vika đã bớt căng thẳng.
– Em đã sợ là anh sẽ hứa vẽ nó.
– Không, – tôi thì thầm. – Đã quả đủ rồi những bông hoa vẽ…
Tôi nắm tay em. Chúng tôi đứng một giây như thế, mắt tìm mắt.
Trước khi đi về nhà.
Hết.