Mê Cung Ảnh (8/10)

10

Trong đám tuyết dày của ngăn đá tôi tìm thấy một cái xúc xích đóng băng. Trong số đồ hộp, chỉ còn sót lại một hộp cá mòi, được mua hoặc trong giai đoạn hết sạch tiền, hoặc trong lúc buồn chán.

Buồn ngủ muốn chết, nhưng tôi vẫn hâm cái xúc xích đáng thương, lấy con dao mở hộp, đặt trước mặt hai chai bia Urquel. Bữa tối dưới ánh nến, nến đang cháy trên màn hình máy tính. Screensaver vừa bật lên. Tiếng vọng lách tách từ mũ rất hợp cảnh.

Quỷ tha ma bắt đáy sâu đi! Cả Kẻ-không-may nữa. Bây giờ, trong thế giới thật, có cảm tưởng tất cả mọi chuyện đã xảy ra giống như một màn kịch phi lý. Nếu sáng mai Kẻ-không-may không thành khẩn thì tôi và Vika sẽ ra khỏi không gian những ngọn núi. Dứt khoát. Hãy để cậu ta kể chuyện cổ tích cho những ngọn núi và rặng thông, chúng biết đánh giá.

Tôi uống một ngụm bia lạnh, khẽ rên lên vì sướng. Tôi tiến hành mở hộp cá mòi, cắt nắp hộp gọn gàng, chọc dĩa vào…

Và chút nữa thì tôi ngã nhào khỏi ghế.

Hàng trăm cái đầu cá đau đáu nhìn tôi.

Nếu ở trong đáy sâu, những chuyện như vậy sẽ không làm tôi ngạc nhiên. Nhưng đây là trong thế giới thật…

Tôi chọc vào những cái đầu cá tưới dầu, cố gắng tìm dù chỉ một con nguyên vẹn. Không có. Người ta đã rất cố gắng lựa chọn. Tôi hình dung nhà máy cá hộp… chiếc tàu nào đó… hay là người ta đóng hộp cá mòi trên bờ? Dây chuyền với loại sản phẩm kém chất lượng. Những cô gái mệt mỏi vì mùi hôi của cá và công việc đơn điệu bên băng chuyền. Một cô trong số họ lấy trên băng chuyền chiếc hộp rỗng và nhét đầy những chiếc đầu cá. Một câu chuyện đùa.

Tôi cười to, rung cả người khi đậy nắp hộp. Chẳng còn gì để ăn tối, nhưng tôi không thấy giận cô công nhân không quen. Ngược lại. Tất cả đều rất đúng lúc.

Tôi với chai bia, uống một hơi hết chai thứ nhất.

Diver, cậu muốn điều kỳ diệu hả? Trí tuệ máy tính và những người tự vào không gian ảo?

Tỉnh lại đi, diver! Đó, những điều kỳ diệu của thế giới hôm nay! Bia hả hơi, những cái đầu cá mòi, sự bẩn thỉu và bức bí trong căn nhà của người già, đám choai choai ở cầu thang, tiếng nước chảy dai dẳng từ cái vòi ngoài bếp.

Đó là cuộc sống. Cho dù nó buồn tẻ và quái đản thế nào đi chăng nữa. Còn ở đằng sau chiếc mũ, là câu chuyện cổ tích được máy tính và tiềm thức tạo ra. Sản phẩm điện tử của chúng ta.

Tôi mở chai bia thứ hai, cầm hộp cá đi ra ban công, đổ xuống đường. Đám mèo hoang hôm nay sẽ được bữa chén.

Không lịch sự! – tôi tự mắng mình. Trong đầu tôi, cũng như trong chương trình của Vika, được nhồi nhét rằng không nên vứt rác qua cửa sổ.

Nhưng khác với máy, chúng ta biết cách nhổ vào những điều cấm kỵ. Từ ban công.

Tôi đi vào toilet với chỗ bia còn lại. Tháo khoá bộ áo liền quần, nhìn chai bia. Tôi không muốn uống nữa.

Để làm gì quá trình lâu la và buồn chán này? – Tôi tự hỏi và đổ chỗ bia còn lại vào bồn.

Tôi lê đến giường, tắt đèn. Phải ngủ bao lâu nữa trong tư thế gục bên bàn, với cái chảo trên đầu? Yên lặng, rất yên lặng. Mấy cậu choai choai ở cầu thang cũng đã thôi hành hạ cây đàn.

Chỉ có tiếng máy tính kêu đều đều và nến cháy trên màn hình.

Tôi quay người, úp mặt xuống gối. Nhưng cơn buồn ngủ đã đi qua. Trong kia, ở đáy sâu, thân hình Xạ thủ nằm bất động như chết. Anh ta có buồn khi không có tôi? Có gì đó, dù rất nhỏ thôi, của sự phản bội. 

Lần cuối cùng! – tôi nói khẽ và nhỏm dậy. Đội mũ, kéo khoá bộ áo liền quần, tôi đặt tay lên bàn phím.

deep
<Enter>

Trong giấc mơ, tôi xích lại gần Vika, em lẩm bẩm điều gì đó và quay người sang bên kia. Giọng em dù rất nhỏ, nhưng vẫn làm tôi tỉnh dậy.

Vậy là em cũng ngủ trong đáy sâu.

Đống lửa đã tàn. Chắc trời sắp sáng, nhưng bóng tối vẫn chưa lui. Chỉ có những tàn đỏ của đống lửa đã cháy hết. Kẻ-không-may nằm im một góc. Giá mà được túm lấy cậu và đấm cho một trận tơi bời, anh bạn! Anh bạn đang ở đây với chúng tôi, hay đã ra khỏi đáy sâu và ngủ trong chăn êm đệm ấm?

Tôi nhìn lên bầu trời, khối pha lê đen lấp lánh. Tôi đã nói gì với Vika? “Người ta đã đánh cắp bầu trời của chúng ta”…

Đúng vậy, đã đánh cắp. Và càng nhiều người bỏ vào đây, những ngôi sao càng trở nên xa xôi.

Nói cho cùng, vấn đề đâu chỉ ở những ngôi sao. Vẫn luôn có người ở lại, những người không với tới được thế giới này. Những thanh niên mới lớn, không kiếm được việc làm, những cô gái của nhà máy đồ hộp… Lúc đầu là những dãy đầu cá xếp hàng trong hộp. Chuyện đùa, hay tiếng kêu câm lặng, sự phản đối? Lúc đầu là những cái đầu cá. Sau đó mới đến đầu người lìa khỏi cổ.

Có hay không cuộc nổi dậy chống lại máy móc lần thứ hai? Chống lại tất cả những gì khó hiểu và làm con người sợ hãi? Hay dù sao cũng sẽ có lối thoát.

Tôi quay lại, nhìn Kẻ-không-may. Nếu như cậu là trí tuệ máy tính, nếu cậu là con người đã chinh phục được không gian ảo, cậu có thể là lối thoát đó. Phá rào cản. Lối thoát của ngõ cụt. Và Dibenko, nếu như Người-không-mặt chính là anh ta, hiểu điều đó.

Có nên chơi trò hào hiệp mà che dấu cho Kẻ-không-may?

Nếu như cậu ta là cứu cánh, là giao thoa của các thế giới?

Tôi không biết. Tôi là người rất bình thường, vô tình được ban cho khả năng chịu được chương trình deep. Tôi kiếm sống nhờ nó, thỉnh thoảng lại được một cú bẫm hơn. Nhưng không phải tôi cứu rỗi thế giớí, không phải tôi quyết định điều gì tốt, điều gì xấu đối với nó.

Tôi không có gì hết, ngoài thứ đạo đức mong manh nực cười mà Vika đã nói đến. Mà đạo đức là một thứ rất ranh mãnh, nó không bao giờ cho những câu trả lời, mà ngược lại, còn ngăn cản người ta tìm ra chúng.

Làm thánh nhân hay kẻ đểu giả dễ hơn làm con người.

Tôi cảm thấy rất chán nản và đau khổ. Cảm giác của một vận động viên tỉnh lẻ được cho vào đội tuyển quốc gia, có nhiệm vụ đua tài với các nhà vô địch. Đó không phải là số phận của tôi…

Đúng lúc đó trên bầu trời có âm thanh vang lên.

Tôi lại ngửa mặt lên, nhìn vào khối pha lê đen. Nó có những vết rạn, một đường màu xanh chạy khắp vòm trời. Chói loá, thẳng như mũi tên, lao xuống thấp.

– Gì vậy anh Lenia?

Vika ngồi dậy, hất những lọn tóc ra phía sau. Em tỉnh dậy lúc nào vậy?

Hay lúc tôi thiếp đi?

Điều gì xung quanh, tỉnh hay mơ?

– Chớp, – Tôi trả lời Vika.

Mũi tên màu xanh lao xuống mỗi lúc một thấp, tiếng ngân thánh thót, đuôi của nó có đốm lửa phía cuối rất sắc.

– Đó là ngôi sao rơi, – Vika nói rất nghiêm túc, và tôi hiểu mình đang ngủ.

Kẻ-không-may không hề nhúc nhích.

Vết nứt kẻ trên vòm trời đến tận cuối cùng và chạm vào mặt đất. Dải xanh tắt lịm. Bầu trời biết cách chữa những vết thương của mình. Chỉ có ánh lửa yếu ớt phía ngôi sao chạm vào núi.

– Anh đã hứa là chúng mình sẽ đi tìm ngôi sao, – Vika nhắc.

Trong giấc mơ mọi chuyện thật đơn giản. Tôi đứng dậy, đưa tay cho em. Chúng tôi bước qua Kẻ-không-may và đi xuống triền dốc. Tất cả đều vô lý, tới các ngôi sao phải đi lên, nhưng không cãi với giấc mơ được.

Ngọn lửa xanh lấp loé trong cỏ, không đốt cháy mà cũng không xua tan bóng đen. Ngôi sao rơi giữa hai cây cọ. Phía xa hơn một chút là vách núi, hoàn toàn chẳng phù hợp với nơi đây, như được giật ra từ một thế giới khác.

Ngọn lửa trong veo, quả cầu lửa tròn xoe, bé tẹo, có thể dấu trong lòng bàn tay.

Tôi chìa tay chạm vào ngôi sao và cảm nhận hơi ấm. Dịu êm như giơ tay dưới mặt trời mùa xuân.

– Bây giờ em đã biết sao là gì, – Vika lên tiếng. – Đó là một mẩu của bầu trời ban ngày.

Tôi vục tay định nâng ngôi sao lên, nhưng Vika ngăn tôi lại.

– Đừng anh. Nó rất mệt.
– Vì sao?
– Vì cô đơn, vì im lặng…
– Nhưng chúng ta đang ở bên nhau.
– Bây giờ thì chưa. Chúng ta đã vượt qua chặng đường của mình, nhưng đó chỉ là một nửa quãng đường. Hãy để nó tin vào chúng ta.

Tôi nhún vai. Tôi không biết tranh luận với Vika. Tôi muốn mỉm cười với em, nhưng Vika đã không còn bên cạnh. Chỉ còn lại giọng nói.

– Lenia, dậy!
– Cái gì vậy, để làm gì…
– Lenia, Kẻ-không-may biến mất rồi!

Tôi mở mắt.

Trời sáng.

Một màu hồng phía đằng đông.

Khuôn mặt hoảng hốt của Vika.

Kẻ-không-may không có bên đống lửa. Giấc mơ là kẻ lừa đảo vĩ đại.

– Con tiều! – tôi văng tục, chồm dậy. – Cậu ta đi lúc nào?

Vika sửa tóc, động tác giống như trong giấc mơ.

– Em không biết, anh Lenia. Em vừa tỉnh dậy, đã không có cậu ta.
– Đấy là câu trả lời, – tôi nói nhỏ, nhìn quanh. Nghĩa là tất cả đều vô ích?

Không, không phải tất cả. Vì cậu ta mà tôi gặp Vika.

– Cậu ta làm chúng ta quen nhau, – em nhắc lại ý nghĩ của tôi. – Cảm ơn vì điều đó.

Tôi ôm em, rúc mặt vào mớ tóc. Chúng tôi đứng như vậy rất lâu, bình minh rực rỡ xung quanh. Cái mũ trắng trên đỉnh núi lấp lánh, bốc hơi lên trời. ở đây không có chim, có lẽ Vika quên không tạo ra. Nhưng những ngọn núi sống động không cần chúng, đầy tiếng xạc xào của cành cây, lá cây, và cỏ.

– Anh sẽ tạo bầy chim cho những ngọn núi này, – tôi thì thầm. – nếu như có thể khôi phục lại túp lều của em…
– Em không thích thay đổi những ngọn núi. Chúng tự do! – Vika phản đối ngay.
– Những con chim cũng tự do. Anh chỉ thả chúng ra ngoài cửa sổ. Và nói: “Hãy sống và sinh sôi!”

Vika khẽ cười.

– Thôi được, anh cứ thử đi.
– Có gì ở đây mà thử? – Tôi hùng hồn. – Một chương trình không phức tạp… Anh sẽ bắt chước Brem, tạo thuật toán cho hành vi. Đầu tiên, anh sẽ vẽ các loại chim ri và bồ câu, sau đó là diều hâu. Thuyết tiến hoá… đúng không? Anh không nhớ, hình như chúng ta được học ở lớp năm, trong giờ thiên nhiên học.
– Nhà sinh vật học. Có thể anh sẽ thả cả đôi dép của Zuko? Lenia, chúng ta ngoi lên đi. Đến một nhà hàng nào đó. Anh vào “San hô hồng” chưa?
– Chưa.
– Một chỗ đẹp. Shultz và Brandt vẽ. Em mời.
– Được. Nhưng trước tiên chúng ta hãy tìm…

Vika đẩy tôi ra, hơi gắt:

– Ai?
– Kẻ-không-may.
– Cậu ta đã ra khỏi không gian ảo, anh vẫn chưa hiểu ra!
– Anh hiểu. Nhưng chúng ta cứ thử tìm xem! Có thể cậu ta đi tiểu và rơi xuống vực?
– Cậu ta đáng bị thế… – Vika lầu bầu, vẻ đã xuôi xuôi.

Đầu tiên chúng tôi đi dọc bờ vực gần đó, nhìn xuống phía dưới. Sau đó Vika tìm kiếm phía trái con suối, còn tôi – phía phải. ánh mắt tự nhiên hướng xuống dưới, chỗ mương xói, nơi trong giấc mơ tôi đã tìm thấy ngôi sao. Phía đó đúng là có thấy đá nhọn lô nhô.

Nhưng công việc trước đã. Cần xác minh lại là Kẻ-không-may đã rời chúng tôi.

Tôi còn leo quá lên phía trên một chút, lần theo dấu vết của chúng tôi. Để lương tâm hoàn toàn thanh thản.

Và trong một khe nhỏ, nơi chúng tôi nhảy qua dễ dàng lúc mặt trời lặn, tôi tìm thấy Kẻ-không-may.

Tôi im lặng đứng trên khe núi, nhìn Kẻ-không-may phía dưới khoảng ba mét. Phải hai phút sau, khi chắc chắn là tôi đã nhìn thấy cậu ta, Kẻ-không-may ngẩng đầu lên.

– Xin chào buổi sáng, Xạ thủ.

Tôi im lặng. Thậm chí tôi không còn sức để tức giận nữa.

– Trong bóng tối rất khó nhìn, – Kẻ-không-may tỏ ta tỉnh táo và uyên bác đến ngạc nhiên.

Rơi xuống không sâu, nhưng cậu ta không gặp may. Từ trên tôi cũng nhìn thấy chân phải cậu ta sưng vù, và Kẻ-không-may ngồi, cố gắng không chạm đến nó.

Tôi rút đôi dép từ thắt lưng, đi vào và tụt xuống.

– Xin lỗi, – Kẻ-không-may nói khi tôi nắm tay cậu ta và ngoi lên khỏi khe núi.
– Tại sao?
– Để các bạn không do dự. Tôi đằng nào cũng không thể giải thích điều gì.
– Cậu là một thằng ngốc. Đêm tối chỉ có những kẻ tự sát mới đi trong núi… hoặc là Người leo núi áo đen.
– Tôi chưa bao giờ ở trong núi. Người leo núi áo đen là ai?

Đường xuống khá xa. Tôi kịp kể về Người leo núi áo đen và về nhóm người mang lên núi áo đầm dạ hội và smoking. Và một vài câu chuyện có thật.

Chúng tôi đến được chỗ Vika khi kho truyền thuyết núi rừng của tôi đã cạn. Dưới ánh mắt lạnh như băng của em, tôi thả Kẻ-không-may lên chiếc giường bên đống lửa và nói:

– Có điều gì tồi tệ hơn cuộc dạo chơi trong núi không đem theo vũ khí? Cuộc dạo chơi với phế nhân trên tay.

Tôi rất tò mò, không biết em sẽ làm gì bây giờ.

– Đưa thắt lưng cho em, – Vika ra lệnh.

Tôi không hề đợi sự hung hăng như vậy.

– Vika, sử dụng Warlock…
– Con khỉ! Diver dốt đặc! Em cần cái để buộc!

Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện quần áo trong không gian ảo có thể xé thành từng mảnh hay không. Và tôi cũng không muốn thử, mặt trời trên núi độc ác lắm. Vì vậy tôi gác ý định xé áo làm băng lại và đưa cho Vika chiếc khăn đen quàng cổ.

Em loay hoay với cái chân của Kẻ-không-may rất lâu, chán nản lắc đầu khi cậu ta rên rỉ mỗi khi tay em chạm nhẹ vào.

– Gãy đầu gối, – Em chẩn đoán. – Hình như không bị lệch. Thật lạ.
– Em còn là bác sỹ?
– Không. Y tá, nhưng lâu năm. Cần thêm băng.

Cuối cùng cũng phải hy sinh áo sơ mi, mặc mỗi áo vét thì trông quá lố. Chúng tôi bó chân Kẻ-không-may bằng thanh nẹp tự tạo.

– Chưa có một thằng ngốc nào, – chỉ bây giờ Vika mới nổi cơn giận dữ, – chưa có một thằng rồ nào trên đời này lại có thể làm gẫy được chân trong không gian ảo! Trong thực tế cậu bị sao? Hả? Có gẫy xương không?
– Không… – Kẻ-không-may lúng búng.
– Ơn Chúa.

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau. Chẳng còn dấu vết của sự kiên quyết tối qua. Một đằng là bỏ tên lừa đảo lại trong không gian ảo. Nhưng bỏ một kẻ bị thương lại là chuyện hoàn toàn khác. Và chuyện núi rừng không phải là thật cũng không thay đổi được gì.

– Chúng ta đi tới vách núi kia, – tôi đề nghị.
– Đi. Em đã nhìn thấy chúng trong giấc mơ.

Chỉ cần một cái nhìn, chúng tôi không nói gì thêm.

Không có quy luật cho thế giới không thật.

Tỉnh hay mơ, chúng tôi cùng nhau xuống chỗ ngôi sao rơi.

11

Vách đá đúng là chẳng hợp với thung lũng này. Băng có thể đẩy bay đá tảng, nhưng không phải là những tảng đá khổng lồ như vậy.

– Có thể đây chính là lối vào một không gian khác, – Vika đồng ý, sau khi nhìn sang tôi. – Anh có mệt không?

Tôi lắc đầu. Thật ra tay có hơi mỏi vì bế Kẻ-không-may. Nhưng giờ đâu phải lúc để ý những chuyện vặt vãnh đó.

– Nếu chính ở chỗ này chương trình xâm nhập vào một server nào đó, – Vika suy xét. – thì kênh liên lạc sẽ một chiều. Chúng ta có thể ra khỏi, nhưng nếu cần phải chạy trốn…
– Trong trường hợp gay cấn chúng ta đã có Warlock, – Tôi nói, nhưng không nhận thấy vẻ thuyết phục trong giọng nói của mình. Tôi thật không muốn rơi trong đường hầm màu xanh thêm lần nữa. Những hình ảnh trên đường đi thật quái dị.
– Thôi, đi nào. Có thể không có gì trong đó. – Vika hít một hơi, sải bước lên phía trước. Tôi lúc cúc theo sau. Kẻ-không-may im lặng. Hoặc là cậu thấy mình có lỗi, điều này rất đúng, hoặc cậu ta không muốn làm phiền.

Chúng tôi đi theo con đường hẹp dần. Trong khoảnh khắc, tôi ngẩng đầu đánh giá độ cao của vách đá. Chúng rõ ràng là cao hơn lúc chúng tôi nhìn thấy từ phía thung lũng.

Cảnh tượng đầy hy vọng.

Lối đi mỗi lúc một hẹp lại, không thể chui hai người qua. Tôi đi nghiêng người, như vậy sẽ giảm khả năng làm cái chân gãy của Kẻ-không-may chạm vào vách đá. Lẽ ra nên đi đôi dép có cánh. Nhưng ý nghĩ này quá muộn, bây giờ tôi không thể cúi xuống. Vika chửi khẽ phía trước, em cũng khó đi. Madam với những số đo ấn tượng chắc sẽ mắc kẹt, tôi thầm nghĩ.

Lạnh dần đi. Làn gió lạnh từ đâu thốc vào khe đá. Rất tốt, điều này rất tốt!

– Lenchick! – Vika nói hồi hộp. – Kia rồi!

Ánh sáng phía trước bị thân hình em che khuất. Vika tránh sang bên cạnh, và tôi đứng vào chỗ của em. Những bước cuối cùng tôi vẫn làm Kẻ-không-may chạm vào đá, cậu này khẽ rên lên.

Khe đá dẫn chúng tôi ra một nơi rất lạ.

Cũng là núi, nhưng hoàn toàn khác. Chúng không phải chỉ không có người, chúng hoang dại. Cứ như cuộc sống đã từng có mặt nơi đây… và sau đó có cái gì đã giết chết cuộc sống. Chập choạng. Hình như là ban ngày, nhưng bầu trời đặc kín những đám mây màu chì. Tuyết ẩm lười nhác rơi. Sự vắng vẻ và nỗi buồn heo hút bao phủ khắp nơi. Phía dưới, theo triền dốc, giữa những vách đá lớn mầu xanh ẩn hiện một con đường nhỏ.

– Gì thế? – Vika khẽ hỏi. – Hả anh Lenia?

Tôi nhìn quanh. Không, đúng là chúng tôi đã lọt vào một không gian khác. Và hình như tôi thấy quen.

– Các thiên thần, – tôi trả lời. – Đây là server của bọn chơi trò role-play. Họ chơi ở đây.
– Như trong Mê cung? – giọng Kẻ-không-may.
– Không, kiểu khác.
– Ở đây chúng ta không đi xa được, – Vika nhăn nhó. – Hoặc là chết cóng, hoặc là bị thiên thần bắn tỉa.
– Trước tiên, chúng ta sẽ chết cóng, – Tôi nói. áo sơ mi của tôi được dùng làm băng, áo vét tôi đã dại dột vứt đi.
– Không sao. Bù lại thân hình của anh gây ấn tượng không thể nào phai nhạt, – Vika hài hước. Em thì ổn rồi. Em mặc áo len. Còn Kẻ-không-may trong bộ quần áo hoá trang, cậu ta khá ấm.
– Giá có ai để gây ấn tượng, – Tôi chỉ tay. – Vika, phía trước có đường mòn. Cần phải đi tới đó và tìm người.
– Thiên thần chứ.
– Người, thiên thần, người lùn. Ai cũng được.

Tuyết gần đến gối, chúng tôi tiến rất chậm chạp. Kẻ-không-may thì thầm hối lỗi:

– Dù sao tôi vẫn không hiểu…
– Cậu có biết Tolkien là ai không?
– Đó là tác giả…
– Miễn là đừng trích dẫn “Chúa tể những chiếc nhẫn” nhé. Tóm lại, đó là không gian ảo được bọn chơi role-play, những người coi ông ta là thần tượng, tạo nên. Họ tập trung ở đây, ăn mặc giống những nhân vật của cuốn sách, diễn những vở khác nhau. Của Tolkien hay các tác giả khác.
– Nhà hát, – Kẻ-không-may nhận xét.
– Thì… trong một chừng mực nào đó.

Kẻ-không-may im lặng, hoàn toàn hài lòng với lời giải thích. Tôi thì còn lâu mới rõ hết mọi chuyện.

Đây là server nào?

Thế giới này có những luật lệ ra sao?

Lối ra chính thức ở đâu, nơi có thể lôi Kẻ-không-may thoát ra?

Và làm gì tiếp theo, tôi thậm chí sợ không dám nghĩ.

Đường mòn rất rõ, như cách đây không lâu cả một đội quân đã đi qua. Tuyết tan ra, chỉ hơi chạm đến đường mòn. Chắc là do phép phù thuỷ. Thế giới của bọn role-play sống theo những luật riêng. ở đây có ma thuật.

– Chúng ta đi đâu bây giờ? – Bằng câu hỏi Vika đặt lên vai tôi trách nhiệm chỉ huy. Tôi rất thích sự tin tưởng này… Giá mà chứng tỏ được. Tôi cố nhớ bản đồ không gian của bọn role-play, nhưng ngay lập tức từ bỏ ý định đó. Chúng được vẽ bởi rất nhiều người.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng lộp cộp phía sau tảng đá gần đó. Hoặc là một con ngựa điên có catanhet ở chân, hoặc là một người khổng lồ với hàm răng lập cập vì buốt giá.

Không có thời giờ suy nghĩ.

– Phía này! – tôi khẽ nói, luồn qua cây thông còi. Đặt Kẻ-không-may xuống tuyết, tôi đưa ngón tay lên môi: “Suỵt!”

Từ đường mòn không nhìn thấy Vika và Kẻ-không-may. Tôi dừng lại, đứng choãi chân, rút dây lưng. Cùng với tiếng rít, Warlock biến thành sợi dây lửa

Trông tôi chắc rất gớm. Trần đến thắt lưng, đôi vai phủ tuyết. Thân hình Xạ thủ được tôi thiết kế rất cơ bắp và rắn chắc, rõ là một võ sỹ có hạng. Lại thêm sợi roi lấp lánh trong tay… Có thể làm hoảng sợ bất cứ con quỉ khổng lồ nào.

Tiếng lộp cộp ngày càng gần.

Tôi làm một vẻ mặt khát máu và đợi.

Từ sau tảng đá hiện lên một thân hình nhỏ bé, cao đến ngực tôi là cùng.

Hoá ra người khổng lồ với hàm răng lập cập là thế!

Vẻ mặt và chuyển động của kẻ lạ giống như một đứa trẻ. Nhưng hình như hắn ta có vấn đề về hóc môn, vì đôi chân trần phủ một lớp lông dầy đến gối. Với đôi chân như vậy thì đi chân trần trên tuyết cũng không có vấn đề gì. Trên ngực kẻ lạ đeo một cái trống nhỏ, hắn ta vừa đi vừa gõ.

Một chú hobbit.

Rất tốt.

Nhìn thấy tôi, chú hobbit chết lặng như hoá đá. Thậm chí để rơi một chiếc que đánh trống xuống tuyết.

– Gừ-gừ! – Tôi hung tợn cất tiếng.

Hobbit không gõ trống nữa. Nhưng bù lại, răng hắn bắt đầu đánh vào nhau.

– Ai? – Tôi hỏi, giơ Warlock về phía chú hobbit. Sợi roi hăng hái vươn ra làm tôi phải kéo  lại.
– Harding, th..th..ưa ngài! – Hobbit thì thào.
– Ai? – Tôi hỏi lại với giọng bình thường. Nhưng tên hobbit đáng thương hoảng loạn thật sự. Hắn ta thậm chí không hề có ý định rút cây dao găm giắt cẩu thả ở thắt lưng ra.
– H-Harding, thưa ngài tốt bụng. S..s..am đẻ ra Phrodo, Phrodo đẻ ra Holphasta, Holphasta đẻ ra Harding…
– Là mày hả?
– Tôi, thưa ngài tốt bụng!
– Ích gì!
– Vâng, thưa ngài tốt bụng, – Harding nhẫn nhục đồng ý.
– Tao không phải là ngài của mày. – Tôi thét lên. – Và chắc chắn là không tốt bụng! Tao là… – cảm hứng vụt đến. – Conan! Conan dũng cảm!

Chú hobbit có biết đến Conan, hắn gật đầu lia lịa, không quan tâm bằng cách nào nhân vật của Howard (nhà văn Mỹ) lại rơi vào thế giới của Tolkien. Nói chung, những kẻ role-play là bọn đam mê, họ không bó buộc mình bằng những điều nhỏ nhặt. Tôi thậm chí có thể tự xưng là Kose Bất tử, nhưng thân hình không cho phép.

– Mày đi đâu? – Tôi hỏi cung, đi vòng quanh tên hobbit. Hắn ta quay người lung tung, cố gắng không rời mắt khỏi tôi.
– Đ-đ-đuổi theo đội quân.
– Đội quân nào nữa?
– Thiên thần. Chúng tôi đi giết bọn lùn và bọn quái vật!
– Để làm gì?
– Vì bọn chúng xấu!

Mỗi lúc tôi một thêm tin tưởng rằng trong thân hình hobbit là một đứa trẻ. Người lớn sẽ tìm được lý lẽ nghiêm túc hơn, và có lẽ đã xông vào đánh nhau rồi.

– Theo đội quân… – tôi trầm ngâm. – À! Nhớ rồi. Có…

Nỗi hoảng sợ hiện lên trong mắt chú hobbit. Hắn nhìn sợi roi lửa, và không còn nghi ngờ gì về số phận thê thảm mà đội quân thiên thần đã gặp phải.

– Tao nghe nói, hobbit chúng mày là loài có túi, – tôi thông báo. – Phải không?

Chú hobbit mặt tái nhợt, lắc đầu, hai tay che bụng.

– Có gì ăn không?

Harding-dũng cảm đưa cho tôi cái túi khoác vai. Tôi tìm thấy trong đó mấy cái bánh rán, bình nước, một miếng thịt khô và trở nên tốt bụng hơn.

– Mày chu đáo đấy, hobbit… Còn đây là cái gì?

Tôi lôi dưới đáy túi ra thỏi kẹo Snickers.

Hobbit oà lên khóc. Đúng, chắc chắn là trẻ con.

Tôi dùng răng xé lớp giấy bọc thỏi kẹo, cắn một nửa, nửa còn lại  đưa cho chú hobbit. Cậu ta nín khóc.

– Mày nghĩ sao, chúng mày có thắng được bọn người lùn không? – tôi hỏi.  Chả lẽ chỉ cướp rồi thả ra.  Phải chuyện trò nữa chứ?
– Được chứ! – hobbit gật đầu. – Bọn chúng làm tên bằng cây thuỷ tùng, mà tên bằng cây thủy tùng không tốt! Bọn chúng dàn trận theo kiểu đội hình, mà kiểu đó tồi…

 Tôi không hề có ý định đi sâu vào chi tiết những bất đồng giữa bọn thiên thần và người lùn.

– Thành phố ở xa không?
– Lorien cách đây năm dặm…

Bọn này có gì không ổn về địa lý… Nhưng, chuyện vặt.  Giá mà biết được tên của server.

– Ai trị vì đất nước này?
– Thiên thần sáng suốt Legolas!

Thôi được. Thông tin cũng tạm đủ.

– Đi đi, – tôi đeo túi của tên hobbit lên vai.

Harding không hề phản đối chuyện ăn cướp. Hơn nữa, hắn ta còn ngượng nghịu hỏi:

– Có thể đi theo ngài được không, Conan? Không có tôi người ta cũng sẽ đánh được bọn người lùn.

Còn thế nữa. Một lần nữa tôi làm vẻ mặt dã thú và thì thầm:

– Mày có biết hobbit không chỉ có bộ lông quý? Đó còn là ba-bốn mươi cân thịt ngon lành, dễ tiêu nữa đó!

Các cuốn sách không nói dối, bọn hobbit đúng là biết chạy rất nhanh. Chỉ thấy những gót chân lông lá nhỏ dần trong bụi tuyết.

Tôi quay về chỗ Vika và Kẻ-không-may trong tinh thần phấn chấn cao độ. Họ nghe thấy câu chuyện, không cần thiết phải kể lại.

– Đây là thức ăn, – tôi trao cho Kẻ-không-may cái túi. – bây giờ chúng tôi sẽ làm cho cậu chỗ nằm, sau đó ra khỏi đáy sâu. Chúng tôi sẽ quay lại một cách trung thực, qua Lorien, với trang bị đầy đủ. Và sẽ lôi cậu ra khỏi đây. Đồng ý không?

Kẻ-không-may gật đầu.

– Hãy đợi chúng tôi khoảng ba-bốn giờ… – Tôi suy tính. – Có sao không?

Đằng nào chúng tôi cũng không có lối thoát nào khác.  Cởi trần đi dưới tuyết thì tôi không thể tha cậu ta đi năm dặm được.

Tôi và Vika chuẩn bị một chỗ nằm bằng các cành cây dưới một cây thông già, đặt Kẻ-không-may xuống, trao cho cậu ta túi chiến lợi phẩm. Trong bình là rượu nhẹ. Không thể sưởi ấm ngoài giá lạnh thật sự được, nhưng trong không gian ảo thì tại sao lại không chứ?

– Chúng ta ngoi lên chứ? – Tôi hỏi Vika. – Hẹn gặp nhau sau ba giờ… chẳng hạn ở cổng vào server của Legolas.

Em gật đầu. Một thoáng, và thân hình em tan trong không khí.

– Tạm biệt Kẻ-không-may, – tôi nói.

Đáy sâu, đáy sâu… ta không thuộc về ngươi…

100

Tôi ngoi lên đúng lúc. Đồng hồ chỉ mười giờ kém mười lăm.

– Kết thúc cuộc lặn, – tôi ra lệnh cho Windows Home và chạy tới tủ lạnh. Đương nhiên là không kết quả gì.
– Em nhận thư, – Máy tính thông báo.

Tôi vội vã mặc quần áo, lao ra khỏi nhà. Trong cửa hàng ở góc phố, may thay, hầu như không có ai. Khoảng mười giờ tôi quay về. Thật đúng lúc, để có thể vỗ vai Maniac đang vô vọng bấm chuông trước cửa nhà tôi.

– Cậu sẽ ăn sáng? – Surka nhìn cái túi và hỏi.
– À ha. Còn cậu không ăn?
– Tớ có. Nhưng muộn hơn một chút, – Cậu ta chui qua cửa trước cả tôi. Trong lúc tôi tháo giầy, cậu ta đã ở bên máy tính. Khi tôi tới gần, cậu ta đã tắt Windows và rê mũi tên trên bảng Norton, xoá hết file này đến file khác.
– Cậu sao thế?
– Đang giúp cậu thoát khỏi nợ nần, – Maniac trả lời trong lúc xoá các chương trình. – Warlock đã được minh oan. Một virus sạch, không nhân bản, không xoá thông tin. Cho phép sử dụng trong không gian ảo. Cho phép, nhưng người dùng hoàn toàn chịu trách nhiệm…

Máy tính của tôi mất thêm mấy file nữa. Hình như tiêu cả đôi dép có cánh…

– Nhưng Mê cungAl-Qabar đòi cậu bồi thường thiệt hại hai triệu rưỡi đô la.

Tôi thậm chí thấy buồn cười vì số tiền.

– Tại sao không phải là một tỷ? Chả có gì khác nhau, đằng nào tớ cũng không thể kiếm được ngần ấy… thậm chí không thể ăn cắp ngần ấy.
– Có thể một tỷ… – Maniac đồng ý, rê con trỏ trên miếng dạ. – Lần cuối cùng cậu lau con chuột khi nào? Tóm lại là thế này. Xạ thủ không tồn tại nữa. Và chưa bao giờ tồn tại trên máy tính của cậu. Vị trí thứ bẩy cậu sẽ nhét một nhân vật khác. Nếu như có thể, hãy bảo đảm bằng chứng ngoại phạm cho mình… Cậu đã làm gì họ, Lenia?
– Lôi trước mũi họ một chàng trai. Cứu cậu ta.
– Điều này tốt, tất nhiên…

Maniac nhét đĩa mềm vào, cho chạy một chương trình nào đó.

– Bây giờ chúng ta sẽ làm sạch ổ cứng của cậu, sẽ không còn dấu vết gì trong phần cứng nữa, – cậu ta doạ. – Mà tốt hơn, cậu hãy bán đĩa cứng, mua cái khác. Hay là ra cầu, quăng nó xuống sông Nêva.

Tôi bỗng cảm thấy hoảng. Maniac không bao giờ lo lắng vô cớ.

– Có vodka không?
– Có cognac…
– Tồi hơn, nhưng cũng tạm được, – Cậu ta nhăn nhó.

Tôi đưa cậu ta chai rượu, xác định tinh thần trước là cậu ta sẽ đổ rượu vào máy của tôi. Để bảo đảm tuyệt đối. Nhưng cậu ta tu một hơi, sau đó lôi viên bi trong con chuột ra, hà hơi vào nó, chùi chùi vào tay áo và nhét lại như cũ. Rồi cậu ta thông báo:

– Chúng ta sẽ ăn mừng việc bán được ba bản virus. Cậu đã quảng cáo rất tốt cho Warlock.
– Sur, tớ cần phải quay lại…
– Cậu ghê thật đấy, diver, – Maniac phá lên cười, không quay đầu lại. – Bây giờ cậu phải ngồi im!
– Không được. Không thể nào.

Cậu ta chỉ biết nhún vai, khuyên tôi:

– Dù sao cậu cũng nên bán ổ cứng đi.
– Tớ muốn nâng cấp toàn bộ máy…
– Thế hả? Thế thì bán cả lõi luôn. Hay tặng câu lạc bộ thiếu nhi nào đó. Người ta sẽ không trả nhiều cho cái đồ đồng nát này đâu, mà lũ trẻ sau một tuần sẽ làm máy chết cứng. Không ai có thể sửa được.

Tôi nhớ đến tên hobbit bị trấn lột, gật đầu không mấy tin tưởng.

– Cũng có thể nên làm cho lũ trẻ hạnh phúc với chiếc máy cũ?

Vậy mà tôi đã tự hào biết bao khi mua nó… Pentium! Hai megebyte bộ nhớ video, mười sáu megabyte bộ nhớ!

– Làm sao cậu có thể sống với cái video card như thế này? – Tiếng Surka ngắt tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. – Bố khỉ! Nó không bắt được cả ti vi?!

Tôi phải nghe giảng về những thành tựu mới nhất trong lĩnh vực phần cứng khoảng gần năm phút. Sau đó Maniac cử tôi đi chuẩn bị bữa sáng, còn cậu ta tiếp tục làm sạch máy tính.

Tôi làm trứng rán, chắc là mẻ trứng rán thứ mười nghìn trong cuộc đời. Cũng đến lúc phải nghĩ đến những lễ kỷ niệm của cuộc sống độc thân: hộp đồ nguội thứ một nghìn, ổ bánh mỳ thứ một trăm nghìn…

– Surka, tớ chỉ có hai tiếng rưỡi! – tôi kêu lên từ ngoài bếp. – Sau đó là công việc.
– Còn kịp…
– Tớ còn phải vẽ nhân vật mới!
– Nhân vật nào? – Maniac quan tâm.
– Cổ tích. Thiên thần hay chú lùn… Không, tốt hơn là thiên thần. Thằng lùn sẽ bị người ta đánh ngay lập tức.
– Cậu kết bạn với bọn role-play từ bao giờ vậy?
– Công việc ấy mà, – đặt cái chảo bên cạnh bàn phím, tôi nói. – Cần phải đi qua server của họ.
– Trời ơi, chỗ họ thì ăn cắp cái gì? Bọn họ là những kẻ khốn cùng! – Maniac lắc đầu. – Brừ! Bản quốc ca của thiên thần? Bí mật sản xuất những thanh kiếm gỗ?
– Thì… tớ quên một thứ ở chỗ họ.
– A… – Maniac gật đầu. Chắc cậu ta cho rằng Warlock chọc lối ra ngay ở server của hội role-play. – Đừng làm hại họ, được không? Họ là dân tộc rất hài, tớ có đến chỗ họ vài lần.
– Đặt chương trình bảo vệ cho họ à?
– Tớ? Cho bọn họ? Thôi cậu ơi, chuyên gia ở chỗ họ quá thừa! – Maniac phẩy tay. – Ở đó đầy rẫy các lập trình viên có hạng.

Tôi không thích thông tin này.

– Warlock hoạt động trông thế nào?
– Thì… một cái phễu to màu xanh, những tia lửa, và gương dưới chân. Trong đó phản chiếu hình ảnh từ các server khác.

Maniac ngẩng đầu lên:

– Thế có thang máy không? – cậu ta hỏi, vẻ thất vọng.
– Cậu sao thế, làm gì có thang máy nào! Một lỗ thủng dưới sàn…
– Luôn luôn là như vậy. Nghĩ một đằng, lại ra một nẻo… – Maniac lầu bầu. – Khỉ thật. Cậu chỉ có cognac?

Chúng tôi rót một ít, cụng ly uống cạn. Chương trình của Maniac vẫn lục lọi trong máy.

– Hôm qua tớ đã thử… câu thơ, – Maniac lên tiếng sau ly thứ hai. – Cái câu “đáy sâu, đáy sâu…” ấy mà

Tôi chẳng hỏi kết quả. Nếu như Maniac đã có thể ra khỏi đáy sâu, thì chúng tôi sẽ uống vì điều này.

– Lenia, nếu khi nào đó cậu biết được nguyên nhân của những chuyện… – Maniac vào đề.

Tớ sẽ nói cho cậu ngay.

– Hôm qua xảy ra một trận kinh hoàng trong một nhà chứa, – Maniac chuyển đề tài. – Cậu có nghe thời sự trên mạng không?

Tôi thậm chí ra vẻ ngơ ngác.

– Không.
– Có một nhóm định phá lớp bảo vệ của nhà chứa “Mọi thú vui“. Có một nơi như vậy… – Surka nhíu mày dò xét.
– Định phá?
– Họ đã sắp phá được, nhưng sau đó hệ thống bảo vệ cắt đứt toàn bộ các kênh liên lạc. Trận chiến vẫn còn tiếp tục nếu như Zuko không đổ…
– Ai?

Hình như mặt tôi đã trở nên rất đần độn. Sura nhìn tôi, sau đó nói khẽ:

– À ha… Ra thế đấy…
– Cậu biết Zuko… Pháp-sư máy tính?
– Cậu làm như không biết cậu ta vậy!
– Chỉ trong đáy sâu, – tôi cố gắng không nói dối.

Surka lắc đầu.

– Cậu nghĩ vậy sao? Đấy là Sergey. Cái cậu ngày xưa làm việc cho ngân hàng.

Đúng là tin giật gân.

Tôi biết Sergey từ lâu. Khi tôi xin vào làm ở công ty sản xuất đồ chơi, cậu ta cũng làm ở đó. Nhưng tôi không thể nào tưởng tượng sự liên quan giữa một lập trình viên ít lời, lạnh lùng và Pháp sư máy tính ồn ào.

– Đó là cậu ta?
– Đúng.
– Hoá trang khiếp quá, – tôi chỉ nói được có vậy.
– Thế cậu hãy tưởng tượng nếu cậu ta nói là làm việc trong nhà chứa? Một đề tài hay ho để trêu chọc? Đến tận bây giờ cậu ta vẫn nói dối mọi người là viết chương trình cho ngân hàng.
– Đừng nói với cậu ta tớ chính là tớ, – tôi vội yêu cầu.
– Tớ sẽ không nói. Cậu ta cũng chẳng kể chi tiết nào cho tớ, chỉ gặng hỏi về Warlock.
– Zuko biết virus của cậu! – tôi kêu lên, nhớ lại sự phấn chấn của Pháp sư.
– Đúng, tớ đã cho cậu ta xem một tháng trước… – Surka nheo mắt. – Bí mật… mẹ kiếp…
– Cậu ta có thể nói lung tung?

Maniac lắc đầu.

– Vấn đề không phải ở chỗ đó. Lenia, thông tin có tính năng rò rỉ. Các loại sơ hở ngu ngốc nhỏ nhặt, những trùng hợp, đại loại như vậy… Người ta sẽ tìm ra cậu.
– Hãy cứ để cho họ thử chứng minh.
– Lenia, nếu như cậu đã cản đường họ như vậy, họ sẽ không bận tâm đến chứng cứ đâu. Chúng ta liên quan đến nhau quá mật thiết. Ai đó biết rằng Xạ thủ và Leonid là một. Ai đó đoán được Leonid là diver. Ai đó nghi ngờ Leonid là người Nga. Không gian ảo sống bằng thông tin. Bằng sự thật, tin đồn, phỏng đoán. Và điều quan trọng nhất là tất cả các thông tin có thể dễ dàng được thu thập và xử lí. Nếu cố gắng một chút, người ta có thể tìm ra tất cả!
– Vậy cậu đề nghị thế nào?
– Biến đi, – Rót nốt chỗ cognac, Surka đề nghị. – Tớ sẽ rất buồn nếu chúng ta không thể uống bia với nhau, nhưng… nếu cậu bị giết, thì điều này còn đau đớn hơn… Quỷ sứ, cậu đã làm cái quái gì vậy?
– Cứu một người.
– Điều này chỉ đáng làm nếu chính cậu không gặp tai hoạ!

Tôi gật đầu. Maniac có lý. Trong lời cậu ta có lôgic của một hacker bình thường, chứ không phải của một diver quá tự tin, biết ngoi lên khỏi đáy sâu.

Tôi lặn đi đâu, nếu như người ta tóm tôi trong thế giới thật?

Tất cả những kẻ trong không gian ảo đều có mặc cảm rất lớn về sự yếu ớt cơ bắp của mình. Cảm giác trong thế giới vi tính là thượng đế, còn trong thế giới thật chỉ là một trong số hàng tỷ người dân bình thường, thật chua xót. Nhưng tại sao tất cả chúng ta lại thích nghệ thuật chiến đấu và các trò chơi quân sự, mua súng hơi và súng ga, hằm hằm đi tới các phòng tập và múa côn khúc mỗi tối. Khát khao, khát khao cháy bỏng được là người bất khả chiến bại trong cuộc sống, cũng như trong thế giới phim ảnh. Chỉ có điều không thể được.

Và thỉnh thoảng lại nghe thấy trong không gian ảo: “Có nhớ nó không? Bị một băng thịt ở góc phố… buôn vôdka lậu… nhảy từ cửa sổ, thậm chí không để lại lời nhắn… tranh chấp với maphia…”

Chúng ta nhớ, chúng ta biết.

Chỉ có trong thế giới đằng sau màn hình chúng ta mới là thượng đế.

– Tớ cần một ngày đêm nữa, chắc thế. – tôi khẽ nói. – Sau đó tớ sẽ biến đi đâu đó… Siberia hay Ural.
– Và đừng nói với ai là cậu đi đâu, – Maniac gật đầu. – Cả tớ cũng đừng nói.

Hai ly rượu đã rỗng không, và cậu ta đề nghị:

– Tớ chạy ra ngoài hàng?
– Tớ còn phải vẽ nhân vật.
– Mẹ khỉ. Cho chạy Bioconstructor đi.

Sau một phút, chúng tôi đã ngồi giằng nhau con chuột và gõ bàn phím. Nhân vật đầu tiên phải loại bỏ, nó quá khiêu khích. Một tên khổng lồ cao hai mét với hai thanh kiếm giắt lưng. Tất cả những kẻ tìm kiếm chuyện phiêu lưu sẽ gây sự với một nhân vật như vậy. Surka nhận xét và tôi đành phải đồng ý với cậu ta.

Nhân vật tiếp theo hoàn toàn không có gì đặc biệt, thậm chí trông còn đáng thương. Một lão già ăn mày rách rưới… có thể sẽ chẳng có ai động đến lão ta, nhưng lão sẽ không thể bế Kẻ-không-may đi năm dặm được. Tôi phủ quyết, không giải thích nguyên nhân.

Cố gắng thứ ba đã đem lại kết quả.

Cậu thanh niên trên màn hình tương đối rắn rỏi, nhưng khuôn mặt ngây thơ rất trẻ con, trông mà phát tởm. Chúng tôi mặc cho cậu ta một chiếc áo dài đến mắt cá chân, màu xanh lá cây tươi và treo lên vai cậu ta chiếc túi vải.

– Thày lang! – Maniac hài lòng phát biểu. – Người-thày lang. Người ta sẽ không động đến cậu nếu không thật cần thiết, cả thiên thần, cả thằng lùn. Chữa bệnh, ai cũng cần.

Cậu ta bỏ vào túi các loại lọ, bình, lá khô, tìm chúng ở trong danh bạ các vật linh tinh.

– Trong thế giới của hội role-play tớ sẽ biết chữa bệnh chứ?
– Tất nhiên. Trong đó có luật như vậy, cậu đi đến trong bộ dạng này hay khác và có những khả năng nhất định. Chẳng hạn, nghệ thuật chiến đấu, hay sự uyên bác, hay khả năng chữa bệnh. Càng sống lâu trong thế giới của họ, khả năng của cậu càng cao hơn. Nếu cậu tự xưng là thày lang, ngay lập tức cậu có thể chữa được những vết thương không phức tạp, gãy xương…
– Hay thật, – tôi nói khi nhìn hình dạng mới của mình. Tôi thậm chí bắt đầu thấy thích nó. – Cám ơn cậu. Nếu là tớ, nhất định tớ sẽ là chiến binh.
– Và sẽ ăn một nhát kiếm của người lính canh.
– Còn cậu vào đó trong hình dạng nào?

Maniac lúng túng.

– Cậu sẽ không nói với ai chứ?
– Không.
– Tớ là nữ chiến binh Ariel.
– Tại sao?
– Tớ theo đuổi Goromir.

Tôi đớ người. Không phải việc của tôi, tất nhiên, nhưng…

– Goromir là nữ. – Maniac giải thích nhanh. – Chỗ bọn họ rất lộn xộn, nữ thì đóng vai đàn ông, nam đóng vai phụ nữ. Tớ theo đuổi cô ta nửa năm…
– Rồi sao?
– Chả sao. Goromir kết bạn với Dianel.

Tôi không dám mạo hiểm hỏi Dianel trên thực tế là ai, nam hay nữ. Vì giọng Maniac rất buồn thảm.

– Nếu cậu gặp Goromir trong đó, hãy chuyển lời chào của Ariel, – Surka nói thêm. – Chúng tớ chia tay nhau rất bình thường. Là bạn. Mẹ kiếp.
– Tớ cần đến server nơi có thành phố Lorien, do Legolas trị vì. Nơi đó có thằng Goromir của cậu sinh sống không?
– Không phải “thằng”, mà là “con”!, – Surka ngắt lời. – Tớ không biết, lâu rồi tớ không đến chỗ hội role-play. Chúng ta sẽ tìm bây giờ.

Cậu ta cho Vika chạy và di chuyển trên màn hình qua các server, sau khoảng năm phút, cuộc tìm kiếm đã cho kết quả.

– Đây rồi! “Legolas đáng kính mời các thiên thần thông thái, những người dũng cảm, những hobbit nhanh nhẹn tới thành phố Lorien, bởi đã bắt đầu trận đánh cuối cùng giữa của Cái Thiện với bọn người lùn và ác quỷ!” Người ta sẽ giang rộng tay đón cậu.

Điều này không cần thiết.

– Nào… thêm chai bia nữa nhé? Cậu vẫn còn tiếng rưỡi nữa.

Bia sau cognac? Nhưng đúng là tôi còn khối thời gian. Với sự giúp đỡ của Surka, chúng tôi đã vẽ thân hình khá nhanh.

– OK, – tôi đồng ý.

101

Tôi đóng cửa sau lưng Surka, gài móc rất kỹ lưỡng. Kiểm tra ngoài bếp xem gas đã chắc chắn khoá chưa.

Tôi không cảm thấy say. Bốn chai bia, chuyện vặt. Còn cognac thì không đáng tính.

Lúc đi tới chỗ máy tính, tôi luôn đụng phải dây dợ, dép cũ, những quyển sách rơi từ trên giá. Đó là Surka vấp và bám vào giá sách. Điềm gì nhỉ?

– Vika, có thư không?
– Em không hiểu, anh Leonid.
– Có thư không?
– Có.

Cũng có thể hai lít bia đen được uống liền một lúc không phải là ít? Nếu như Vika không nhận ra giọng của tôi…

Tôi đè cơn hối hận xuống và bắt đầu xem thư.

Đủ thứ linh tinh.

Cần phải chui vào “bảng thông báo”.

Chắc chắn chẳng ai trong số những người thuê và bạn bè biết địa chỉ thực của tôi. Nếu có ai đó muốn liên lạc không phải với Leonid, mà là với diver, thì chỉ có một cách duy nhất: gửi thông báo đến trạm liên lạc điện tử. Đó chỉ là máy tính với modem và bộ nhớ mở rộng, nơi bất cứ ai cũng có thể vào và đọc tất cả các thông báo. Mã số đánh dấu cho phép phân loại thông báo khẩn, mã số ngăn không cho bọn lamer có thể giả mạo thông báo của người khác, còn những câu chữ mù mờ của các bức thư chỉ có người nhận mới có thể hiểu. Một sự nặc danh tuyệt đối và bảo đảm.  Cứ thử tìm thông tin mật trong các bức thư tình, thư từ của các việc kinh doanh nhỏ và những dòng vô bổ mà xem.

Tôi ít nhận được thư ở “Bảng thông báo”. Nhưng hôm nay có những hai cái.

“Ivan! Trước khi vào rừng tớ đợi cậu ở chỗ cũ, nơi chúng ta đã chia chác. Xám.”

Đó là Romka. Chúng tôi “chia chác” ở Ba con lợn sữa. Còn trước giờ hành động ở Al-Qabar đã trôi qua cách đây mười lăm phút.

Tôi bỗng nhiên sực tỉnh. Tại sao Romka lại tìm tôi khẩn cấp như vậy? Cậu ta viết bức thư này tối nay. Hay thật, tự viết hay dưới sự điều khiển của… Người-không-mặt, chẳng hạn?

Bức thư thứ hai tôi đã chờ đợi.

“Bảy mươi bảy. Ở chỗ mọi khi, như mọi khi. Anh em.”

Bảy mươi bảy là số của tôi. Các anh em diver đang giận dữ…

Theo quy định của Bộ luật, tôi nói cho Crazy Tosser và Anatol tên diver của mình (và cũng là tên thật).

Theo quy định của Bộ luật, họ đã khiếu nại tôi. Tôi xông vào không gian làm việc của họ. Sử dụng vũ khí.

Những chuyện như vậy không thể tha thứ.

– Kẻ-không-may… – tôi lẩm bẩm. – Đ. mẹ… mày đã làm gì tao thế này!

Trời tru đất diệt cái giây phút khi tao bị Mề đay cho phép mọi điều mê hoặc và xông đi cứu mày!

– Vika, lặn xuống, – tôi ra lệnh. – Nhân vật số bảy… thày lang.

Tôi biết ba nhân vật của Romka. Nếu tính cả con sói thì thậm chí là bốn. Nhưng hôm nay cậu ta đến trong bộ dạng mới: một cậu thanh niên gầy, đeo kính, tóc tai loà xoà. Cái cậu đứng bên quầy bar và đang nhìn quanh kia chẳng có chút nào giống anh chàng Roman lịch sự cả. Tôi nhận ra chỉ bởi cậu thanh niên uống  một hơi hết cốc vodka ớt.

– Romka?
– Lenia?

Chúng tôi bắt tay nhau.

– Cậu uống không? – cậu thanh niên hỏi.
– Không. Tớ đã… trong thế giới thật.
– Tên nát rượu, – Roman lầu bầu. Ai nói cơ chứ! Cứ xét theo khả năng uống rượu của cậu ta… – Lenka, cậu có biết là cậu gặp rắc rối không?
– Có biết. Rắc rối chuyện gì?
– Có đơn khiếu nại cậu. Anatol và Tosser nào đó. Vẫn chưa thông báo chi tiết lời buộc tội.

Tôi gật đầu.

– Về điều này tớ biết.
– Sao, vẫn còn những chuyện rắc rối khác?
– Cả tỷ.

Chúng tôi thỉnh thoảng vẫn làm việc với nhau. Tôi có cảm tình với Ma sói, còn Romka hình như có cảm tình với tôi.

– Lenia, chuyện gì vậy?
– Cậu thử nghĩ xem.

Roman nhăn trán, bỗng nhiên cậu ta lo lắng tháo kính.

– Warlock… là trò của cậu? – Cậu ta hỏi thầm.
– Cậu đoán đúng.
– Có nghĩa là… Mê cung
– Suỵt. – Tôi nhớ đến lời của Surka về thất thoát thông tin. – không nên nói về chuyện đó.

Romka gọi barman, rót đầy cốc. Hôm nay barman không phải là người thật, rõ ràng là chương trình.

– Ôi, Lenka, khiếp quá… – cậu ta nói nhỏ. – Cậu bị dính rồi. Cậu gặp rắc rối to!

Tôi bỗng hiểu ra, Ma sói chẳng hề lo sợ vì mức độ nghiêm trọng của các rắc rối mà tôi gặp phải và cũng chẳng lo lắng cho tôi. Cậu ta đang khâm phục! Cậu ta bị mức độ căng thẳng kích thích, tự thấy loá mắt vì sự nổi tiếng đầy tai tiếng này. Nếu chúng tôi, những kẻ ích kỷ đến tận xương tuỷ, có khả năng nhìn thấy thần tượng ở diver khác, thì tôi đã trở thành một người như vậy đối với Romka.

– Nếu như trong quá trình giải quyết vấn đề cậu cần đến sự giúp đỡ của tớ, – cậu ta nói. – thì cậu sẽ có nó. Và không chỉ của tớ!
– Có thể sẽ cần… có thể tôi sẽ nhận được. Roman là người rất nhiều quan hệ và trong nhóm nhỏ các diver-Ma sói là một thủ lĩnh được công nhận.
– Dù sao tớ cũng phải ra đi. Rất lâu, – tôi thành thật thú nhận. Roman nháy mắt lia lịa:
– Sao? Khỏi mạng? Nghiêm túc?
– Còn nghiêm túc hơn nhiều… Tôi gật đầu.
– Vậy cậu sẽ sống ra sao? – Romka hỏi.

Chỉ có chúng tôi, những thần dân của thế giới ảo mới có thể hiểu nhau.

Làm sao có thể sống thiếu thời gian bị nén chặt bởi đáy sâu, thiếu những di chuyển chớp nhoáng từ nhà hàng mát lạnh sang bãi biển nóng bỏng chân, thiếu những khu rừng nhiệt đới được vẽ nên và những ngọn núi tự tạo, thiếu luồng thông tin vô tận và nóng hổi, thiếu những câu chuyện tiếu lâm cũ kỹ và những cuốn sách vừa mới hoàn thành, thiếu hội hoá trang của những bộ quần áo và thân hình, thiếu hàng trăm, hàng nghìn bạn bè và người quen, sống ở khắp nơi trên hành tinh?

Làm sao có thể?

Cần phải có mặt ở Deeptown để hiểu được mình mất mát những gì.

– Tớ không biết, Romka. Nhưng Mê cungAl-Qabar

Cậu ta gật đầu. Có gì mà không hiểu. Voi chỉ sợ chuột trong cổ tích. Mà trước những tập đoàn đó chúng tôi thậm chí không được là chuột, chỉ là rệp.

– Lenia, nếu cậu cần tiền… – Bỗng nhiên Romka đề nghị. – Tớ có thể đưa cậu phần của tớ. Thật ra cậu làm gần như toàn bộ công việc, cậu thậm chí gặp rắc rối. Sẽ có ích cho cậu nếu cậu phải trốn.

Tôi lắc đầu.

Romka rất tuyệt, nhưng tôi đâu cần sự hy sinh như vậy.

– Nếu cậu có thể… tốt hơn là tớ nhờ cậu chuyện khác.
– Điều gì cũng được!
– Tớ cần phải trốn đi. Làm lộn dấu vết. Tớ không muốn sử dụng khách sạn… nếu có thể sống ở chỗ cậu một hai tháng, chờ mọi chuyện yên đi…

Tự tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại nhờ điều này. Có thể bởi tôi không muốn cắt đứt liên lạc hoàn toàn với đáy sâu? Dù chỉ là thông qua Romka để theo dõi thế giới ảo. Cảm nhận được nhịp đập điện tử, nhập thông tin…

– Tớ sẽ không làm phiền… – Tôi nói thêm.

Nhưng qua nét mặt Romka cũng có thể thấy lời đề nghị không được chấp nhận.

– Không.
– Tớ xin lỗi, – tôi nhún vai. – Tớ hiểu.

Dù sao chúng tôi vẫn sợ lẫn nhau. Dễ dàng hy sinh một số tiền lớn để lương tâm thanh thản hơn là để lộ diện.

– Cậu không hiểu gì hết… – Romka lẩm bẩm. – Cậu có muốn tớ đưa địa chỉ của mình không? Địa chỉ thật! Thành phố, phố, số nhà!
– Không cần.
– Đơn giản là tớ không thể tiếp nhận cậu, – Cậu ta nhìn đi nơi khác. – Đây là… vấn đề gia đình.

Trong đáy sâu, chúng tôi xây những toà lâu đài. Còn trong thực tại thì sao?

Cứ cho là tôi, mặc dù căn hộ chật hẹp, vẫn có thể đón khách bình thường. Còn nếu Romka cũng trong một diện tích như vậy có cả vợ, mẹ vợ và ba đứa nhỏ?

– Tớ hiểu, – Tôi đặt tay lên vai cậu ta. – Thật sự là đã hiểu. Không có gì trách giận.

Nhưng Romka vẫn nhìn đi chỗ khác.

– Tớ đi nhé? – tôi hỏi.
– Cậu sẽ có mặt trong cuộc họp chứ?
– Tất nhiên.
– Thế bây giờ cậu định đi đâu?

Rất muốn im lặng một cách bí ẩn. Đó cũng là cách khôn ngoan nhất. Nhưng tôi vẫn trả lời:

– Doạ bọn thiên thần. Tớ đi đây Romka. Gặp nhau sau.

Khi tôi ra khỏi Ba con lợn sữa, cậu ta uống thêm một cốc vodka nữa. Không, điều này thật kinh khủng! Hoặc giả cậu ta là một diver rất khoẻ, không biết say rượu trong không gian ảo?

Bọn role-play không quảng cáo nhiều về mình. Cũng có trường hợp đặc biệt như “Những cánh rừng thiên thần”, nhưng đó giống công viên vui chơi dành cho khách du lịch, nơi các nhân vật cổ tích kiếm sống… đúng hơn là để trả tiền điện và tiền điện thoại.

Server, nơi Lorien được xây dựng, là của ai đó từ Nga. Đó là tất cả những gì tôi tìm hiểu được mà không vi phạm pháp luật. Và ở đó chủ yếu dùng tiếng Nga.

Cũng có thể đến Legolas dưới lốt một du khách, nhưng ai mà biết được điều này sẽ đi đến đâu? Cũng giống như một kẻ theo đạo Thiên Chúa đi đến Mecca, xông thẳng đến Tảng đá đen, chân đi giầy cao, đầu đội mũ với cây thánh giá vàng choé trên cổ.

Không, tốt nhất tôi sẽ là một kẻ mới đến, một người đã đọc quá nhiều Tolkien, Howard, Perumova và các nhà văn khác, những người đã nâng sự lãng mạn của các hiệp sỹ và những con quái vật lên tầm cao!

Tôi chui ra khỏi taxi cạnh một khối đổ nát cao hai tầng. Cần phải nói rằng sự tồi tệ của ngôi nhà được làm rất tuyệt vời. Tạo ra cái nghèo và rách rưới khó hơn sự giàu sang và nguy nga rất nhiều.

Nói chung, cả dãy phố chẳng có gì đẹp đẽ cả. Những công trình bỏ hoang, nhà kho, những văn phòng đóng cửa chờ thời cơ sáng sủa hơn. Những kẻ chơi role-play không thích ồn ào. Vẫn chưa thấy Vika. Chỉ có một tên thiên thần nào đó đứng ở cửa, một sinh vật nhỏ bé lông vàng không rõ giới tính và tuổi. Nó mặc chiếc quần bó màu nõn chuối và áo khoác xanh lá cây. Trên vai đeo cung và túi nỏ.

Tôi đứng ở cửa và đợi. Thiên thần liếc nhìn tôi, rồi thò tay vào ngực lôi ra thuốc lá và bật lửa. Hắn hít một hơi, phà khói.

Thiên thần hút thuốc – cảnh tượng không phải dành cho những người yếu bóng vía. Có cảm tưởng hắn ta sẽ chết sau hơi thuốc đầu tiên để phơi bày tính độc hại của nikotin… Quỷ thật!

– Vi… – tôi vội im bặt. Nếu không phải là em?
– Vi, vi! – Thiên thần kêu lên sung sướng. Cả vi, cả mi… Lenia?

Giọng nói của Vika cũng thay đổi, chắc là chương trình thay đổi tiếng nói. Có thể tưởng rằng Robertino Loretti đang ở trong không gian ảo.

– Em à? – dù sao tôi vẫn hỏi lại.

Vika hiểu những nghi ngờ của tôi.

– Hobbit, đó không chỉ là bộ lông quí! – Em vui vẻ thông báo. – Anh nhận ra chưa?
– Tại sao lại là thiên thần?
– Chúng ta dù sao cũng đang ở trong lãnh thổ của họ. Sẽ an toàn hơn.
– Thế em tên gì?
– Makrel.
– Cái gì?
– Đó không phải là tên thiên thần sao? Em thuộc loại thiên thần từ Scotland.

Trong tôi xuất hiện nghi ngờ rằng Vika có lẽ cũng đã có vui vẻ gì đó.

– Thế… em là ai, nam hay nữ?
– Em không vẽ chi tiết, không có thời gian, – Vika-Makrel nói bừa, vứt điếu thuốc. – Tuỳ tình hình cụ thể sẽ xem.

Đứng thêm ở cửa thì thật ngu ngốc, chúng tôi bước vào. Hành lang hẹp và tối, tường được vẽ những hình tượng theo trường phái tự do. Cuối hành lang toả ánh sáng trắng, lờ mờ một bóng người.

– Ai? – Có tiếng hỏi.
– Chúng tôi nhận được lời kêu gọi của Legolas đáng kính và đến giúp đỡ! – tôi kêu lên.
– Đứng yên nơi các người đang đứng! Tên các người là gì?
– Makrel, thiên thần tóc sáng của hồ Loch-Ness! – Vika tuyên bố.
– Thày lang Elenium, từ đất nước An thần!

Vika thúc vào sườn tôi, nhưng đã muộn, tên đã được nghĩ ra và nói lên rồi.

Người ẩn sau ánh sáng trắng suy nghĩ.

– Các người đi cùng nhau đến đây?
– Vâng, – Vika trả lời. Em nhận quyền chỉ huy và tôi vui mừng vì điều này. Tôi không có tâm trạng để lừa gạt một cách thận trọng và nghiêm túc.
– Điều gì đã làm thiên thần tóc sáng và thày lang-người kết bạn với nhau?
– Trong trận chiến với bọn quỷ, tôi đã bị thương bởi một mũi tên thuỷ tùng! – Vika cao giọng. Em trước sau vẫn tránh lộ ra giới tính của mình. – Nếu như không nhờ sức mạnh thần diệu của Elenium, bạn đã không thể nhìn thấy tôi hôm nay, hỡi người không quen!

Phải cố gắng lắm tôi mới giữ được khuôn mặt vô cảm như đá.

– Còn Elenium có thể nói gì?
– Một bọn lùn dàn thế trận kiểu đội hình, – Tôi nhớ đến câu chuyện của cậu bé-hobbit, – bọn chúng tấn công tôi! Nếu như không có Makrel dũng cảm, tôi… tôi…

Tôi không biết kết thúc thế nào và lấy hai tay che mặt. Cười không thành tiếng nghe rất giống tiếng nức nở.

Ánh sáng trắng tan dần, một ông già bước vào hành lang. Cử động rất mạnh mẽ, và giọng nói trẻ đến mức ông ta không thể quá hai mươi tuổi.

– Ta rất vui mừng chào đón thày lang thông thái và cô… chàng… – ông ta lúng túng. – chàng thiên thần dũng cảm! Bây giờ các bạn đã được an toàn!
– Cảm ơn, – tôi lí nhí.
– Cậu, Elenium thông thái được nhận mười điểm giỏi giang, năm điểm chịu đựng và năm điểm sức mạnh, – ông già thông báo. – Còn cậu, … Makrel… được mười điểm giỏi giang, mười điểm chịu đựng, mười điểm sức mạnh và mười điểm dũng cảm.
– Tại sao tôi lại không có điểm dũng cảm? – tôi phản đối.
– Nước mắt không xứng với con người! – Ông già nói vẻ quan trọng. Nhưng Makrel lên tiếng bảo vệ tôi. Cô (hay chàng) thiên thần này rõ ràng rất được cảm tình của thằng cha mất dạy.
– Elenium nhỏ những giọt nước mắt vì người anh trai của mình, Seduxen, đã chết dưới tay bọn lùn!

Ôi, hình như Vika đã quá đà…

May mắn là ông già trẻ tuổi hoặc không biết gì về dược, hoặc có tính hài hước.

– Thôi được, cậu được năm điểm dũng cảm, – ông ta rộng lượng nói. – Xin mời vào thành phố Lorien tuyệt vời và chuẩn bị cho những trận quyết đấu!

Phục tùng ám hiệu của ông ta, chúng tôi bước vào ánh sáng trắng và nhìn thấy cánh cửa sắt to tướng cuối hành lang.

– Em đã nói gì? Người anh trai Seduxen? – Tôi thì thầm sau lưng Vika.
– Thôi mà, đừng giận em…

Chúng tôi bước ra đường phố Lorien.

Tôi đứng ngắm nhìn phải đến hai phút. Quỷ thật, đúng là rất đẹp!

Những cái cây khổng lồ với lớp vỏ trắng như tuyết. Cỏ xanh sẫm và những chiếc lá vàng óng. Những con đường lát đá trắng. Trên cây người ta xây sân và nhà ở, nối với nhau bằng thang gỗ.

– Làm không tồi, – Vika nhận xét vẻ nghề nghiệp. – Giỏi thật. Xây được một nơi như thế này chỉ với tay không và lòng nhiệt tình!

Tôi có thể nói em cũng chỉ có lòng nhiệt tình mà sáng tạo ra thế giới của những ngọn núi. Nhưng tôi không muốn gợi em nhớ tới cái thế giới có thể đã bị mất vĩnh viễn.

– Cần phải tìm lối ra, – Vika quyết định.

Chúng tôi đi trên con đường lát đá trắng, tận hưởng thiên nhiên xung quanh. Không khí trong lành và ngọt ngào, trời hơi lạnh, thoáng làm se da. Không có tuyết, chắc phép của thiên thần đã xua các đám mây. Khó khăn mới nghe được tiếng nhạc thời trung cổ vọng lại. Tiếc thật, người hơi ít. Chắc tất cả đã đi đánh bọn quỷ và các chú lùn.

Dưới tán cái cây vỏ trắng như tuyết có đống lửa nhỏ với một vòng đá mài. Một người đàn ông to lớn, lông lá đang cố gắng mài thanh kiếm trên vòng tròn dưới sự theo dõi của một thiên thần.

– Vào đây, những người bạn! – Thiên thần gọi và chúng tôi dừng lại. – Các bạn lần đầu tiên đến đây?

Vika gật đầu.

– Chúng ta có họ hàng với nhau không, hỡi người bạn cao quí? – Thiên thần hỏi Vika.
– Không, bạn đáng mến của tôi, – Vika gạt đi. – Hãy chỉ cho chúng tôi lối ra khỏi những bức tường thành phố và đuổi kịp quân đội.

Thiên thần ủ rũ.

– Tài nghệ của các bạn không cao. Hãy ở đây với tôi, học cách mài kiếm. Chỉ ba giờ và điểm giỏi giang của các bạn sẽ tăng thêm năm bậc!

Thật sung sướng. Loay hoay quanh cái vòng mài không có thật để nhận được những khả năng cũng không có thật nốt.

– Chúng tôi rất vội, – Vika từ chối.
– Vậy các bạn hãy leo lên kia, – thiên thần hất hàm về phía một cái cây. – chỉ cần sáu giờ luyện tập cơ bắp trên cầu thang và các bạn sẽ nhận được mỗi người bảy điểm sức mạnh và chịu đựng!

Tôi có cảm tưởng thiên thần-thợ mài đang buồn chán. Người học việc của ông ta rõ là sắp hoàn thành sự nghiệp dành năm điểm giỏi giang, và thiên thần sẽ phải ngồi đây một mình.

– Nghe những lời của bạn thật là hoan hỉ, hỡi thiên thần cao quí, – Vika tuyên bố. – Nhưng chúng tôi muốn xông ra mặt trận.
– Vậy hãy đi về hướng kia! – Thiên thần buồn bã phẩy tay và quay sang người đàn ông mài kiếm: – Mài như vậy à? Cậu mài như vậy phải không? Cái gì thế này, dao ăn à? Tôi không tính điểm giỏi giang!

Chúng tôi vội vã đi về hướng được chỉ. Bọn họ thật nghiêm khắc.

Vẻ quyến rũ của Lorien hình như hơi kém đi.

– Vậy mà em đã nghĩ bọn họ chỉ biết múa kiếm… – Vika lẩm bẩm ngạc nhiên.
– Không. Họ còn học tiếng thiên thần và tiếng người lùn, rèn kiếm và dao găm, nghiên cứu kinh tế trung cổ, sáng tác trường ca và truyền thuyết.
– Phải rồi, một loạt những kinh nghiệm bổ ích…
– Nên chăng đóng hết các server của họ, – tôi khích.
– Không, đó là quyền của họ, – Vika không dính bẫy. – Chỉ có điều hơi buồn chán. Thêm một thứ thức ăn cho bộ não.
– Có biết bao những tiểu văn hoá như vậy tồn tại? Bọn họ ít ra không chích hút và không gây bạo động.
– Lenia, em không mơ ước sự đơn điệu. Mỗi người tìm thú vui theo cách riêng của mình. Nhưng tất cả những thứ đó là sự trốn chạy khỏi cuộc sống.
– Tất nhiên. Cả sưu tập tem, cả chơi poker, cả những trò chính trị, cả những cuộc chiến tranh nhỏ với hàng xóm, tất cả là sự chạy trốn cuộc sống thật. Không tồn tại những giá trị chung trên thế giới. Đành phải tìm những mục đích nhỏ bé, và hy sinh cho chúng cả cuộc đời mình.
– Anh biết không, muốn tin vào chủ nghĩa cộng sản biết bao.
– Tại sao lại không? Mục đích cao cả và đẹp đẽ. Còn hy sinh cuộc sống vì nó là truyền thống…

Thiên thần dũng cảm Makrel buồn bã nhìn sang tôi.

– Lenia… Elenium… anh có mục đích gì trong cuộc sống? Mục đích nào đó? Không phải là ăn cắp vài nghìn đô-la, không phải là vui chơi trong nhà hàng với bạn bè, mà là mục đích?
– Có, – tôi nói thành thật.
– Có bí mật không?

Tôi im lặng một giây.

– Em biết không, anh rất muốn khi về nhà không phải rút chìa khoá từ trong túi quần.

Vika trong lốt thiên thần lảng nhìn đi nơi khác.

– Điều này rất nhỏ nhặt và nực cười, – tôi nói. – Thậm chí không phải là mài những chiếc kiếm không có thật… và không phải nghiên cứu những kẻ bệnh hoạn trong không gian ảo. Và lại càng không phải chủ nghĩa cộng sản hay cách mạng thế giới. Nhưng anh muốn được bấm chuông vào cánh cửa nhà mình và có ai đó mở cửa cho.
– Đôi khi em cũng mong muốn điều đó, – Vika cuối cùng cũng trả lời. – Nhưng em đã từng có lúc về căn nhà, nơi cánh cửa có thể được mở. Và điều này… không phải lúc nào cũng tốt.

Vậy đó, diver…

– Lenia, đi thôi, cần phải lôi Kẻ-không-may ra, – người chiến binh dũng cảm Makrel nói.

Và chúng tôi vội vã đi về phía bức tường thành bao quanh Lorien.

Ở đây đông hơn. Dưới sự theo dõi của các nhà thông thái thiên thần, mấy chục kẻ mới đến đang lấy điểm sức mạnh bằng cách đấu kiếm và bắn tên vào bia. Người mua hàng dạo chơi dọc theo dãy quầy hàng, nơi các nhà buôn đang kiếm điểm. Họ cũng đạt được gì đó. Hoạ sỹ rách rưới vẽ chân dung tất cả những ai có mong muốn, nhà ảo thuật, hình như là một phù thuỷ hạng thấp, tung hứng những quả cầu lửa. Cuộc sống đang rất sôi động. Cậu thanh niên với cây ghi-ta, con người, nhưng trong bộ quần áo thiên thần màu xanh, vừa đàn vừa hát:

Kẻ lang thang gõ cổng toà lâu đài, mở cửa cho anh là người hầu gái trẻ…

Nhóm người nghe không thể hiện nhiệt tình lắm, và người hát ngừng bản trường ca, nhìn quanh, chuyển sang thể loại đồng dao địa phương nào đó rất kinh khủng:

Thiên thần có tên Legolas, Đấm vào mặt một bác! Và vì thế cho nên lão này, suýt nữa ngã xuống sông ở đây!

Bài hát ngây ngô này được đám đông thích hơn nhiều. Người ta vỗ tay cổ vũ chàng hát rong, ném xu và cười hô hố.

Chúng tôi lặng lẽ rút lui.

– Chúng ta có cần gì không? – Vika liếc mắt về phía quầy hàng.
– Tiền đâu ra?
– Anh thử tìm trong túi xem.

Tôi thò tay vào túi áo khoác, trong đó đúng là có năm đồng tiền xu.

– Ai vào cũng được cho, – Vika giải thích. – Em nghe nói điều này.

Trong một gian hàng, sau khi trả giá rất hăng với người bán hàng, chúng tôi mua hai bình rượu địa phương và hai con dao găm ngắn. Đằng nào chúng tôi cũng không định đánh nhau. Kiếm, giáo, mác bán đầy ở các quầy hàng chúng tôi chẳng cần làm gì. Nhưng sự ham thích vũ khí giống như một cái gì đó có tính di truyền trong người đàn ông. Dưới cái nhìn chăm chú của Vika, tôi di dọc theo các ngăn hàng ngắm nhìn những vật có một không hai. Trong quầy hàng tranh tối tranh sáng chỉ có những ngọn nến cháy phía dưới những tấm kính của các ngăn hàng, bên cạnh số vũ khí. ánh sáng phản chiếu trên kim loại màu đỏ máu. Gợi nhớ đến những người bán hàng hoa, mùa đông cho những ngọn nến vào trong hộp hoa của mình.

Cuộc sống và cái chết, chúng rất giống nhau. Vỏ bọc của chúng hầu như không phân biệt được.

Trong góc quầy hàng, có hai người đang ngồi. Những kẻ không quen, lúc đầu tôi đi ngang qua, và chỉ sau đó mới dừng lại.

Tên mập lùn chắc nịch trong bộ quần áo trắng tôi không quen. Nhưng…

– Đồ vứt đi, – tên vạm vỡ nói sau lưng tôi. – Đồ rẻ tiền. Hàng chợ. Suy đồi hoàn toàn trong tất cả.

Tự dưng tôi cảm thấy kinh tởm, như ngày nào thủa bé, khi tắm dưới sông, tôi ngoi lên và nhìn thấy trên bờ ngay trước mắt mình một con cóc to.

Tên vạm vỡ sau lưng tôi sửa lại cái mũ bê rê che kín mắt. Và nói tiếp:

– Ngày trước, các nhân vật của cậu rất đặc biệt. Chứa đựng điều gì đó sáng suốt. Bây giờ rặt một thứ hoen rỉ, cũ kỹ.
– Này, cậu quá lời đấy… – kẻ ngồi cùng cậu ta trả lời. – Lũ trẻ cần được giải trí…
– Tôi luôn nói những gì tôi nghĩ. Tôi nói chân lý, – Mũ-nồi tuyên bố quả quyết. Và tôi bỗng nhiên hiểu ra. Đó không phải chỉ là lời nói. Đó không phải chỉ là tuyên bố. Hắn ta thực sự nghĩ như vậy. Không tách rời bản thân và chân lý.

Ôi, ôi, ôi…

– Chính vì vậy mà người ta không yêu cậu, – người nói chuyện với Mũ-nồi phản đối.
– Ha ha. Tình yêu là giả dối. Khi ghi lại tất cả những chuyện xảy ra trong mối tương quan động sẽ thấy rõ điều này.

Người bán hàng thấy tôi đứng chết lặng trước ngăn hàng trở nên nhanh nhẹn. Anh ta đến gần, chỉ ngón tay vào kính, nơi có thanh kiếm.

– Một thứ vũ khí rất tốt! Nhưng ngài chỉ có thể mua nó nếu ngài đã kiếm được một trăm điểm giỏi giang!

Sau lưng tôi Mũ-nồi nhắc lại:

– Trò chơi đã trở nên tầm thường. Đã đánh mất vai trò phát triển của mình. Điểm sức mạnh, kẻ lang thang, nhà ảo thuật… Thật bẩn thỉu! Hãy nghĩ về điều này.
– Ngài có muốn cầm nó không? – nhà buôn thân thiện đề nghị.

Tôi đưa mắt nhìn Mũ-nồi. Người tiếp chuyện với hắn, chắc là một trong số những người chơi role-play nổi tiếng, hỏi:

– Vậy cậu đề nghị thế nào?
– Vấn đề đã hoàn toàn rõ ràng, – Mũ-nồi tuyên bố. – Tớ muốn xem cậu có tìm ra được cách giải quyết hợp lý không…
– Không, cảm ơn, – tôi nói với người bán hàng. – Còn lâu tôi mới đến một trăm điểm.

Tôi bước ra khỏi quầy hàng, ra không khí trong lành, nơi Vika đang đợi. Em hình như vẫn không nhận ra khách hàng cũ của mình.

– Anh tìm gì trong đó? – Vika quan tâm.
– Cuộc sống.
– Anh có tìm thấy không?

Tôi nhún vai.

Hình như không.

Khi chúng tôi đi đến cổng thành phố, qua người lang thang hát đồng dao, ngang qua nhà ảo thuật và những kẻ tập tọng đấu kiếm, tôi bỗng hiểu ra một việc lạ lùng.

Những gì Mũ-nồi nói, với các cô gái trong nhà chứa hay với các thiên thần ở Lorien có rất nhiều phần sự thật. Chân lý là bộ quần áo hoá trang của Vô liêm sỉ.

Đó chắc cũng là mục đích. Tự cho mình là chân lý. Đi xuyên qua đáy sâu như một tên mõ kiêu hãnh rêu rao chân lý, ghê tởm phủi từ tay áo trắng những bụi bẩn của thói xấu con người. Đau đớn vì chân lý và  lột trần sự  giả dối.

Và tất cả chỉ vì một lý do duy nhất.

Vì không biết yêu con người.

Tôi nhìn thấy thế giới này, và thấy ngộ nghĩnh khi theo dõi những cậu bé rèn thanh kiếm vẽ, học tiếng người lùn và buôn bán những thứ vô nghĩa. Nhưng cũng không hẳn hoàn toàn như vậy… Chỉ cần tiến thêm một bước… một bước rất nhỏ, lên phía trước. Không yêu.

Không yêu Kẻ-không-may, hobbit bé nhỏ ngốc nghếch, cô gái điếm ảo Vika, người bán hàng, người hát rong với cây đàn ghi ta, Ma sói Romka, Người-không-mặt…

Không yêu bất cứ ai.

Điều này thật đơn giản, bọn họ đầy những khuyết điểm. Có thể nổi giận với bất cứ ai trong số họ, khinh thường tất cả bọn họ. Không, không phải vậy… không nổi giận, mà chỉ không yêu.

Dường như tôi vừa mở được cánh cửa nhỏ và nặng nề, nhìn vào một thế giới khác. Trắng tinh khiết đến số không hoàn toàn. Chết chóc và sạch sẽ, như processor máy.

– Vika, – tôi thì thầm. – Vika…

Tại sao chúng tôi đi cứu Kẻ-không-may? Để làm gì cái quá trình lâu la và mệt mỏi như vậy?

Vika…

Em nhìn vào mắt tôi, tôi nhìn thấy em xuyên qua hình dáng thiên thần, dưới những lọn tóc xoăn màu vàng và khuôn mặt quý tộc nhợt nhạt.

Vika của tôi, bình thường, thật sự.

Người không cần phải giải thích điều gì.

– Anh hãy nói: “Anh yêu”, – em yêu cầu.

Tôi lắc đầu. Không được, tôi vẫn còn trong đó, trong cái sạch sẽ lạnh lẽo của chân lý nực cười. Sự thật và tình yêu không thể cùng tồn tại một lúc.

– Anh hãy nói “Anh yêu”, – Vika nhắc lại. – Anh có thể.

Tôi lựa chọn.

– Anh yêu, – tôi thì thào rất khẽ.
– Bạn bè và kẻ thù…
– Bạn bè và kẻ thù… – tôi nhắc lại.
– Còn em yêu anh, – Vika nói với tôi.

Lorien, thành phố tuyệt vời.

Chẳng có ai cười con người và thiên thần đang ôm nhau ở cổng thành phố.

Leave a Reply