“Mẩu băng keo đầu tiên”

(Dịch từ Seth Godin – The first piece of tape)

Tôi ngồi trên một chiếc ghế dài màu đen trong sảnh của một nhà hát đẹp. Chiếc ghế bị nứt và bong tróc, với bảy dải băng keo đen giữ chỗ tróc lại với nhau. Và không cần phải là một nhà địa chất nội thất để thấy rằng chỗ dán này không được làm một lần, mà dần theo thời gian, từng chút một.

Câu hỏi là: Ai là người đầu tiên quyết định sửa chiếc ghế bằng băng keo?

Người thứ ba hoặc thứ năm đã làm một điều tự nhiên: đây là một chiếc ghế đã tã, hãy giữ nó bằng cách có thể.

Nhưng còn người đầu tiên?

Người đầu tiên dán băng quyết định rằng việc nhà hát này có một chiếc ghế được dán băng keo là chuyện bình thường. Người đầu tiên đã không nỗ lực để cảnh báo cấp trên, cố nài để chiếc ghế được sửa chữa cẩn thận.

Người đầu tiên quyết định “tạm thời thế là tốt rồi”.

Và đấy chính là cách khiến chúng ta rơi vào con đường sa sút.

Leave a Reply