Các bạn ở Southern Utah University (SUU) sang ký kết hợp tác với Đại học FPT. Xong việc, nhóm Funix dẫn các bạn đi Hạ Long chơi 2 ngày. Lúc về kể với tôi: “họ mang theo hai cái túi to, lúc đầu em tưởng quần áo, cũng hơi thắc mắc. Lúc đến nơi, các bạn lấy ra cho bọn trẻ con mới biết toàn là đồ chơi bằng gỗ, em nghĩ là anh thích nên mang về cho anh 1 cái”.
Cầm chiếc ô tô bằng gỗ, tôi tò mò lật xem thì thấy dòng chữ “The Happy Factory“. Sẵn laptop, tra Google thì ra ngay câu chuyện, một câu chuyện mà tôi rất thích và muốn làm theo.
Hai vợ chồng Charles và Donna Cooley vốn làm việc tại SUU. Về hưu năm 1995, họ bắt đầu làm đồ chơi gỗ đem cho xung quanh. Một lần có việc đến bệnh viện, họ mang theo mấy hộp đồ chơi này với ý định tặng cho tụi trẻ ở bệnh viện mà k0 rõ có được đón nhận hay k0. Thật may, bệnh viện và bọn trẻ rất thích, thế là họ về tiếp tục làm, đem đến bệnh viện và nhiều nơi khác. Nguyên vật liệu làm đồ chơi là các mẩu gỗ xin được, nhân công là các tình nguyện viên, nên chi phí cho 1 món đồ chỉ là 50 xu, bao gồm tiền khấu hao dụng cụ, mua bánh xe, v.v. Có những nhà hảo tâm tài trợ cho xưởng để trang trải các khoản này. Đến nay, con số đồ chơi đã vượt qua một triệu, và được đem đến 180 quốc gia.
Được làm đồ chơi bằng gỗ rồi tặng cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn là hạnh phúc thật sự, cho nên những người làm ở Happy Factory còn happy hơn tụi trẻ!