– Anh là thợ rèn?
Giọng nói đằng sau vang lên bất ngờ đến nỗi V rùng mình. Hơn nữa, anh không nghe thấy tiếng cửa mở và có người đi vào trong.
– Phải gõ cửa chứ? Anh trả lời một cách thô lỗ, hơi phát bẳn với cả bản thân lẫn người khách nhanh nhẹn.
– Gõ cửa à? Hmm… Tôi chưa thử bao giờ – khách cất giọng trả lời. – Ý hay! Từ giờ tôi sẽ gõ cửa mỗi khi đến.
V cầm một chiếc giẻ trên bàn, lau đôi tay mệt mỏi, từ từ quay lại, tua trong đầu lời từ chối mà anh sắp nói ra với kẻ lạ mặt này. Nhưng những lời đó rốt cuộc nằm lại đâu đó trong đầu anh, bởi vì trước mặt anh là một vị khách rất khác thường.
– Anh có thể sửa cái lưỡi hái cho tôi không? – Khách hỏi bằng một giọng nữ nhưng hơi khàn.
– Xong rồi à? Chấm hết rồi ư? – Vứt cái giẻ vào góc, anh thợ rèn thở dài.
– Chưa đến mức đó, nhưng tệ hơn nhiều so với trước đây – Thần Chết trả lời.
– Có lý, – V đồng ý, – không thể cãi được. Vậy tôi phải làm gì bây giờ?
– Rèn thẳng lưỡi hái, – Thần Chết kiên nhẫn lặp lại.
– Và sau đó?
– Và sau đó thì mài sắc, nếu có thể.
V liếc nhìn lưỡi hái. Thật vậy, một số vết mẻ có thể nhìn thấy trên lưỡi, và bản thân lưỡi hái đã bắt đầu lượn sóng.
– Hiểu rồi, – anh gật đầu,- nhưng tôi phải làm gì? Cầu nguyện hay thu thập đồ đạc? Đây là lần đầu với tôi, nếu có thể nói vậy…
– Ah… Là anh nói về chuyện đó, – Vai Thần Chết rung lên trong tiếng cười không thành tiếng, – không, tôi không đến bắt anh. Tôi chỉ cần sửa lại lưỡi hái. Anh làm được không?
– Vậy là tôi chưa chết? Người thợ rèn hỏi, bất giác tự véo bản thân.
– Anh rõ hơn mà. Anh cảm thấy sao?
– Có vẻ bình thường.
– Không buồn nôn, chóng mặt, đau nhức?
– Kh-kh-không, – người thợ rèn nói không tự tin lắm, trong khi lắng nghe cảm xúc bên trong mình.
– Nếu vậy, anh không có gì phải lo lắng, – Thần Chết trả lời và đưa cho anh ta lưỡi hái.
Cầm lưỡi hái bằng đôi tay bỗng chốc cứng đờ, V bắt đầu xem xét nó từ nhiều góc. Công việc chỉ mất cỡ nửa giờ, nhưng ý thức về việc ai đang ngồi sau và đợi đã tự động kéo dài thời gian thêm ít nhất vài giờ.
Bước đi với đôi chân như bằng gỗ, người thợ rèn đến gần cái đe và nhặt một cái búa.
– Bà hãy … Mời ngồi. Chả lẽ bà sẽ đứng suốt buổi? Cố gắng dồn vào giọng nói tất cả lòng hiếu khách và thiện chí, V đề nghị.
Thần Chết gật đầu và ngồi xuống băng ghế, dựa lưng vào tường.
***
Công việc sắp kết thúc. Rèn thẳng lưỡi hái hết mức có thể, người thợ rèn cầm viên đá mài và nhìn vị khách của mình.
– Xin thứ lỗi cho tôi vì nói thẳng, nhưng tôi không thể tin rằng mình đang cầm trên tay một vật đã đưa rất nhiều người vào quan tài! Không có vũ khí nào trên thế giới có thể sánh được với nó. Thật không thể tin được.
Thần Chết đang ngồi trên chiếc ghế dài trong tư thế thoải mái và nhìn ngắm xưởng bỗng trở nên căng thẳng rõ rệt. Khoảng tối đen hình bầu dục của chiếc mũ trùm đầu từ từ quay về phía thợ rèn.
– Anh vừa nói gì? – bà ta hỏi nhỏ.
– Tôi đã nói rằng tôi không thể tin rằng mình đang cầm một thứ vũ khí…
– Vũ khí? Ngươi nói là vũ khí?
– Có lẽ tôi đã diễn đạt không đúng lắm, chỉ là…
V không kịp nói hết. Với một chuyển động chớp nhoáng, trong khoảnh khắc Thần Chết đã ở ngay trước mặt người thợ rèn. Viền mũ trùm đầu hơi rung lên.
– Theo nhà ngươi, ta đã giết bao nhiêu người? – Bà ta rít qua kẽ răng.
– Tôi… tôi không biết, – V gượng gạo, cúi gằm nhìn xuống sàn.
– Trả lời đi! – Thần Chết nắm lấy cằm anh và nhấc đầu dậy, – Bao nhiêu?
– Tôi-tôi không biết…
– Bao nhiêu? – Bà ta hét vào mặt người thợ rèn.
– Làm sao tôi biết là bao nhiêu? – cố quay đi chỗ khác, người thợ rèn nói với giọng không phải của mình.
Thần chết buông cằm anh ta và im lặng vài giây. Sau đó, khom người, bà ta quay trở lại chiếc ghế, thở dài và ngồi xuống.
– Tức là ngươi không biết là bao nhiêu người? – Bà ta nói nhỏ và, không đợi câu trả lời, nói tiếp, – ngươi sẽ nghĩ sao nếu ta nói rằng ta chưa bao giờ giết ai cả, nghe chưa? Chưa hề giết một người nào, ngươi sẽ nói gì chứ?
– Nhưng… sao lại thế?…
– Ta chưa bao giờ giết người. Tại sao ta phải làm thế nếu các ngươi đang tự làm rất tốt việc đó? Các ngươi tự giết lẫn nhau. Chính các ngươi! Các ngươi có thể giết chóc vì những tờ giấy, vì sự tức giận và thù hận, các ngươi thậm chí có thể giết nhau chỉ để giải trí. Và khi điều đó là không đủ, các ngươi bày ra các cuộc chiến và giết nhau hàng trăm hàng ngàn. Các ngươi thích điều đó. Các ngươi nghiện máu của người khác. Và ngươi biết điều kinh tởm nhất trong tất cả những điều này là gì không? Các ngươi không thể thừa nhận điều đó với chính mình! Dễ hơn là đổ hết mọi chuyện cho ta, – bà im lặng một lúc, – ngươi có biết, trước kia ta là người thế nào không? Ta từng là một cô gái xinh đẹp, ta cầm hoa đi đón những linh hồn người, và tiễn họ đến nơi định mệnh của mình. Ta mỉm cười với họ và giúp họ quên đi những gì đã xảy ra. Đã lâu lắm rồi … Hãy nhìn xem, chuyện gì đã xảy ra với ta!
Bà ta hét lên những lời cuối cùng, bật dậy và hất mũ trùm ra khỏi đầu.
Trước mắt V hiện ra khuôn mặt của một bà lão lụ khụ, đầy những nếp nhăn. Những sợi tóc bạc lưa thưa lòa xòa thành những đám rối, khóe môi nứt nẻ cụp xuống một cách bất thường, để lộ hàm răng dưới với những mảnh lởm chởm lộ ra sau môi. Nhưng đáng sợ nhất là đôi mắt. Đôi mắt đã hoàn toàn phai màu, không cảm xúc, đang nhìn chằm chằm vào người thợ rèn.
– Hãy nhìn đi, xem ta đã trở thành gì! Ngươi có biết tại sao không? – Bà ta tiến một bước về phía Vasily.
– Không, – anh lắc đầu, co rúm người dưới cái nhìn của bà.
– Tất nhiên là không, – bà ta nhếch mép cười, – chính các ngươi đã khiến ta trở nên thế này! – Ta đã thấy người mẹ giết con mình, người anh giết em trai, ta đã thấy có người giết một trăm, hai trăm, ba trăm người khác trong một ngày!… Khi nhìn thấy, ta đã thổn thức, đã tru lên vì không thể hiểu, vì sự phi lý của những gì xảy ra, ta đã thét lên kinh hoảng…
Đôi mắt Thần Chết lóe lên.
– Ta đã thay bộ váy đẹp của mình bằng bộ đồ đen này để không lộ ra máu của những người mà ta tiễn đưa. Ta đội mũ trùm đầu để mọi người không nhìn thấy nước mắt của ta. Ta không còn tặng hoa cho họ nữa. Các ngươi đã biến ta thành quái vật. Và sau đó buộc cho ta mọi tội lỗi. Tất nhiên, mọi việc rất đơn giản… – bà ta nhìn chằm chằm vào người thợ rèn với đôi mắt không chớp, – Ta tiễn các ngươi, chỉ đường cho các ngươi, ta không giết người… Đưa ta cái lưỡi hái, đồ ngu!
Giật cái công cụ của mình ra khỏi tay người thợ rèn, Thần Chết quay người và đi về phía cửa ra.
– Tôi có thể hỏi một câu được không? – Giọng V từ phía sau.
– Ngươi muốn hỏi tại sao ta cần lưỡi hái? – Bà ta hỏi, dừng lại chỗ cánh cửa đang mở, nhưng không quay lại.
– Vâng.
– Lối lên thiên đường … Đã từ lâu cỏ mọc um tùm.
Dịch từ nguồn: Facebook Olya Olshansky