101
Có những trò chơi. Có những Trò Chơi.
Khác nhau là ở thời gian tồn tại.
Nền công nghiệp máy tính mỗi năm cho ra đời gần một nghìn trò chơi. Dành cho đáy sâu cũng như dành cho người sử dụng thông thường.
Thường thì trò chơi được tích cực sử dụng trong khoảng chừng nửa năm. Nó được truyền theo các kênh hợp pháp cũng như bất hợp pháp. Trò chơi được cài đủ thứ mẹo vặt tình cờ cũng như của những người làm ra nó. Sau đó nó chết dần và chỉ còn có số người chơi chừng một trăm, gồm toàn các fan.
Cũng có trường hợp đặc biệt – trò chơi sống được hàng năm. Xuất hiện thêm nhiều trò chơi mới hoàn thiện hơn và đẹp đẽ hơn, nhưng vẫn có rất nhiều kẻ say mê trò chơi cũ.
Và có ba trường hợp đặc biệt còn tồn tại được từ thời kỳ tiền không gian ảo. Đó là Doom, C&C, và Mortal Kombat. Tất nhiên là chúng có thay đổi, đến vài chục lần. Nhưng đó chỉ là những thay đổi về hình thức nhiều hơn là thay đổi có tính chất toàn diện.
C&C là một trò chơi chiến lược. Không gian ảo của nó là cả trái đất. Và trên cái chiến trường giả này những Napoleon và Zhukov tiến hành chiến tranh bất tận vì sự thống trị thế giới, điều khiển những đội quân tưởng tượng từ các doanh trại không có thật. ở nơi đó có rú rít tiếng xích xe tăng và tên lửa bắn lên bầu trời. Những loại vũ khí mới đáng sợ, những vụ nổ hạt nhân thiêu thành tro các thủ đô thế giới. Trong trò chơi này bạn không cần phải chính xác hay khéo léo, ở đây cần những cái nhìn có tầm chiến lược. Nghe đồn, các nhà quân sự theo dõi trò chơi rất chăm chú… và đôi khi những player may mắn còn nhận được những lời mời gia nhập hàng ngũ sĩ quan. Điều này làm ai đó hoảng sợ, nhưng nhiều người, ngược lại, thấy hấp dẫn. Tôi cũng có chơi cái trò “quân sự” dành cho người lớn này. Trò chơi theo tôi rất yên ả và không nguy hại. Bạn mặc bộ quân phục đẹp đẽ, ngồi trong đại bản doanh đầy lính, nhâm nhi tách cà phê và nói: “Không biết chúng ta có nên ném một quả bom nguyên tử xuống Los-Angeles không nhỉ?”
Năm ngoái trò chơi có hơi thay đổi, bây giờ bạn phải bắt đầu từ cấp bậc trung uý, điều khiển một đội quân nhỏ trong các trận đánh chiến lược, bạn phải phục tùng mệnh lệnh của kẻ khác và leo dần lên đến chức Tổng chỉ huy quân đội của nước mình. Đã xuất hiện khả năng đàm phán quân sự, các hành động phản bội, chiến tranh du kích “chống lại tất cả”… Tôi cũng không biết, có thể trò chơi đã trở nên thú vị hơn. Nhưng tôi vẫn thích kiểu chơi cũ hơn.
Mortal Kombat đơn giản và dễ hiểu hơn. Tay bo trong không gian ảo. Có thể dùng một trong số hàng trăm mặt nạ có sẵn hay tự nghĩ ra và tham gia vào giải giành quyền được đấu với Cái ác lớn nhất muốn biến trái đất thành nô lệ của mình. Trò chơi này đặc biệt có ích. Không ở đâu có thể trút bỏ cơn giận dữ hay những cảm xúc không hay bằng ở những vũ đài ảm đạm cuả Mortal Kombat, khi dận cùi chỏ vào trán đối phương hay ném vào anh ta những thần chú ma quỷ. Một trò hay. Tôi vào đây tháng đôi lần, nhưng có những kẻ chẳng bao giờ chui ra khỏi những trận quyết đấu. Nghe nói nếu không quá lạm dụng những câu thần chú (than ôi điều này chẳng thể nào có được trong hiện thực) thì bạn có thể học được cách đánh nhau không tồi. Nhưng tôi rất nghi ngờ điều này. Dẫu sao thì một đằng là “cú đánh” mà bạn cảm nhận được nhờ có bộ quần áo trong không gian ảo và một đằng là trận quyết đấu trên đường phố.
Và tất nhiên còn có cả Doom nữa. Trò chơi mà từ đó bắt đầu kỷ nguyên ảo.
Không gian của nó mang cái tên không che đậy Mê cung chết. Đó thật sự là mê cung, có năm mươi bậc, một phần nằm trong các toà nhà và tầng hầm, một phần diễn ra trên các đường phố của Thành Phố Hoàng Hôn, một thành phố giả định đã bị nền văn minh ngoài trái đất chiếm đóng. Đáy sâu trong đáy sâu, không gian trong không gian. Với những luật lệ và quy tắc riêng.
Trò chơi bắt đầu từ bậc một – một sân ga hoang tàn. Player đến bằng xe goòng, vũ khí chỉ có duy nhất một khẩu súng lục. Sân ga đầy quái vật, những cư dân cũ của Thành Phố Hoàng Hôn và các player khác. Ai trong số họ nguy hiểm hơn, khó mà biết được. Quái vật có vũ khí hiện đại hơn, các player thì chắc là khôn ngoan hơn. Trong sân ga có thể tìm thấy vũ khí, phương tiện chống đạn, tủ thuốc và thức ăn. Thoát khỏi sân ga bạn sẽ lọt lên bậc hai, bến xe ô tô, nơi đầy rẫy những chiếc xe bãi rác… và tất nhiên là cả quái vật và các player. Để chiến thắng bạn phải lên được bậc thứ năm mươi – ngôi tháp cổ ở trung tâm thành phố, và tiêu diệt được Thủ lĩnh-người-ngoài-hành-tinh. Điều này rất khó. Tôi đã từng chơi đến hết. Nhưng từ đó đến giờ Mê cung thay đổi đến mười lần, đã xuất hiện nhiều toà nhà mới, vũ khí mới và quái vật mới. Và tất nhiên là cả các player mới nữa, những con nghiện không thể sống thiếu các trận đọ súng trên đường phố của Thành Phố Hoàng Hôn.
Đó là một trò chơi hết sức thú vị. Trước hết bởi vì nó đòi hỏi phải có sự tiếp xúc thường xuyên với người khác. Không phải là “Cuộc chiến sống còn” như trong Mortal Kombat, không phải là sự trao đổi thông điệp ngoại giao và các lời đe doạ như trong C&C mà là tiếp xúc, tìm đồng minh, thương lượng, những mẹo vặt đời thường…
Không hiểu có thể có chuyện gì bất thường xảy ra trong không gian của Mê cung?
110
Toà nhà hành chính của Mê cung chết – một toà nhà hai tầng nằm ở ngoại ô Deeptown, ốp vỏ sò mầu hồng. Nó có một vẻ ngoài êm đềm và hiền hoà, trông giống nhà ở hơn là công sở. Các gia đình trung lưu Mỹ chắc là ở trong những biệt thự như thế này. Lối vào Mê cung ở cách xa và trông ấn tượng hơn toà nhà nhiều. Tôi đứng trong vườn, quan sát người bảo vệ đứng trước cửa. Anh ta mặc bộ áo liền quần hoá trang, loại tiêu chuẩn dành cho các player, tay cầm roi. Khuôn mặt anh ta vô cảm, anh ta đứng không hề động đậy. Có phải người không? Chả ai dại dột gì mà tìm hiểu, hơn nữa khó mà phân biệt được ngay một chương trình hoàn hảo với người thật. Tôi đi qua người bảo vệ và lọt vào căn phòng không rộng. ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ. Dọc tường là những chiếc bàn nhỏ để báo, mấy cái ghế bành mềm. Giữa phòng có cái bàn trông lịch sự hơn và một cô gái trẻ tươi cười đang ngồi. Cô thư ký, có vẻ như người thật.
– Chào cô, – tôi lên tiếng.
Vẻ mặt cô thư ký hơi thay đổi.
– Xin chào ngài, – cô gái trả lời. Giọng nói nhẹ và dễ thương. Hình như người ta nối tôi với một nhân viên người Nga.
– Tôi cần gặp Ban Lãnh đạo, – tôi vào đề không rườm rà.
– Nếu có thể xin ngài cụ thể hơn cho.
Cô gái là hiện thân của lịch sự. Nhưng vượt qua được bức tường này không dễ hơn vượt qua cây cầu ở Al-Qabar.
– Tôi có thông tin riêng dành cho Lãnh đạo Mê cung.
– Dù sao tôi cũng yêu cầu ngài trình bầy ngắn gọn mục đích của chuyến viếng thăm.
Thôi được…
– Tôi muốn thông báo cho ngài Guillermo Aguirre, tôi được thông tin về một chuyện nhỏ mới xảy ra mà các diver cộng tác không thể giải quyết được. Tôi muốn đề nghị giúp đỡ để giải quyết vấn đề nảy sinh.
Cô thư ký gật đầu.
– Xin ngài đợi cho một phút.
Cô gái thong thả đứng dậy, đi về phía một trong các cánh cửa nội bộ. Tôi kiên nhẫn chờ đợi. Tất cả thật đáng yêu và cổ điển. Không có bất cứ chiếc máy vi tính nào, chẳng có quái vật nào. Không phải văn phòng của một trong những trò chơi khủng khiếp và đắt tiền nhất mà là quầy kinh doanh giấy vệ sinh…
Cô gái đi khá lâu. Tôi chán đứng liền ngồi xuống ghế, lật xem các tờ báo để đầy trên bàn. Tĩnh lặng và hiền hoà. Ngoài tôi ra chẳng có một người khách nào khác, mặc dù chắc là có. Nhưng chúng tôi không nhìn thấy nhau và các nhân viên khác của công ty tiếp họ.
– Ngài…
– Xạ thủ, – tôi đứng dậy tự giới thiệu. – Hãy gọi tôi là Xạ thủ.
Cô gái gật đầu.
– Ngài Guillermo Aguirre sẽ tiếp ngài.
Giọng cô ta hơi chút tò mò. Hình như cô gái không hề biết trong Mê cung đã xảy ra vấn đề.
Tôi bước vào cánh cửa được chỉ và chết lặng.
Đẹp quá!
Căn phòng hình tam giác với một bức tường hoàn toàn trong suốt, và từ đây có thể nhìn thấy thành phố đang tắm mình trong ánh hoàng hôn đỏ rực. Không phải Deeptown, chắc là Thành Phố Hoàng Hôn. Bàn làm việc của Giám đốc An ninh Mê cung, ngài Guillermo Aguirre, hình móng ngựa. Trên đó có ba chiếc màn hình máy tính, bàn phím và không có gì thêm. Chính ngài Guillermo đứng lên tiếp tôi. Một người đàn ông đứng tuổi, cháy nắng, mặc quần soóc và áo pull.
– Xin chào ngài, – ông ta là người đầu tiên chìa tay. – Vậy ngài là Xạ thủ phải không? Hãy gọi tôi là Willy thôi.
Willy thì Willy.
Tôi bắt tay ông ta.
– Ngài đã nói đến điều gì đó thú vị … phải không? Về vấn đề, về các diver, về sự giúp đỡ… – Willy bật cười và khoát tay. – Bòm! Bòm! Giúp đỡ như vậy phải không?
Chương trình dịch hay đấy. Giọng lơ lớ, những từ ghép, cứ như là Guillermo đang nói tiếng Nga. Ngay lập tức thái độ của bạn đối với người ấy cũng khác…
– Chúng ta hãy thẳng thắn với nhau được không? – tôi đề nghị. Willy-Guillermo nhăn trán nhưng gật đầu. – Tôi là diver.
– Thật vậy sao? – Willy lịch sự quan tâm. – Điều đó có nghĩa gì?
Tôi cười đáp lễ nói tiếp:
– Hình như các cộng tác viên người Ucraina và Canada của ngài có thể giải thích điều này nhanh chóng. Tôi muốn nói đến các diver làm việc với ngài trên cơ sở hợp đồng dài hạn.
Willy nhìn tôi im lặng rất lâu. Sao đó ông ta gật đầu:
– Tôi cứ tưởng Anatol là người Nga. Anh ta là người Ucraina?
Đúng. Người-không-mặt được thông tin tốt hơn Giám đốc An ninh Mê cung.
– Điều này đã đi vào chi tiết rồi. – tôi đáp.
– Mời ngài ngồi, ngài Xạ thủ… – Willy đẩy chiếc ghế về phía tôi, còn ông ta thì đi về phía cửa sổ. Ông ta ngắm nhìn thành phố nhuộm màu máu. – Ngài là diver?
Tôi gật đầu.
– Rất thú vị. Rất bất thường! – Willy giơ ngón tay trỏ lên. – Ai cũng săn lùng diver, tất cả đều có yêu cầu, thương vụ, thắc mắc… ngài lại tự tìm đến chúng tôi.
Tôi im lặng.
Willy xoay người lại.
– Bộ quần áo của ngài rất đẹp, – ông ta nhận xét. – Chiếc mũ nồi… sẽ rất hợp! Một cái mũ bé mầu xám!
Hiểu rồi. Một kiểu thử không giấu diếm.
– Vika…
Willy mỉm cười. Ra thế. Cũng là một trò ảo thuật giống như Người-không-mặt đã sử dụng. Tôi bị ngắt khỏi hệ điều hành của mình. Đáng lẽ ra tôi phải lường trước những điều như vậy từ lâu rồi mới phải.
Đáy sâu, đáy sâu, ta không thuộc về ngươi
Hoá ra tôi đang bị đau đầu. Tại bia, nhưng…
Tôi tháo mũ, với tay tới con chuột. Chạy chương trình Bioconstruction, vội vàng chọn từ bảng menu cửa sổ Quần áo, sau đó Mũ, chọn tìm một cái giữa bê rê và kát két. Tô mầu xám. Và đội lên thân hình của mình – cá nhân số bẩy, Xạ thủ…
Deep
<Enter>
Chiếc mũ bê rê đã ngự trên đầu tôi. Chẳng biết có phải ngài Guillermo nói đến chiếc mũ thế này không, nhưng hình như ông ta có vẻ hài lòng.
– Chúng tôi đánh giá rất cao công việc của diver, – Willy nói từng từ. – Nhưng các cộng tác viên thường xuyên của chúng tôi làm tốt công việc của mình. Chúng tôi cần thời gian, ngắn thôi. Chúng tôi sẽ có công việc thú vị cho ngài. Được chứ?
Tôi lắc đầu. Chiếc bê rê lệch sang một bên.
– Thưa ngài Guillermo, – tôi trả lời rất lịch sự nhưng chắc chắn. – Chúng ta đang nói về một việc cụ thể mà tôi muốn giúp Mê cung.
Cặp lông mày hơi nhướng lên ngạc nhiên.
– Mới đây trong Mê cung xảy ra một chuyện rất lạ lùng…
Tôi lấp lửng, đợi phản ứng. Willy rõ ràng là đang suy nghĩ.
– Chuyện? – ông ta hất đầu về phía cửa sổ. – ở đó mỗi ngày xảy ra hàng nghìn chuyện. Chiến tranh! Bắn nhau! Vui chơi!
Chẳng lẽ Người-không-mặt lại nhầm? Tôi bắt đầu cảm thấy mình như một thằng ngốc.
– Các diver của ngài… – tôi dè dặt. – Ngày hôm qua chẳng hạn, họ có hoàn thành tốt công việc của mình không?
Đó là điều duy nhất mà tôi biết. Các diver của Mê cung đã không đáp lại lòng tin…
– À! – Willy gật đầu. – Kẻ-không-may!
Tôi gật đầu bừa.
– Đó là vấn đề sao? – Aguirre trở nên nghiêm trọng.
– Theo như tôi biết thì đúng như vậy.
Im lặng. Guillermo đang cân nhắc gì đó trong đầu.
– Ngài Xạ thủ, ngài biết gì về chuyện này?
Nói dối cũng vô ích. Trước mặt tôi không phải là người có thể đùa cợt được.
– Rất không nhiều. Tôi được thông báo rằng trong Mê cung có vấn đề, và các diver của ngài không thể giải quyết được. Người ta đã yêu cầu tôi đề nghị để giúp đỡ ngài.
Lại im lặng. Tôi là kẻ dấu mặt và cho tôi biết những mặt không hay của công ty là một chuyện mạo hiểm. Nhưng Guillermo rõ ràng có khiếu đánh hơi thấy những chuyện rắc rối và cách giải quyết chúng.
– Ngài sẽ ký hợp đồng ngắn hạn chứ. – Giọng nói của ông ta trở nên linh hoạt và rất công việc.
– Phải.
– Không lộ bí mật của sự việc xảy ra, – ông ta nói thêm. – với tất cả các hình phạt có thể.
– Phải…
– Xin mời ngài lại đây, – ông ta chỉ về chiếc ghế của mình. Tôi lại gần, chắc mẩm bây giờ sẽ ký các giấy tờ về hợp tác. Nhưng Willy lại chỉ vào màn hình ở giữa. – Đây là bậc 33 của Mê cung, thưa ngài Xạ thủ. Disneyland.
Tôi nhìn màn hình và không thích bậc này tẹo nào. Đơn cử là khi tôi chơi, nó trông hoàn toàn khác bây giờ.
– Một bậc rất, rất tồi, – Willy giải thích. Ông ta nói thêm: – rất khó. Đó là bắt đầu. Những đỉnh núi Nga. Còn đây là… – ông ta bấm vào bàn phím và hình ảnh thay đổi. – Quỷ sứ bắt người. Rất tồi!
Cứ như trong trí tưởng tượng của những người sáng lập ra Mê cung đã sinh ra những quỷ sứ tốt…
– Đấy là anh ta… – thêm một nút bấm nữa. – Kẻ-không-may.
Guillermo im lặng, nhưng không phải sự im lặng đầy kịch tính, chẳng có gì bất thường trên màn hình cả. Đơn giản là ông ta đang suy nghĩ.
– Có nghĩa đó chính là vấn đề phải không Xạ thủ? Đúng không?
111
Chẳng có thường dân Deeptown nào có thể tự ra khỏi đáy sâu. Anh ta không nhìn thấy máy tính của mình, không thể gõ lệnh exit hay liên lạc với hệ thống tiếng nói. Chỉ trong những căn nhà ảo nơi có vẽ những chiếc máy vi tính như thật thì tiềm thức mới thông cảm mà cho một ưu ái nhỏ. Người ta thường ra khỏi Đáy sâu bằng chính nơi đã vào, ở căn nhà ảo của mình, có thể là cung điện hay căn nhà tranh, nhưng nơi đó có chiếc máy tính thật.
Chính vì vậy mới có đồng hồ định giờ. Nó được cài ở tất cả các chương trình, từ Windows Home của Microsoft đến các chương trình của Nga Virt-Navigator và Deep-commander. Thời gian tối đa ở trong không gian ảo là 48 tiếng, khoảng thời gian con người không bị chết vì đói và khát. Những kẻ khôn ngoan thường vẫn đặt thời gian ít hơn. Một vài tiếng, một ngày… Maniac đặt thời gian 36 tiếng đã là trường hợp đặc biệt. Đánh thức một kẻ đã lang thang trong không gian ảo vài ngày là một cảnh tượng kinh khiếp.
Tất nhiên có thể làm hỏng đồng hồ định giờ và ngắt đi. Hoặc là thêm vài con số không vào sau 48 giờ. Nhưng những trường hợp như thế xảy ra rất ít và kết cục của nó cũng rất thê thảm.
Trường hợp như của Kẻ-không-may.
Không thể chơi Mê cung chết trong một lần. Đơn giản là không đủ sức. Trong không gian ảo không có giấc ngủ, nhưng dù sao cũng có giới hạn của sự chịu đựng. Vì vậy ở cuối mỗi mức, người chơi có thể vào menu, ghi lại vị trí của mình và thoát ra không gian ảo bình thường. Ra khỏi để có thể khi nào đó quay lại.
Thỉnh thoảng cũng có những kẻ quá lạc quan cho rằng họ có thể qua được Mê cung chỉ trong một lần chơi. Lập lại cái lần đầu tiên huyền thoại khi con người rơi vào không gian ảo. Họ phá bỏ đồng hồ định giờ bảo vệ, có khi là tự mình, có khi là sử dụng một chương trình hacker nào đó. Tự mình cắt bỏ con đường bảo đảm quay về, họ lặn xuống tận cùng của đáy sâu.
Và các diver phải lôi họ ngược trở lại thế giới. Tất cả các trung tâm trò chơi lớn đều hợp tác với một trong số chúng tôi. Còn một số trung tâm lớn hơn có khi còn có các cộng sự dấu tên làm việc trên hợp đồng dài hạn. Trả tiền cho chúng tôi còn rẻ hơn là cho gia đình các nạn nhân chết vì kiệt sức.
Tôi ngắm Kẻ-không-may. Hắn ta mặc bộ quần áo hoá trang bình thường, mặt nạ, vũ khí chỉ có một khẩu súng lục. Có thể là hắn đã lên bàn 33 như thế hoặc đã bị bắn chết. Sau khi bị huỷ diệt ở Mê cung, player tự động trở lại trạng thái ban đầu với số vũ khí tối thiểu nhất.
– Nhảm nhí… – tôi lẩm bẩm
– Gì cơ? – Guillermo quan tâm.
– Anh ta ở đó lâu chưa?
– Ba chín giờ. Chúng tôi theo dõi player kể từ lúc họ bước vào hệ thống.
Thế đấy. Có nghĩa là Người-không-mặt đã quan tâm đến Kẻ-không-may gần như ngay sau khi anh ta bước vào Mê cung? Theo dõi một cách cảnh giác và ngay lập tức tuyển chọn diver.
– Đồng hồ định giờ của anh ta có thể được đặt hai ngày.
– Ôi, thật là kinh khủng! – Guillermo thở dài. – Đái, ỉa trong bộ quần áo… khiếp quá.
Tại sao Người-không-mặt lại báo động?
Bởi chưa có gì đáng sợ xảy ra cả. Lại thêm một anh chàng tự tin nữa đến chơi.
– Anh ta ngồi như thế lâu chưa?
– Gần một ngày, – Guillermo hất đầu. – Cũng thật kỳ lạ. Anh ta cố gắng vượt qua bàn này năm lần… sau đó thì đầu hàng. Ngồi bệt ở lối vào.
– Thế các ngài đã làm gì?
– Chúng tôi đã cử Anatol, – Guillermo nhún vai bất lực. – Cậu ta biết làm điều đó… đưa người đến cuối bàn…
– Rồi sao nữa?
Tôi phải moi từng tý thông tin một. Chẳng phải vì Guillermo giấu tôi điều gì. Ông ta chỉ không hiểu điều gì làm tôi quan tâm, bởi ông ta đã quen làm việc với các diver được huấn luyện, hiểu ông ta chỉ qua nửa câu.
– Xin ông hãy giải thích mọi điều theo thứ tự.
Guillermo gật đầu đồng ý.
– Anh ta lên đến bàn ba mươi ba hai chín tiếng trước đây. Năm lần định vượt qua. Anh ta bị bắn chết rất nhanh.
– Quái vật?
– Không, quái vật thì anh ta… bòm, bòm! Những player khác. Sau đó anh ta ngồi ở đấy. Chúng tôi cử Anatol đi cứu, cậu này dìu anh ta. Bọn họ bị bắn chết. Anatol đi lần nữa, và bọn họ lại không gặp may. Khách hàng bị bắn chết, Anatol rất tức giận, cậu ta bắn chết tất cả những ai có ở trên đó, – Guillermo cười độ lượng. – Hôm nay các diver phải cùng nhau thử. Tôi yêu cầu báo cáo nhé?
– Vâng, – tôi nói mắt không rời màn hình. Chàng thanh niên trẻ mặc bộ áo liền quần, trong tay cầm khẩu súng lục. Điều gì đã làm Người-không-mặt hoảng sợ? Tại sao ông ta lại cho rằng những điều đang xảy ra là bất bình thường? Tại sao ông ta lại đề nghị làm một công việc không phức tạp với phần thưởng là tấm “Mề đay cho phép mọi điều”? – Willy, có chuyện gì lạ xảy ra nữa không?
Trong đầu tôi xuất hiện một hy vọng mong manh rằng sẽ có một nhiệm vụ khác.
– Không.
– Không có gì cả sao?
– Không có gì, không có gì cả! – Guillermo buông tay. – Chúng tôi lo lắng cho các khách hàng của mình. ở Mê cung mọi điều đều dưới sự kiểm soát của chúng tôi.
Tôi nhìn màn hình chờ đợi.
– Để xem… – Aguirre tò mò. – Để xem, để xem… Buổi sáng người ta tìm cách cứu anh ta thêm hai lần nữa. Và ba lần vào ban ngày. Tất cả đều không thành công.
– Ngài không biết gì về điều này sao? – tôi không kìm được cay độc.
– Chúng tôi không ép buộc các nhân viên của mình, – Guillermo trả lời dõng dạc. – Tình hình hiện nay chưa có gì nguy hiểm cả.
Ông ta có lý, tất nhiên rồi. Nhưng trong tôi xuất hiện một nỗi lo lắng mơ hồ. Anh ta là ai, kẻ đang gặp rắc rối? Tổng thống Mỹ, Đức giáo hoàng, Dmitry Dibenko?
– Anh ta là ai? – Tôi bật thành tiếng. Guillermo nhún vai:
– Điều này không ai biết…
– Các ông không kiểm soát các player sao?
– Chúng tôi là trung tâm giải trí chứ không phải Cơ quan An ninh, – ông ta trả lời rất kiểu cách. – Thông tin có thể bị đánh cắp. Ngài nghĩ sao, Giám đốc một tập đoàn nào đó hay một ông trùm ả rập sẽ vui mừng với sự xuất hiện của bài báo nói về việc ông ta đã ở trong một thế giới được vẽ ra ư?
– Thì đã làm sao…
– Đối với ngài thì không sao cả. Người bình thường sẽ cười thích thú, còn những nhân vật quan trọng rất không thích khi bị người ta cười vào mũi họ.
– Ngài có thể đưa anh ta ra bằng tay.
– Bằng cách nào?
Đúng là bằng cách nào? Thậm chí nếu theo dõi kênh anh ta đã vào Mê cung và ngắt liên lạc thì cũng chẳng thay đổi được gì. Anh ta sẽ lơ lửng trong khoảng không, hoặc là trong mắt anh ta thế giới sẽ bất động như trong bức ảnh, Điều này tuỳ thuộc vào tiềm thức anh ta sẽ quyết định ra sao. Điều đó cũng như là việc phủ lên kẻ chết đuối một miếng vải để không làm kinh động những người khác đang bơi.
– Nhưng dù sao thì các ông cũng nên tìm kênh của anh ta… – tôi đề nghị
– Điều này rất khó, – Guillermo khoát tay chỉ thành phố phía ngoài cửa sổ. – ở đó có 2036… xin lỗi đã là 2035 người đang chơi. Đấy là 203… không, bây giờ đã là 2037 đường dây điện thoại. Tất cả truy cập 28 server chính, sau đó chia ra làm nhiều mức độ, được xử lý ở các máy của chúng tôi và các máy thuê trên khắp thể giới. Chúng tôi sử dụng bốn vệ tinh để truyền thông tin. Người thuê bao Internet cũng như người sử dụng một trong bẩy trăm số điện thoại của công ty đều có thể vào Mê cung…
Rõ rồi. Tất nhiên tìm kênh của Kẻ-không-may dù sao cũng có thể được. Nhưng sẽ đắt tới mức không thể nào thuyết phục nổi Guillermo.
– Ông có thể gọi các diver của ông không?
– Bọn họ không ở trên mạng lúc này.
Điều này cũng dễ hiểu. Nếu đúng là họ đã cố gắng lôi Kẻ-không-may ra trong cả một ngày thì bây giờ chắc đang ngáy khò khò. Một người thì ở Ucraina, một kẻ thì ở Canada. Thậm chí có thể đang chửi thề trong mơ.
– Thôi được, – tôi quyết định. – Có thể vào thẳng bàn 33 được không?
Guillermo lảng ánh mắt đi chỗ khác.
– Ngài chơi lâu chưa? Ngài có ghi lại không?
– Không…
– Thế thì ngài phải chơi lại từ đầu.
Điều này thì tôi không chờ đợi.
– Con khỉ! Tất cả các trò chơi đều có các kênh nội bộ để di chuyển giữa các bàn! Các ông là trường hợp ngoại lệ chắc?
– Vâng.
– Nhưng tại sao?
– Mê cung đặt một giải thưởng lớn cho việc lập kỷ lục mới cho mỗi bàn hay cho việc vượt qua nhanh chóng toàn bộ trò chơi.
– Tôi biết, thì sao?… Giải to lắm sao?
– Phần thưởng chính là nửa triệu đô-la. Món tiền này sẽ được trao cho người nào vượt qua được tất cả các bàn và tiêu diệt được Thủ-lĩnh của những kẻ ngoài hành tinh trong vòng bốn bẩy giờ năm chín phút, – trong giọng nói của Guillermo bắt đầu có âm sắc của quảng cáo.
Ôi, ôi, ôi…
Tôi không phải là player sao?
– Đó là một món tiền rất lớn, – chẳng hiểu sao Guillermo nhấn mạnh. – Có đúng như vậy không? Mọi mật mã bảo vệ player hay toàn bộ vũ khí đạn dược sẽ bị mở tung khi liên quan đến nửa triệu đô-la. Mọi kênh nội bộ sẽ bị tìm ra và sử dụng. Chúng tôi sẽ phải trả tiền thưởng thường xuyên… đúng hơn là không bao giờ trả.
– Thế các diver của ngài làm việc thế nào?
– Họ đã chơi các bàn trước. Họ có ghi lại ở tất cả các bàn, ở tất cả những chỗ nguy hiểm. Chỉ cần vài phút và họ đã có mặt ở chỗ cần thiết.
Một sự mở đầu thật hay ho.
– Phải mất khoảng bao nhiêu thời gian để lên đến bậc ba ba?
– Từ hai lăm giờ đồng hồ đến vô tận.
Người-không-mặt hy vọng vào điều gì? Nếu như trong vòng cả một ngày các diver của Mê cung không thể cứu Kẻ-không-may thì chẳng gì có thể cứu anh ta được nữa…
Guillermo lặng lẽ theo dõi thái độ của tôi.
– Ít ra thì tôi có thể sử dụng bản đồ các bậc được chứ? – Tôi hỏi. – Các bản đồ đầy đủ?
– Không được. Không có các bản đồ đầy đủ. Mê cung luôn tự thay đổi. Bởi đó không phải là một bộ phim, không phải là một cuốn sách ngài Xạ thủ ạ. Đó là cả một thế giới, thế giớí của những điều kỳ diệu! Mà đã là điều kỳ diệu thì có bao giờ lại bất biến.
PHẦN HAI. MÊ CUNG
00
Cổng chính vào Mê cung, nơi nối Mê cung với các phần đáy sâu khác, rất đẹp. Một hình parabôn cao ngút trời bằng đá cẩm thạch mầu đen với những ánh xanh sẫm. Từ những tảng đá phát ra tiếng rít trầm rất khó chịu, chen lẫn với những tiếng thở dài ma quái. Không gian trong parabôn dầy đặc những khối sương mầu đỏ.
Và đoàn người vô tận lặng lẽ bước dần vào màn sương như bị thôi miên. Cũng có thể không phải tất cả là người thật, một số được chương trình tạo ra để tăng phần trang trọng. Dù sao thì cũng rất ấn tượng.
Tôi hoà vào dòng người.
– Ê…
Chàng thanh niên đi sau khẽ chạm vào vai tôi.
– Cậu tên gì?
– Xạ thủ.
– Còn tớ là Alex.
– Rất hân hạnh… – tôi quay đi nhưng cậu thanh niên không buông tha.
– Cậu lên bậc một à?
– Ừ.
– Đi cùng nhau chứ? Sẽ dễ dàng hơn nhiều đấy, tớ cam đoan!
Tôi quay lại nhìn anh ta. Hình dáng trông rõ là vẽ tay, thái độ hơi trâng tráo nhưng rất tự tin.
– Năm sáu bậc đầu chúng ta sẽ đi cùng nhau, – cậu thanh niên tiếp tục. – Chúng không phức tạp nhưng dễ bị dính bẫy. Sau đó nếu cậu muốn chúng ta sẽ chia tay. Được chứ?
– Cũng được.
Chúng tôi ngoéo tay nhau, và cùng sánh vai. Màn sương màu máu đục lại, không còn nhìn thấy gì nữa. Có tiếng hỏi từ trên trời:
– Chế độ?
– Vào hai người! – Alex đáp. – Alex và Xạ thủ!
– Vào hai người! – tôi nhắc lại. – Xạ thủ và Alex!
Màn sương hơi loãng ra. Chúng tôi đang đứng cạnh chiếc xe goòng trên đường ray hoen rỉ. Trong xe goòng có hai bộ áo liền quần cùng mũ hoá trang. Tất cả những người đồng hành với chúng tôi đã biến đi đâu mất. Chúng tôi kiểm tra đạn dược và thay quần áo.
– Ở sân ga nhất định sẽ có bẫy, – Alex lẩm bẩm. – Không được chủ quan… Cậu từ đâu ra, Xạ thủ?
– Bố mẹ sinh ra.
Không có thêm một câu hỏi nào nữa. Chúng tôi đứng vào xe, kéo cần điều khiển. Chiếc xe cũ kỹ nhanh chóng tăng tốc độ, chúng tôi lao qua màn sương loãng dần.
– Xạ thủ, cậu có thích Stephen King (nhà văn viết truyện kinh dị nổi tiếng của Mỹ. Xạ thủ là nhân vật trong bộ truyện Dark Tower của ông – ND) không?
– Thì làm sao?
– Thì… biệt hiệu… hay là cậu bắn tốt?
– Cậu sẽ thấy.
Chúng tôi ra khỏi màn sương. Đường đi lổn nhổn những ụ đất. Phía trước mặt là nhà ga cháy nham nhở như sau một trận tấn công. Một lá cờ đỏ treo trên nóc càng khẳng định tính đúng đắn của nhận định này. Có thể là theo kiểu chống cộng – đến tận bây giờ nhiều kẻ Tây âu vẫn đang tính sổ với cộng sản, mà cũng có thể ngược lại, ai đó trong số những người bôn-sê-vích quyết định kỷ niệm ngày cách mạng. Chắc là như vậy vì chỉ còn ba ngày nữa là đến mùng bảy tháng mười một.
– Bây giờ cậu hãy chú ý vào, – Giọng Alex từ phía sau lưng. – Nhất định sẽ có bẫy. Cậu hiểu không, tất cả đều cần thêm đạn dược…
– Tao hiểu, – Tôi nói và quay người lại. Tôi nổ súng hai lần, khẩu súng đã được chĩa về phía tôi rơi từ trên tay người bạn đồng hành trong chốc lát của tôi. Alex hớp hớp không khí, nhìn tôi đờ đẫn. Chương trình cho anh ta thêm năm giây để anh ta có thể cảm nhận được thất bại của mình. – Tao cũng thích đọc King, – Tôi cho hắn hay khi lấy khẩu súng của hắn.
Thế là xong. Tôi đã có một khẩu súng và tám viên đạn, bây giờ thành hai khẩu và mười bốn viên.
Tôi đẩy cái xác qua thành xe cho lăn ra phía sau ụ đất, chỗ có một gò những xác chết như vậy. Lẽ ra đó phải là chỗ của tôi, theo kế hoạch của Alex.
– Tao đã chơi Deathmatch từ khi mày còn chưa với tới bàn phím, – tôi nói theo không hề ác ý. Thân thể sẽ tan biến nhanh thôi, trong vòng khoảng sáu tiếng. Người ta làm như thế. Nếu không thì không gian của Mê cung sẽ ngập trong xương người.
Nhà ga hiện dần lên. Tôi nhìn nó và cố nhớ xem có gì thay đổi so với lần cuối cùng tôi vào đây. Hình như là mới có thêm cái tháp nhỏ ở phía cánh phải.
Xe goòng đi qua đoàn tầu còn mới và sạch sẽ, với những hành khách ngồi bên các ô cửa. Đó là đoàn tầu của những người chạy loạn mà bọn hành tinh khác đã đốt cháy trụi khi họ cố gắng bỏ chạy khỏi thành phố. Thật là… Hỡi những kẻ đã sáng tạo ra Mê cung, các người là một lũ lamer. Các người chẳng hiểu thế nào là lánh nạn và những người chạy loạn thực sự.
Tôi nhẩy ra khỏi xe, đứng trên một ụ đất. Hãy để cho những kẻ mới đến tự tin đi vào sân ga bằng xe. Còn tôi… tốt nhất là tôi đi bộ.
Như thế sẽ an toàn hơn nhiều.
01
Bậc đầu tiên rất đơn giản. Nó phải làm sao để những kẻ mới đến có thể nhập cuộc, tin tưởng ở sức mình… để họ lại vào chơi thêm lần nữa và lần nữa. Tôi tiến vào sân ga từ phía bên trái, kiểm tra nhanh một lượt các hầm bí mật còn nhớ – ở nắp cống, trạm điện và trong ca bin chiếc máy kéo đổ chỏng chơ ngay giữa đường. Nắp cống trống không. ở trạm điện tôi tìm thấy hai băng đạn, trong ca bin máy kéo – một chiếc bánh kẹp gói trong giấy ni lông. Chẳng thấy người, chẳng thấy quái vật đâu cả, và điều này làm tôi cảnh giác.
Tôi tiến về phía một trong các cổng bên của toà nhà. Tôi dừng một giây trước cánh cửa nát tươm rồi lao mạnh vào.
À ha!
Lao vào tôi là hai dị dạng – hai con quỷ bé hình dạng giống người. Chúng được làm từ một thứ gì đó kinh khủng mầu xanh, súng máy trong những cánh tay sần sùi trương phình. Trên mặt một đứa còn nguyên cặp kính “giáo sư” nghiêm túc.
Tôi nổ súng thẳng vào bọn dị dạng, chúng thậm chí không kịp bóp cò. Tôi thay đạn và tiến lại gần chúng. Súng máy của chúng bị đạn bắn vỡ. Thật tiếc. Với khẩu súng lục trong tay thì không thể đi xa được.
Tôi đi trong nhà ga. Một dãy phòng vắng tanh và cháy rụi, những vũng máu, những bức tường viết đầy các lời kêu gọi tuyệt vọng và những câu nguyền rủa… Pháo đài Brest chứ không phải nhà ga. Theo truyền thuyết của trò chơi, ở đây đã xảy ra trận quyết đấu cuối cùng giữa cảnh sát thành phố và bọn xâm lược từ hành tinh khác. Tôi biết là đâu đó trong tầng hầm có thể tìm thấy một chàng trung uý sắp chết, người kể những câu chuyện kinh khủng về cuộc chiến và trước khi chết sẽ tặng bạn một khẩu súng máy. Nhưng đi tìm cái chương trình thương tâm và chết chóc đó thì tôi lười. Tôi kiểm tra kỹ lưỡng một loạt các kho bí mật, tìm thấy khẩu hai nòng, đeo luôn vào vai trái, một vài quả lựu đạn và cuối cùng cũng thấy một khẩu súng máy.
Vài lần tôi nhìn thấy bóng người ở phía xa nhưng họ không bắt đầu cuộc săn và tôi cũng để cho họ yên. Tôi có rất ít thời gian. Tôi đi về phía lối ra khu vực sân ga. ở đó, chỗ có xác phụ nữ máu me… chiếc máy tính lặng lẽ làm việc, bao giờ nó cũng nằm đấy… Trên màn hình là menu của trò chơi. Tôi ghi lại, và trả lời “Không” với lời đề nghị ra khỏi trò chơi. Phải đi tiếp. Lên bậc hai.
Cầm khẩu súng máy trong tay, tôi lao ra khỏi nhà ga, tránh né trên đường, cúi người và nấp sau những thân cây. Và không phải vô cớ. Có kẻ bắn vào tôi từ tầng cao của toà nhà và đã trượt.
Chắc là người. Quái vật tuy ngu ngốc nhưng lại rất thiện xạ.
Khu vực sân ga để đầy những chiếc xe bụi bậm nhưng còn làm việc tốt. Chủ nhân của chúng đã lên đúng chuyến tầu đó… Tôi nấp sau chiếc Ford móp méo to tướng chờ đợi.
Tôi luôn luôn chờ ở đây…
Sau khoảng năm phút có bóng người lao ra khỏi ga. Hắn ta chạy nhanh tới chỗ những chiếc xe.
Tôi đứng dậy, chĩa súng về phía hắn ta. Kẻ lạ mặt đứng chết lặng. Anh ta không hề nghĩ sẽ rơi vào cái bẫy này, mà lại ở ngay cuối bậc…
– Ngồi vào! – Tôi hất nòng súng về phía chiếc Ford. Player hình như không hiểu ý tôi. Khuôn mặt bị chiếc mặt nạ che khuất, vả lại khuôn mặt vẽ của player cũng không cho biết điều gì về gốc gác của anh ta. Nhưng hình như anh ta không phải người Nga.
– Ngồi vào xe và lái đi!
Anh ta đã hiểu ra. Chương trình dịch đã làm việc. Rất chậm chạp anh ta đi về phía xe, mở cửa và ngồi vào trước vô lăng.
– Ê! – có tiếng gọi rất xa. Vẫn cảnh giác với tên tù binh, tôi ngoái đầu lại. Một hình dáng hơi quen đang đứng trên nóc tròn của nhà ga. Alex! Gớm thật, đã đuổi kịp rồi cơ đấy. Hắn đã vào lại và đuổi kịp. Chắc chính hắn đã bắn đuổi sau lưng tôi… – Tao sẽ ăn gỏi mày! Có nghe thấy không? Tao sẽ không để mày yên đâu! Tao sẽ cho mày biết tay!
Cử chỉ lộ liễu của tôi khiến hắn nổ súng. Nhưng đạn của hắn còn ít và khoảng cách lại quá xa. Quẳng súng máy, hắn định tỉa tôi bằng súng lục nhưng ngay lúc đó sau lưng hắn xuất hiện một quầng đỏ. Những kẻ giết người bằng lửa đã xuất hiện ở ngay bậc đầu! Những cánh tay sáng rực tóm lấy cổ họng Alex, hắn ngã khuỵu xuống và bắt đầu bốc cháy. Tôi chẳng muốn chờ xem kết cục của trận quyết đấu.
Tôi ngồi vào xe. Tên tù binh của tôi kiên nhẫn đợi cuộc đối thoại kết thúc và nổ máy. Anh ta cho xe chạy chậm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, chờ đợi một viên đạn vào gáy.
Đường rất nhiều xe. Hai lần có kẻ đuổi theo chúng tôi và định ném lựu đạn. Tôi hạ cửa kính, lia súng máy, nhằm vào lốp xe và kính trước. Đây mới chỉ là mấy cái trò vặt, là bọn quái vật của Mê cung. Bọn đáng sợ không phải là bọn này.
Đầu tiên người đàn ông giật mình mỗi khi súng nổ, nhưng sau anh ta cũng quen. Ở cuối bàn này những kẻ thù thực sự đang đợi chúng tôi. Ba chiếc xe chắn ngang đường, một hội những kẻ trang bị vũ khí đầy đủ nấp sau xe. Một tên đứng hẳn bên đường dáng vẻ rất tự tin. Trong tay hắn ta là khẩu súng cối.
Mẹ kiếp. Tôi cũng có nghe là ở đâu đó trong nhà ga có vũ khí hạng nặng nhưng vẫn không thể nào tin được…
– Làm sao bây giờ? – tên tù hỏi tôi.
Phải là một thằng ngu mới có ý định chống lại một băng đảng như vậy. Tốt hơn hết là đầu hàng, hy sinh một số vũ khí với hy vọng sau đó họ sẽ thả anh ra.
– Từ từ giảm tốc độ. Sau phát súng thứ ba của tôi thì dừng hẳn xe lại.
Anh ta im lặng gật đầu.
Tên cướp với khẩu súng cối nhìn chúng tôi giễu cợt. Gã chờ đợi.
Đáy sâu, đáy sâu, ta không thuộc về ngươi… Hãy thả ta ra, đáy sâu…
Tôi nhìn vào màn hình, làm quen với các hình ảnh. Tên cướp, những chiếc xe… gáy người lái xe của tôi. Cái dấu cộng của ống ngắm ở giữa màn hình.
Tôi đã chơi không đẹp.
Tôi giơ tay chạm vào con chuột, rê trên miếng dạ. Dấu cộng chạy trên màn hình.
Tiến lên.
Tôi nổ súng, bắn từ nút bấm trái của con chuột, còn nút bên phải tôi lên đạn. Tên cướp có súng cối không kịp hiểu gì. Những vỏ đạn vàng choé bắn tung khắp màn hình, ầm ầm trong tai nghe. Diệt xong ba thằng kia, tôi chĩa lửa vào mấy chiếc xe. Đụng phải thùng xăng trong không gian ảo cũng kinh khủng gần như trong đời thật. Nhưng bắn những hình vẽ chỉ là một trò dành cho con trẻ.
deep
<Enter>
Đồ con khỉ, tôi đã bảo trước là phải dừng lại rồi cơ mà!
– Dừng lại! – Tôi quát tên lái xe.
Anh ta phanh lại trước những chiếc xe đang cháy phừng phừng, quay người lại. Trong đôi mắt, thậm chí sau lớp kính sẫm màu của chiếc mặt nạ, tôi vẫn đọc được nỗi hoảng sợ và khâm phục.
– Làm sao ông có thể làm được như vậy?
– Ra khỏi xe.
Anh ta rõ là đang đợi thêm một phát súng nữa, nhưng tôi chỉ cho anh ta với dụng ý không dấu diếm mấy cái xác do tôi hạ và bị chết do vụ nổ xe. Hãy lượm vũ khí đi… Bây giờ thì anh ta không dám bắn tôi đâu. Độ chuẩn xác và tốc độ bắn súng mà tôi vừa biểu diễn cho anh ta xem trên thực tế không thể thực hiện được với những player thường. Chỉ với diver… và các doomer già quen sử dụng chuột.
Các doomer luôn chia ra thành loại Bàn-phím và loại Con-chuột. Một cuộc tranh cãi bất tận xem ai trong số họ đáng gờm hơn. Chưa được giải quyết thì không gian ảo xuất hiện.
Bây giờ tôi đã đặt dấu chấm câu cho cuộc tranh cãi của họ.
Một tên trong số bọn cướp vẫn còn sống. Gã chửi rất hoa mỹ và ý nghĩa đến nỗi tôi không còn nghi ngờ gì về gốc gác dân tộc của gã nữa. Khuôn mặt gã đầy máu, một cánh tay sắp đứt rời ra, cánh tay kia vô vọng với tủ thuốc. Gã còn năm phần trăm sự sống và tủ thuốc sẽ cứu được gã.
Tôi tiến tới. Gã nhìn thấy tôi, hơi co giật và hét lên:
– Mày là ai? Mày là ai, thằng chó?
Và thêm một câu chửi nhiều tầng nữa.
– Xạ thủ, – tôi trả lời và dí nòng súng vào trán tên chửi bậy. Tôi không thích khi người ta chửi bậy như vậy. Dù sao thì trong thân thể tôi có thể là một cô gái hay một đứa trẻ con.
Chúng tôi phải thu lượm chiến lợi phẩm khoảng chừng năm phút. Bây giờ tôi đã được trang bị hết sức tối tân. Súng lục, súng máy có ống ngắm, lựu đạn, tủ thuốc, súng cối, áo chống đạn. Tên tù của tôi cũng được trang bị không tồi – mỗi tội không có súng cối cho hắn.
Trong thực tế chẳng ai tha nổi một đống sắt như vậy. Nhưng ở đây chúng tôi ai nấy đều có chút giống Rambo.
– Đi thôi, – tôi nói với tên tù và ngồi vào xe.
Anh ta hiểu không cần dịch. Chúng tôi phóng trên đại lộ, tôi không dừng được và đã bắn thêm một băng đảng có súng cối nữa. Tất nhiên là ra khỏi xe… Những kẻ sáng tạo ra Mê cung rất có tính hài hước, và tôi thì không muốn thấy ruột gan của mình bắn lên nóc ô tô.
Bậc hai kết thúc ở ngoại ô Thành Phố Hoàng Hôn. Chúng tôi cùng ra khỏi xe và ghi kết quả vào chiếc máy tính vẫn làm việc chuyên cần giữa đống đổ nát của ngôi biệt thự nhỏ. Chỉ sau đó người bạn đường của tôi mới thấy yên tâm. Tôi vẫy tay tạm biệt anh ta và đi về phía cửa hệ thống hầm ngầm. Con đường đúng đắn nhất để vượt qua bậc ba là đi qua những thứ bẩn thỉu. ít ai sử dụng con đường này, nó quá bẩn thỉu, dù có vòi tắm hoa sen ở cuối chặng. Nhưng thây kệ. Tôi vượt qua cống ngầm, mắt nhìn lên màn hình và điều khiển chuột.
– Ê! – người đồng hành gọi với phía sau. – Cậu cần tôi để làm gì? Cậu tài nhất trong số những người tôi đã từng gặp!
Chắc là anh ta chờ đợi câu “hai người dễ dàng hơn”, có khi còn mong lời đề nghị cùng đi. Nhưng tôi không ưa việc anh ta suýt nữa thì đâm vào mấy chiếc ô tô đang cháy. Và tôi nói rất thật:
– Vì tôi không biết lái xe. Mà đi bộ thì lâu.
Anh ta cứ đứng bên chiếc máy vi tính, ngất ngây và đầy tràn cảm xúc. Và được trang bị không đến nỗi tồi đối với cuối bậc hai…
10
Tôi đã vượt qua mười bốn bàn trong bẩy giờ.
Hôm nay đã xuất hiện một huyền thoại.
Tôi bỏ lại sau lưng nhiều xác chết và đổ vỡ. Tôi chơi hơi lâu một chút ở bàn sáu – nó hoàn toàn mới và rất đặc biệt. Sau đó tôi bị mắc kẹt ở bàn mười hai. Những thứ tương tự tôi đã gặp, nhưng võ đài bao giờ cũng vẫn là võ đài, và tôi đã hạ hơn trăm tên quái vật, không đơn thuần chỉ là ấn ba nút bàn phím.
May mắn là các player khác hầu như không xen vào. Tin đồn len lỏi trong Mê cung, truyền đi các bàn nhanh chóng đến mức các diver cũng không thể làm nhanh như thế. Tin đồn không sợ đáy sâu, không ai có thể ngăn chặn chúng được.
Tin đồn – kẻ thù của diver. Nhưng bây giờ chúng reo rắc nỗi sợ hãi, và điều này giúp ích cho tôi.
Ở cuối bàn mười bốn thì tôi hiểu rằng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi ngoi lên khỏi đáy sâu và nhận thức được đã sáng.
Chỉ có máy tính là không nên tắt, còn con người thì hoàn toàn ngược lại.
Bàn mười bốn – trung tâm thể thao thành phố. Máy tính có menu đặt ở bàn trọng tài bên cạnh một bể bơi lớn, trong làn nước trong xanh nổi lều phều những xác chết của quái vật-người nhái giống như những con cá sấu.
Giết chúng tương đối khó. Tôi đã phải sử dụng súng plasma để đun sôi nước trong bể. Khi nước nguội, tôi lặn trong thứ xúp hôi thối đó mười phút để đợi cuộc đuổi bắt của hai player điên khùng, một nam, một nữ, đã đuổi theo tôi suốt ba bàn. Bọn chúng rất vội vã và tin tưởng rằng tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi trung tâm thể thao, xông vào phòng thiếu thận trọng dù rất ngoạn mục. Chàng trai đeo súng plasma ở thắt lưng, cô gái đeo súng hai nòng. Tôi bắn pháo vào chúng, thẳng từ dưới nước, và cả hai biến mất trong biển lửa. Tôi leo lên khỏi bể, tỳ người lên thân thể trơn nhẵn của con quái vật đã bị nấu chín và nhìn về phía lòng chảo mới xuất hiện. Chẳng còn gì sót lại cả, nhân năng lượng của plasma ở thắt lưng chàng trai đã nổ.
– Ta là Xạ thủ, – tôi tuyên bố. Điều này đã trở thành một nghi thức. Mà tôi thì lại thích những truyền thống tốt.
Tôi ghi lại – “Xạ thủ, 14” và gõ Exit. Mọi chuyện được thực hiện trung thực và đúng đắn. Nghỉ ngơi… và quay lại.
Nhất định sẽ quay lại.
Trên sàn cạnh chỗ bàn trọng tài mở ra một cái nắp – lối ra khỏi trò chơi. Tôi nhảy xuống đó và thấy mình đang ở trong phòng thay quần áo.
Lối ra khỏi Mê cung cũng trang trọng và phô trương như lối vào. Nhưng đó là một sự trang trọng hoàn toàn khác, vui nhộn, như ngày lễ. Căn phòng với các bức tường đá cẩm thạch mầu hồng, ánh mặt trời rực rỡ qua ô cửa trên trần nhà, những chiếc đi văng mềm, một chiếc bàn có thức ăn và hoa quả, một chiếc tủ lớn làm từ gỗ đỏ. Tôi cởi áo chống đạn, mũ và bộ quần áo hoá trang, nhét chúng cùng với một núi vũ khí vào chiếc tủ cá nhân của mình. Chỉ có tôi mới có thể sử dụng những thứ thu lượm được này, khi quay trở lại Mê cung. Tôi tắm táp và thay quần áo. Xong rồi, phải chuồn thôi. Ngắt chương trình tôi không muốn, những trận đau đầu với tôi thế là quá đủ, mà tôi có thể đến khách sạn và đi ra bằng cửa thường – chỉ mất năm phút.
Phòng thay quần áo thông ra một căn phòng rộng có nhiều cột. Từ đây có thể nhìn thấy Deeptown. Đó là ranh giới giữa Thành Phố Hoàng Hôn và không gian ảo bình thường. Nó mong manh, giống như ranh giới âm thanh ở ngoài đại dương.
Bình thường căn phòng này rất vắng người. Các player thong thả đi ra từ phòng thay quần áo một mình hay từng nhóm, đến nhà hàng BFG-9000 gần đó hoặc quán bar Kakodemon ăn mừng chiến thắng hay thất bại…
Hôm nay ở đây tụ tập chừng một trăm người. Và đó là thành tích của tôi. ở đây hình như có tất cả những người đã chết dưới tay tôi. Mỗi người ra khỏi phòng thay quần áo đều bị quan sát chăm chú cứ như là họ có thể nhớ được mặt tôi trong chiếc mặt nạ. Họ cũng nhìn tôi, nhưng hình như tôi không phù hợp với hình ảnh của một Xạ thủ không khoan nhượng mà họ ghi nhớ trong giây phút cuối cùng của trò chơi.
Tôi tiến lại nhóm người gần nhất. Câu chuyện ở đó lắng xuống. Người đàn ông cơ bắp với chiếc cằm vuông hỏi dứt khoát:
– Xạ thủ hả?
May mắn là tôi kịp hiểu anh ta định nói gì và gật đầu.
– Đúng thế… – trên mặt tôi đầy nỗi hằn học và tức giận. – Bằng lựu đạn… đồ chó má! Và hắn nói: “Ta là Xạ thủ!”
Hình như tôi nói hơi quá… Sau khi bị trúng lựu đạn thật khó mà còn nghe thấy gì nữa. Nhưng hình tượng Xạ thủ đã bị bao phủ một màn bí ẩn, và những lời của tôi về lựu đạn được coi là một lời thanh minh của kẻ bại trận.
– Cậu sẽ là người thứ một trăm, – Cằm-vuông thông báo. Tớ là Tolik.
– Tớ là Lenia.
– Hạ một trăm thằng, đồ khỉ! – Tolik thông báo với vẻ khâm phục và đố kị. – Nó từ đâu chui ra không biết… Xin giới thiệu – Jean, Damir, Katya… Hắn thanh toán tất cả bọn tớ ở bàn chín.
Thật sự là tôi không nhớ. Lúc đó rất ầm ỹ… cố gắng cuối cùng của các player nhằm tổ chức và tiêu diệt tên Xạ thủ trâng tráo.
– Còn tôi thì ở bàn mười lăm! – tôi nói, – tôi đang đi, và hắn…
– Nghe thấy chưa? – Tolik kêu to. – Xạ thủ đã lên bàn mười lăm!
Cả nhóm người trả lời bằng tiếng huýt sáo đầy kích động.
Tôi thất vọng phẩy tay và đi về phía cửa.
– Này! – Tolik kêu với theo. – Cậu có đợi hắn không?
– Túi của tớ không phải bằng cao su! – tôi trả lời. – Các cậu hãy đấm vào mõm hắn hộ tớ…
– Tất nhiên rồi, – Tolik gật đầu. – Nếu như chúng tớ có thể nhận ra hắn.
Anh ta nghi tôi nhưng không thể khẳng định được. Tôi gật đầu, tiến thêm một bước nữa, và nhìn thấy Alex.
Nạn nhân đầu tiên của tôi đứng gần đó, im lặng lắng nghe chăm chú câu chuyện.
Và hình như anh ta không có ý định chen vào. Một kiểu trả thù đặc biệt – Một chọi một.
Điều này tôi chấp nhận được. Tôi đi ngang qua… thêm vài giây nữa là tôi đã rời khỏi gian phòng ra ngoài đường phố Deeptown.
– Xạ thủ! – có tiếng gọi phía sau tôi và cả trăm con người đồng loạt thở ra.
Tôi quay lại. Giọng nói rất kiên quyết. Vờ làm thằng ngốc lúc này cũng vô ích.
Không phải là Alex. Đó là Guillermo.
– Xạ thủ, – ông ta tiến lại gần. – Xin lỗi đã làm phiền ngài… Ngài đã lập tám kỷ lục bàn phải không?
Hình như thế. Tôi không nhìn Guillermo mà nhìn một trăm nạn nhân của mình. ánh mắt của họ chẳng hứa hẹn điều gì tốt đẹp cả.
– Ban Giám đốc quyết định thông báo cho ngài rằng ngài không có quyền nhận những giải thưởng đó, phải vậy không? Bởi vì ngài làm việc với chúng tôi trên cơ sở hợp đồng.
Ơn Chúa, dù sao bây giờ ông ta cũng nói bé hơn và không ai nghe thấy chúng tôi.
– Tôi cũng chẳng định lấy giải, – điên lên vì tức giận, tôi trả lời.
Guillermo hiểu ra ông ta đã nói chuyện không đúng lúc. Nhưng người ta ra lệnh cho ông ta phải làm như vậy.
– Nhưng chúng tôi muốn trao cho ngài một phần thưởng nho nhỏ… hai trăm đô-la – lời cảm ơn vì công việc được tiến hành khẩn trương. Ngài đã làm một quảng cáo rất tuyệt vời cho Mê cung… Chúng tôi phải khó khăn lắm mới quản lý được dòng người đổ về chơi.
Ông ta dừng lại, nhìn quanh căn phòng và nói giọng xin lỗi:
– Ngài có thể vào lấy tiền ngay bây giờ cùng với tôi. Trong văn phòng của chúng tôi có rất nhiều lối ra.
Cảm ơn. Tôi ghét nhất là khi người ta đẩy mình xuống đầm lầy và sau đó lại ân cần đưa tay giúp đỡ.
– Tôi sẽ ghé vào khi nào thấy tiện.
Guillermo thở dài, xoè tay thất vọng – Tôi là người không tự do, người ta bảo tôi… Ông ta đi về phía cuối căn phòng tới một trong các hành lang nội bộ.
99 cặp mắt nhìn vào tôi.
– Tôi là Xạ thủ, – tôi nói.
99 đôi chân bứt ra khỏi sàn. Không, 98 đôi.
Alex đứng tại chỗ, rút khẩu súng dài sáng loáng ra khỏi ngực và hét to:
– Chạy đi, đồ lợn!
Tôi không thích cái tên như vậy, nhưng lời khuyên thì rất hợp lí. Mỗi người trong số họ, có thể trừ Alex, trong thâm tâm đều hiểu rằng người ta giết họ một cách hoàn toàn trung thực. Nhưng nói thành lời điều đó thì lại là một chuyện hoàn toàn khác. Và vì vậy mà tất cả đều sẵn sàng trả thù cho đồng đội đã hy sinh vô lý, quên rằng mới đây thôi họ còn là thù địch của nhau.
Tôi chạy.
Sau lưng tôi vài tiếng súng vang lên – Alex cố gắng một cách vô vọng kìm giữ đám người đuổi theo, và sau đó kêu với theo:
– Tao sẽ tự tay thanh t…
Tiếng kêu bị ngắt quãng. Không chỉ hắn có vũ khí virus dùng cho trường hợp ẩu đả trên đường phố Deeptown. Mà cũng có thể là Ban bảo vệ của Mê cung đã nhúng tay vào.
Tôi chạy.
Tôi chỉ còn nước tan vào không khí. Nếu các player bị làm nhục kia biết được tôi là diver – cuộc đuổi bắt sẽ biến thành một cuộc đầu độc.
Sao mà tôi buồn ngủ thế…
Một góc phố, một góc phố nữa, cái thứ ba. Tôi giảm độ phân giải để tăng tốc. Và chút nữa thì lao qua dãy nhà có dòng chữ Tất cả các trò tiêu khiển bằng bốn thứ tiếng của Deeptown.
May mắn cho tôi là tấm biển rất to và tôi đã hiểu ra ý nghĩa của chúng kịp thời. Cũng như nhớ đến câu chuyện của Maniac về hệ thống bảo vệ của các nhà chứa ảo.
Không có nhiều lựa chọn cho tôi và tôi đâm bổ vào cánh cửa kính xoay.
Ở đây phong cách hồi cổ đang mốt. Bộ xa lông mềm và đồ sộ, những chiếc bàn rộng với đĩa hoa quả và những chiếc bình tròn. Một gã đàn ông râu ria đang lặng lẽ ngắm nhìn các chi tiết khắc gỗ trong góc. Có trời mà biết được, rất có thể anh ta là một chương trình canh gác…
Một người thiếu phụ tóc sẫm màu trong chiếc váy dài bước xuống cầu thang gỗ từ tầng hai. Cô ta chừng hơn ba mươi. Khuôn mặt được vẽ kỹ đến mức tôi phải đấu tranh với mong muốn ra khỏi đáy sâu để nhìn cô ta. Để hiểu làm sao mà người ta lại tạo ra được một hình dáng khác người và rất người như thế.
Người thiếu phụ tiến lại gần và tôi bây giờ mới hiểu ý nghĩa của khái niệm “vẻ đẹp về chiều”.
Đúng là rất về chiều. Trên khuôn mặt cô ta chẳng còn sót lại gì của cái gọi là sự trẻ trung mà ta thấy khắp nơi trên đường phố Deeptown. Và cũng không gợi lên những ý nghĩ về sự trong trắng hay thánh thiện. Ơn Chúa. Cô ta cũng chẳng cần những điều đó.
Thiếu phụ lặng lẽ mỉm cười. Tôi cảm thấy sự im lặng hơi bị kéo dài, lúng búng:
– Xin chào bà…
Thiếu phụ gật đầu.
– Xin chào buổi chiều.
– Tôi tưởng rằng bây giờ đã là đêm.
– Chỗ chúng tôi luôn là buổi chiều.
Được thôi, ta sẽ ghi nhận điều này.
– Hãy gọi tôi là Madam, – thiếu phụ giới thiệu.
– Tôi là…
– Ngài không cần nêu danh. Điều đó thật sự không cần thiết.
– Tôi là Xạ thủ.
Thiếu phụ gật đầu.
– Tốt thôi. Ngài đến chỗ chúng tôi có việc… – một nụ cười, – hay là chỉ để trốn những người bạn đáng chán?
Tôi bất giác nhìn về phía cửa kính. Phía ngoài im lặng và vắng vẻ.
– Xin ngài đừng lo ngại. Những người đến chỗ chúng tôi không thể nhìn thấy nhau. Không bao giờ.
– Nếu là trường hợp thứ hai chắc tôi phải xéo đi? – tôi dò hỏi.
– Tất nhiên là không. Chúng tôi luôn luôn hân hạnh đón khách. Ngài có thể chỉ ngồi uống cà phê hay nhấm nháp cốc bia.
– Cho tôi tách cà phê, – tôi chọn.
Người bảo vệ lặng lẽ bước vào cửa. Tôi đến ngồi ở đi-văng. Thiếu phụ với nụ cười trên môi ngồi xuống phía đối diện.
– Những người khách tình cờ không làm quán thất thu sao? – tôi hỏi thiếu phụ.
– Không có gì bổ ích bằng những sự tình cờ. Hơn nữa chỗ chúng tôi có luật ai đến ít ra cũng phải xem những cuốn album.
Tôi nhìn thiếu phụ ngỡ ngàng.
– Ảnh các cô gái.
– À, vâng, ảnh… – cuối cùng tôi cũng hiểu ra. – Tất nhiên rồi. Rất lấy làm hân hạnh.
Người gác cổng mang ấm cà phê đến và thiếu phụ cẩn thận rót ra những chiếc tách bé.
Tôi bỏ một chút đường, nhấp một ngụm. Cà phê đặc và thơm, nóng bỏng lưỡi. Thậm chí hết cả buồn ngủ, cứ như là bạn đang uống cà phê thật sự.
– Ngài muốn xem tất cả các album? – Madam hỏi tôi.
Có cảm tưởng cô ta hàm ý điều gì đó trong những từ này. Nhưng cái đầu tôi vẫn còn chưa hiểu gì cả và tôi gật đầu. Madam đi tới cuối phòng lấy ra mấy cuốn album dầy bọc bìa nhung các mầu đặt xuống bàn trước mặt tôi.
– Nếu ngài Xạ thủ không phản đối tôi xin phép về phòng. Nếu chẳng may… – lại cười, – có gì đó khiến ngài quan tâm xin hãy cho gọi tôi.
– Vâng. – tôi đồng ý.
Đi đến cầu thang Madam như chợt nhớ ra, nói thêm:
– À… nếu như ngài thích bức ảnh nào và muốn thấy cô gái cụ thể hơn, ngài có thể dùng ngón tay xoa lên ảnh.
Tôi gật đầu. Vừa uống cà phê, tôi vừa thong thả giở các cuốn album.
Không hiểu ở đây có lối thoát hiểm không nhỉ? Chắc là có.
Ngoài ra tôi có thể làm như đồng hồ định giờ của tôi làm việc và tan biến trong không trung.
Dù sao thì tôi cũng đã thoát. Vượt mặt một trăm doomer đang điên tiết, giành được niềm vinh quang đáng ngờ, và đến bậc mười bốn, đã tiến gần hơn đến Kẻ-không-may. Cũng có thể người ta sẽ lôi anh ta ra sớm hơn, nhưng tôi đã cố gắng hết mức.
Tôi uống nốt tách cà phê. Nhìn vào ấm… xem kìa, lại đầy rồi. Chiếc bình kỳ diệu trong Nghìn lẻ một đêm. Tôi rót tách thứ hai, lôi quyển album bìa nhung đen lại phía mình. Trong này chắc là các cô da đen?
Nhưng không phải.
Ở trang đầu tiên – bức ảnh của một phụ nữ bị trói vào ghế. Sau lưng cô ta là bức tường gạch trống trơn. Đầu hơi cúi và khuôn mặt trông không rõ, nhưng thân hình nửa kín nửa hở hứa hẹn nhiều điều. Dây xích sáng choé với những mắt xích to một cách cố ý. Trên sàn, dưới chân người phụ nữ có một sợi roi da.
Vậy đấy.
Tôi đóng quyển album, đẩy ra góc bàn. Hãy để nó cho những kẻ bạo dâm.
Đúng là Mọi thú vui.
Tôi nhìn chồng gáy album nhiều màu sắc. Thử đoán xem nào. Chẳng hạn cuốn bìa mầu xanh lơ.
Xem này, tôi đã đoán đúng! Diễn viên điện ảnh Holywood với nụ cười tràn đầy sức sống trong bức ảnh đầu tiên, người được coi là quả bom sex đã ba năm liền. Anh ta mặc chiếc áo khoác da, đi ủng và mặc đồ lót thêu ren. Này, anh bạn thật may mắn quá đấy!
Tất nhiên là không có chữ ký dưới bức ảnh. Nếu như anh chàng đẹp trai đáng thương chẳng bao giờ mắc bệnh đồng tính luyến ái có kiện nhà chứa thì cũng khó mà chứng minh được điều gì. Bức ảnh thực tế đã được sửa đi đôi chút và không ai coi nó như một bằng chứng. Tất nhiên ngoại trừ những kẻ đã ở trong không gian ảo và biết được não sẽ phản ứng như thế nào với các hình tượng của chương trình deep. Những ai đã từng biết không gian ảo không chỉ qua đồn đại đều biết luật lệ của nó. Luật lệ quan trọng nhất.
Tự do.
Trong mọi điều và đối với tất cả.
Cũng có thể như thế là đúng đắn…
Tôi để chàng diễn viên điện ảnh lên trên người phụ nữ bị xích. Hãy để cho những kẻ đáng thương tiêu khiển.
Cuốn mầu hồng… Chẳng lẽ lại là các cô gái đồng tính luyến ái? Thật lạ lùng…
À, chỉ là một đôi. Hai cô gái với ánh mắt gợi tình, một cô quỳ gối, cô kia tựa vào vai bạn nhìn tôi như muốn trói. Không, không và không. Không phải hôm nay. Không phải sau 14 bậc của Mê cung. Hãy nằm ra một góc, hai cô sẽ không buồn chán đâu, tôi chắc là như thế.
Cuốn bìa nâu. Trí tưởng tượng cũng chịu thua, đành phải giở ra xem sao.
Một bà già mặc chiếc váy xẻ sâu.
Chúa ơi, đúng là mọi khẩu vị! Bị nỗi tò mò thúc đẩy, tôi lấy ngón tay xoa bức ảnh. Bà già trong ảnh sống động dần. Mỉm cười điệu đà, nhún nhẩy và bắt đầu cởi váy.
Cụ ơi, cụ điên rồi sao…
Tôi đặt cuốn bìa nâu lên trên cuốn bìa hồng và cười ngất. Tên bảo vệ ở trong góc nhìn tôi nhưng không nói gì. Tôi không nhịn được lên tiếng hỏi:
– Có… khách chứ?
Tôi chỉ tay vào cuốn bìa nâu. Tên bảo vệ miễn cưỡng gật đầu.
Mầu tím. Tôi nâng nâng nó trong tay, cố gắng nghĩ ra điều gì đó. Tôi thận trọng nhìn vào trang đầu… biết đâu lại là các cụ ông thì sao?
Dê!
Tôi muốn nói là một con dê cái. Còn non. Mầu trắng, với cặp sừng bé và nhọn.
Tôi không cười nổi nữa, không còn đủ sức. Không thể cho dê vào không gian ảo được. Tức là hoặc do người, hoặc do chương trình… bắt chước các hoạt động yêu đương của một con dê non bậy bạ.
Bà già ơi, hãy vắt sữa dê đi.
Còn lại ba cuốn – mầu trắng, mầu xanh lá cây và mầu vàng. Tôi giở cuốn bìa trắng. Chẳng hiểu sao trong đầu lại có những ý nghĩ về các nàng tiên và các loài có nguồn gốc cổ tích khác. Tôi đoán sai. Chỉ là những phụ nữ bình thường. Đúng theo chuẩn, trên trang đầu là cô người mẫu nổi tiếng trong chiếc váy dạ hội của Cardin.
Thôi được, chúng ta sẽ xem xét chiếc váy sau. Tôi cầm cuốn bìa xanh trên tay. Còn gì nữa, những tưởng tưởng tình dục mãnh liệt còn nghĩ ra được điều gì? Trẻ em, tất nhiên. Tôi mở an bom. A ha. Nhà triệu phú thiếu niên, diễn viên và thần tượng của những bà nội trợ già. Cậu bé, hãy giúp cụ bà giữ con dê…
Cuốn bìa vàng. Tôi cũng đoán đúng. Khuôn mặt cô bé trông hơi quen, chắc cũng là diễn viên. Khung cảnh rất thơ mộng – bãi biển trải dài về phía chân trời tràn nắng buổi bình minh. Cô bé ơi, đừng nên phơi nắng, hãy xách xô sữa dê tươi về căn nhà gỗ đi.
Thanh toán xong “mọi thứ” thú vui mời chào, tôi thưởng cho mình một ly rượu. Tôi ra hiệu chỉ vào chồng album với những người bạn tình bất bình thường. Tên bảo vệ lặng lẽ mang chúng đi.
Đáng lẽ ra phải xem kỹ hơn cuốn có súc vật. Không hiểu trong đó có những con cá sấu non và những con thiên nga già như Madam không nhỉ? Tóm lại nếu không có thì người ta sẽ tổ chức theo yêu cầu của khách hàng. Cho dù là bạch tuộc xanh hay gì đi nữa.
Tôi nhẩn nha xem cuốn bìa trắng, thỉnh thoảng lại bắt các cô gái thoát y vũ. Quả là sự lựa chọn phong phú. Các diễn viên điện ảnh và các cô người mẫu không nhiều, tiếp theo là những khuôn mặt không quen. Không quen nhưng dễ thương. Tôi không đừng được tò mò, giở cuối cuốn an bom xem.
Một trang giấy trắng và dòng chữ: “Hãy phác hoạ hạnh phúc riêng của mình”.
Vâng, ai cũng hài lòng khi ra khỏi nơi này.
Tôi lật nhanh album. Thật ra có thể ngắm các cô gái ăn mặc hở hang ngồi yên hay cử động bằng những phương pháp đỡ tốn kém hơn là ngồi trong đáy sâu.
Cô da đen với dải thắt đùi, cô gái Eskimo quấn lông thú, cô gái Triều tiên cuốn mành, cô gái Polynesian với chiếc vòng mũi. Không gian ảo không có khái niệm phân biệt chủng tộc.
Tôi lật nhanh tay hơn. Một trang, trang nữa, trang thứ ba…
Vika!
Tôi chết lặng nhìn cô gái vẫn mỉm cười với tôi mỗi sáng.
001
Madam xuất hiện nhẹ nhàng như bóng ma.
Bà ta ngồi xuống bên cạnh tôi, ân cần:
– Ngài Xạ thủ uống thêm một ly rượu nữa nhé?
Tôi gật đầu. Hình như tôi đã ngồi ngắm Vika rất lâu. Trên bức ảnh là buổi chiều chạng vạng, em ngồi trên lan can hiên nhà, sau lưng em là rừng tối sẫm, chiếc đèn tròn ở chỗ bụi cây cao toả ánh sáng vàng đục, bể bơi như một chiếc gương đen.
– Khách chỗ chúng tôi rất nhiều loại, – Madam trầm tư. – Một số thích diễn viên điện ảnh, số khác thích dê…
Nụ cười pha chút mỉa mai.
– Cô gái này là ai vậy? – tôi hỏi.
Madam nhìn tôi ngỡ ngàng.
– Cô ta có ảnh thực không?
Bà chủ nhà chứa ghé qua vai tôi ngắm nhìn bức ảnh rất lâu.
– Ngài Xạ thủ, tôi không có quyền trả lời những câu hỏi như vậy. Mà tôi cũng không biết câu trả lời. ở đây có hàng nghìn khuôn mặt. Ngài có thể thấy nhiều người trông quen, – nụ cười thoảng qua. – nhưng đó chỉ là điều tình cờ. Cô ấy gợi ngài nhớ tới ai sao?
– Vâng.
– Ai đó trong đời thực?
– Không hoàn toàn… – tôi cắt đứt sự thành thật một chiều của mình. – Thưa Madam, tôi có thể… gặp cô gái này được không?
– Tất nhiên, – ánh mắt chúng tôi gặp nhau, hai khuôn mặt gần kề, trong mắt của bà ta tôi đọc được sự giễu cợt và mỉa mai. – Mười đô-la một giờ. Bốn mươi đô-la một đêm. Chỗ chúng tôt giá cả rất vừa phải. Hợp lý với mọi hacker.
– Bà rất tàn nhẫn.
– Đúng. Khi tôi cảm thấy chàng trai trẻ dễ thương bắt đầu si tình, tôi rất tàn nhẫn.
Tôi lấy VISA card ra.
– Bốn mươi đô-la?
– Đúng.
Bà ta nhận tiền. Dềnh dang một lúc rồi lên tiếng:
– Ngài xạ thủ hãy nghe câu chuyện này… Có một cô bé ngốc nghếch. Cô học đại học, buổi tối cô đến các sàn nhẩy, cô chơi đùa với các chàng trai. Và cô gái yêu một chàng ca sĩ. Chàng ta thường xuyên xuất hiện trên ti vi, trong các cuộc phỏng vấn, ảnh của chàng xuất hiện trên bìa các tạp chí. Chàng là một ca sĩ không tồi và chàng hát về tình yêu. Cô gái rất tin ở tình yêu.
– Tôi cũng biết những câu chuyện như thế kết thúc ra sao, – tôi ngắt lời. Đâu chỉ có Madam mới biết tàn nhẫn.
– Chàng ca sĩ một lần đến biểu diễn ở thành phố của cô gái, – Madam không đếm xỉa đến tôi. – Cô bé có mặt ở tất cả các buổi biểu diễn của chàng. Cô lao lên sân khấu với những bó hoa trong tay, và chàng đã hôn vào má cô. Tất nhiên, cô gái đã đạt được điều mà cô muốn. Đêm thứ hai cô đến phòng chàng trong khách sạn và chỉ ra khỏi vào sáng hôm sau. Và sau đó cô không đến các buổi diễn nữa. Không, chàng ca sĩ quả thực là người rất tốt và đẹp trai. Chàng ta rất dịu dàng và âu yếm, thông minh và hóm hỉnh. Cô gái không hối tiếc điều gì. Ngài có biết vì sao không?
– Cô ta đã lẫn lộn giữa thực tế và ảo ảnh, – tôi đáp.
– Ngài cũng hiểu. Tất nhiên là như vậy. Sẽ tốt hơn nếu anh ta là một tên mất dạy, ngu đần và bẩn thỉu. Sẽ tốt hơn rất nhiều. Cô gái sẽ tìm thấy thần tượng khác hoặc sẽ tiếp tục yêu hình ảnh chàng ca sĩ. Còn đây thì… giống như chiếc gương. Yêu một chiếc bóng, nó trung thực và trong sáng khác thường. Nhưng cô gái đúng là đã gặp được giấc mơ của mình. Tìm được thần tượng. Mà thần tượng thì phải yêu trong xa cách.
Tôi gật đầu.
Tất nhiên rồi, Madam… Chắc là như vậy, hỡi bà chủ nhà chứa khôn ngoan. Vị thần ái tình và yêu đương từng trải.
Tôi biết.
– Madam, xin nhớ là tôi đã trả tiền.
Người phụ nữ thở dài.
– Mời ngài đi theo tôi.
Chúng tôi lên cầu thang. Hành lang, những căn buồng. Madam dẫn tôi đến cửa buồng số 6, chạm vào vai tôi.
– Chúc ngài vui vẻ… à, câu chuyện mà tôi kể cho ngài không xảy ra với tôi. Nhưng tôi biết nhiều câu chuyện như vậy.
010
Sau cánh cửa không phải căn phòng mà là một khu vườn. Khu vườn đêm, những bụi cây khẽ rì rào, không khí mát mẻ và trong lành, cỏ dầy và cứng dưới chân.
Thực tế tôi mong đợi mọi sự sẽ thế nào?
Căn phòng khách sạn với chiếc giường lung lay và ga trải giường ẩm ướt vì thay giặt thường xuyên? Không gian ảo hơn ở chỗ khoảng không gian của ngôi nhà có thể rộng bao nhiêu tuỳ thích.
Tôi bước về phía ánh sáng ngọn đèn đặt trên cỏ.
Cử động chậm chạp và uể oải, cơn buồn ngủ đã qua, đã quen, nhưng thay vào đó là sự mệt mỏi không cưỡng được.
Căn nhà xinh xinh, hoặc giả đây là nhà nghỉ, hoặc đây là một biệt thự khiêm nhường. Không có ai hết. Cây đèn chiếu sáng cô đơn và buồn bã. Trong giây lát tôi có cảm tưởng Madam từ bi kia quyết định bỏ mặc tôi ở đây một mình. Không đâu, chẳng đời nào. Thông cảm thì thông cảm, nhưng kinh doanh phải đặt lên hàng đầu.
Tôi ngồi xuống phía trước cây đèn – Đó là một cây đèn dầu cổ lỗ nằm trong một hộp lưới kín. Người ta chui xuống đất với những cây đèn như thế này đây. Xuống đáy sâu.
Những con thiêu thân xúm xít xung quanh chiếc đèn, đâm vào kính, cố gắng một cách vô vọng để tới được ngọn lửa. Con người còn ngu ngốc hơn những con thiêu thân nhiều. Họ luôn luôn đi tìm lửa để đốt cháy trụi đôi cánh của mình. Chính vì vậy họ mới là con người.
Tôi không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ thấy đôi tay ai đặt lên vai. Rụt rè, yếu ớt. Như là đang làm quen.
– Ở đây lúc nào cũng tĩnh mịch như vậy sao? – tôi lên tiếng hỏi.
– Không.
Tôi rùng mình. Thậm chí giọng nói của em cũng quen thuộc với tôi.
– Mọi thứ đều phụ thuộc vào khách.
– Anh thích sự tĩnh lặng, – tôi nói mà vẫn không quay lại.
– Em cũng vậy, – cô gái đồng tình. Cũng có thể xuất phát từ mong muốn làm vừa lòng. Cũng có thể thật lòng.
Tôi quyết định quay người lại.
Em giống như trong bức ảnh. Trong chiếc váy ngắn – không ngắn đến khêu gợi, mà là trong váy áo mùa hè đơn giản. Chiếc áo bằng lụa màu khói. Chân đi đôi dép xám, dải ruy băng trên trán giữ những lọn tóc sẫm mầu.
Cô gái nhìn tôi rất nghiêm túc, có phần xem xét. Cứ như là tôi không phải khách hàng cô cần tiếp đón mà là một vị khách, có thể đón tiếp mà cũng có thể đuổi ra khỏi cửa trong đêm.
– Cả ngày hôm nay người ta gọi anh là Xạ thủ, – tôi tự giới thiệu. – Nhưng tốt hơn em hãy gọi anh là Leonid.
Cô gái gật đầu đồng ý.
– Và… nếu như có thể được, – tôi nói thêm. – Nếu như có thể được anh sẽ gọi em là Vika.
Cô gái im lặng rất lâu, và tôi đã nghĩ rằng mình đã vô ý làm cô giận. Nhưng cô gái chỉ hỏi:
– Tại sao? Em gợi cho anh nhớ tới ai đó?
– Đúng, – tôi thú nhận. – Thể nào anh cũng sẽ quên và gọi em như vậy. Tốt nhất là chúng ta hãy tránh điều này.
– Vâng, – em đồng ý và ngồi xuống bên cạnh, sưởi những ngón tay trên đèn như là hơ trên ngọn lửa. – Em rất dễ làm quen với các loại tên.
– Anh cũng vậy.
Chúng tôi ngồi bên nhau im lặng. Tôi cảm thấy mình đang xỉu dần, mỗi lúc một sâu hơn…
– Vika…
– Gì cơ anh Leonid?
– Anh sẽ là một thằng đại ngốc nếu ngủ bây giờ?
– Em chẳng biết, – em trả lời tôi. – Một ngày vất vả phải không?
– Và sẽ còn vất vả.
– Trong nhà có giường… anh có hiểu không?
Tôi gật đầu. Không muốn đứng dậy bước ra khỏi sự yên lặng sống động này để vào nơi câm lặng hoàn toàn.
– Còn nếu như anh muốn, em sẽ mang chăn cho anh, – em dịu dàng.
– Cảm ơn. Nếu thế thì thật tuyệt vời.
Em đứng dậy, tôi thì thu hết sức lực còn lại.
Đáy sâu, đáy sâu, ta không thuộc về ngươi… Hãy thả ta ra, đáy sâu…
Đầu tiên tôi chạy vào nhà vệ sinh. Ơn Chúa, dây dẫn từ bộ quần áo tới mũ tương đối dài. Sau đó tôi lê tới giường, nằm vật xuống, quẳng gối sang một bên. Trong chiếc mũ cái đầu của tôi cũng đã vênh lên rồi. Đến sáng cổ sẽ bị tê, nhưng tôi không muốn đi khỏi lúc này.
– Vika, bật deep… – Tôi thì thầm với Windows Home. Một cơn bão mầu sắc, và tôi lại đã ở trong không gian ảo.
– Anh nói gì cơ? – Vika đứng ngay bên cạnh tôi. Một Vika sống động… gần như vậy…
– Không, không có gì đâu.
Tôi trải chăn ra cỏ và nằm xuống. Cô gái ngồi xuống bên cạnh.
Tôi nhìn lên các vì sao. Chúng thật gần. Chúng sáng đến nao lòng. Tôi ước mình có đôi cánh trong mỏng để bay lên và vỡ tan trước tấm kính vô hình…
– Vika, em không thấy cô đơn ở nơi hẻo lánh này sao?
– Tại sao anh lại cho rằng đây là nơi hẻo lánh?
– Những ngôi sao sáng quá.
– Không. ở đây rất thích…
Em nằm xuống cạnh và tôi xích người để đủ chỗ cho cả hai.
– Anh yêu bầu trời? – Vika hỏi.
– Ừ. Anh thích ngắm nhìn những ngôi sao. Nhưng anh hoàn toàn không biết tên gọi của chúng.
– Sao lại phải cần tên… – Vika chạm khẽ vào tay tôi. – Anh nhìn kìa, một ngôi sao vừa rơi. Ngay trước mặt chúng ta.
– Chúng ta có thể đi tìm nó, – tôi nói rất nghiêm túc. Vika không trả lời ngay và tôi hoảng sợ nghĩ đến việc phải đứng dậy bây giờ.
– Không, – em quyết định. – Anh chẳng đứng vững nữa rồi, Xạ thủ ạ. Sáng mai chúng ta sẽ đi tìm nó. Ngôi sao lúc đó cũng vừa nguội và có thể cầm nó trên tay.
– Ngày mai sẽ sáng quá, – tôi nhận xét. – Tốt hơn là chiều ngày mai.
– Anh là người kỳ quặc, – Cô gái nói khẽ. – Thôi được, chúng ta sẽ tìm nó ngày mai.
– Em đã bao giờ tìm thấy sao rơi chưa?
Vika yên lặng, nhưng tôi cảm thấy là em gật đầu.
– Không gian ảo đã cướp mất của chúng ta bầu trời, – tôi thì thầm.
– Anh cũng hiểu ra điều đó?
– Đúng. Thế giới chìm vào đáy sâu. Vào hình ảnh của thực tại. Cần gì phải bay tới Mặt trăng hay sao Hoả khi ở đây chúng ta có thể tới bất cứ hành tinh nào? Nỗi đam mê đã bị đánh mất. Niềm say mê cũng mất.
– Nhưng công nghệ điện tử lại phát triển.
– Vậy ư? “Đời số tám” – đó chẳng qua chỉ là “sáu tám sáu” rất hoàn thiện… – tôi cố ý gọi Pentium-pro bằng cái tên không được công nhận. – Chẳng có gì mới mẻ nảy sinh trong năm năm trở lại đây. Chúng ta đang dẫm chân tại chỗ.
Vika cười khẽ.
– Trời ơi… tranh cãi về sự phát triển công nghệ… Leonid, anh đang ở trong nhà chứa!
– Anh biết. Em không thích à?
– Có. Em… em đã quên những câu chuyện như thế này.
Em yên lặng và hôn nhẹ lên má tôi.
– Hãy ngủ yên. Lưỡi anh đã líu lại rồi, Lenia.
Tôi không tranh luận. Tôi không muốn tranh luận với em.
Hơn nữa em nói rất có lý.
Tôi nhắm mắt và ngủ ngay lập tức.