Mê Cung Ảnh (2/10)

11

Khi tôi loại bỏ virus – bưu thiếp ra khỏi máy tính và đóng file mới kiếm được (bây giờ trong thế giới ảo nó giống như một chiếc CD bình thường), thì đã là nửa đêm. Đầu không đau nữa, và cũng chẳng buồn ngủ tí nào. Ai trong số dân Deeptown lại ngủ buổi tối?

  • Vika, chạy máy lại, – tôi ra lệnh.

Khuôn mặt nữ tư lự trên màn hình hơi nhăn lại.

  • Thật không?
  • Tất nhiên rồi.

Màn hình sẫm lại, hình ảnh hơi loang ra.

Sau đó máy tính nháy ổ đĩa cứng và chạy lại. Máy tính của tôi không mới, “Pentium”, nhưng đổi máy tốt hơn thì tôi lại không nỡ. Rãnh cày chẳng làm hỏng con ngựa già.

  • Xin chào anh, Lenia, – Vika lên tiếng. – Em đã sẵn sàng làm việc.
  • Cảm ơn em. Vào Deeptown… theo kênh như mọi khi.

Tôi bật Modem, quay số, đội mũ và ngồi xuống.

  • Nối với 20-8-800, kênh liên lạc ổn định, – Vika thông báo.
  • Bật deep
  • Đã xong.

Một mầu xanh, những chớp trắng ở trung tâm màn hình, sau đó là rất nhiều mầu sắc sặc sỡ.

Làm sao mà anh có thể tạo ra chương trình deep hả Dmitry? Với tâm thần yếu ớt, hiểu biết nông cạn về tâm lí học, những kiến thức phổ thông về lĩnh vực thần kinh? Điều gì đã giúp anh?

Bây giờ khi anh đã giầu có và nổi tiếng, anh đang cố gắng làm điều gì? Hiểu được linh cảm của chính mình hay đang nghĩ ra điều kì diệu hơn. Hay là chỉ ăn chơi và hút hít? Hay là lang thang ngày đêm trên các con phố của Deeptown, ngắm nhìn thành quả của mình?

Tôi thật sự muốn biết, nhưng hoàn toàn không muốn ở vào địa vị của anh. Bởi vì anh chỉ là thường dân của không gian ảo, cùng với tiền triệu của mình, với chiếc “đời số tám” dùng làm máy tính ở nhà. Đáy sâu cũng giữ anh chặt như là giữ một lập trình viên tỉnh lẻ của vùng trung Nga, ki cóp hàng tháng trời để đi thăm Deeptown.

Anh không phải là diver, Dima ạ. Và vì thế mà tôi hạnh phúc hơn anh.

…Vẫn căn phòng ấy, nhưng ngoài cửa sổ là các tấm quảng cáo và tiếng ồn của xe cộ đi lại.

  • Ổn cả chứ anh Lenia?

Tôi ngoái đầu nhìn lại.

  • Ừ. Anh đi ra ngoài dạo đây.

Tôi lấy trên bàn đĩa CD có file mới kiếm được đút vào túi. Trên giá, giữa mấy chục quyển sách và hàng trăm đĩa CD có chiếc player. Tôi cho đĩa ELO vào, đeo tai nghe và bật máy. “Roll Over Beethoven”. Đúng bài tôi muốn nghe. Tôi ra khỏi nhà trong tiếng nhạc vui tươi và khoá cửa lại.

Lần này thì không có con bọ nào hết. Tôi đứng trên vỉa hè giơ tay vẫy một cái taxi. Lái xe là một người đàn ông đứng tuổi, có khuôn mặt buồn bã, rất trí thức.

  • Công ty Taxi Deep xin hân hạnh kính chào, Lenia!

Tôi gật đầu và chui vào xe:

  • Đến nhà hàng Ba con lợn sữa.

Người lái xe gật đầu, ông ta biết địa chỉ này. Chúng tôi đi rất nhanh, chỉ qua một vài chỗ ngoặt là trước mắt chúng tôi hiện ra một toà nhà kỳ lạ, một phần làm bằng đá, một phần bằng gỗ, một phần bằng rơm. Tôi bước vào nhà hàng quen thuộc và quan sát xung quanh.

Phía trong chia làm ba khu – các món ăn phương đông được dọn ở khu mành rơm, các món châu Âu thì ở khu làm bằng đá, các món Nga tất nhiên là ở khu nhà gỗ.

Tôi chẳng muốn ăn. Thức ăn ảo đầy rẫy, và khi khả năng kinh tế của tôi trở nên kha khá thì tôi bắt đầu ăn ở Ba con lợn sữa. Nhưng hôm nay tôi phải đợi một người bạn hàng.

Tôi đi thẳng đến quầy bar (nơi có một thanh niên trẻ, rắn chắc đang đứng), vừa đi vừa cởi bỏ tai nghe.

  • Xin chào, Andrei.

Thỉnh thoảng đích thân chủ quán bar phục vụ những khách hàng trong không gian ảo. Nhưng hôm nay thì rõ là không phải một ngày như vậy. Cặp mắt người bán bar linh hoạt hẳn lên, nhưng đó chỉ là lịch sự máy móc:

  • Xin chào! Anh sẽ uống gì?
  • Gin-tonic, có đá, như mọi khi.

Tôi theo dõi barman pha thức uống. Tonic là một thứ schweppes thực sự, gin – Bee Feater loại sang. Các công ty sản xuất rượu cho phép sử dụng trong không gian ảo những mẫu sản phẩm của họ với giá không đáng là bao. Quảng cáo mà…

“Pepsi-Cola” thì uống không mất tiền, đấy là cách quảng cáo của họ. Nhưng “Coca-Cola” thì có giá đúng bằng giá trong thực tế.

Và người ta vẫn mua.

Tôi lấy cốc, ngồi vào một bàn trống, quan sát những người khách. Việc này luôn luôn rất thú vị.

Số lượng đàn ông và phụ nữ gần bằng nhau. Phụ nữ thì lúc nào cũng như được tuyển chọn, cô nào cũng đẹp. Họ rất khác nhau, từ các cô tóc vàng kiểu Bắc Âu đến các cô gái da đen như than. Đàn ông thì nói chung là xấu xí. Không, thực ra thì không hẳn như vậy. Chẳng qua tiềm thức của tôi nhận thấy hết các nét đần độn của những gương mặt đàn ông với thân hình mất cân đối vì quá cơ bắp, những gương mặt quen thuộc của các diễn viên điện ảnh được gắn vào người các vận động viên thể hình.

Phụ nữ thì được ưu tiên, độ lượng hơn. Tất cả bọn họ đều đẹp.

Tôi làm một hụm gin, thoải mái tì lên bàn. Tuyệt vời.

Chẳng có quán bar hay nhà hàng thực thụ nào có thể so sánh được với các quán trong không gian ảo. Ở đây họ luôn nấu ăn rất ngon. Ở đây không phải đợi người phục vụ. Uống nhiều như ngựa cũng không cồn cào ruột gan. Nhưng rất có thể sẽ say. Chẳng gì thì tôi cũng có kinh nghiệm trong chuyện này… tiềm thức sung sướng ngụp lặn trong cơn say rượu. Có thể là trong lúc đó cơ thể sản xuất ra chất ma tuý tự nhiên – endorphine, tôi cũng chẳng biết. Dù thế nào thì khi ra khỏi đáy sâu, cơn say không biến mất ngay lập tức.

  • Em có thể ngồi cạnh được không? – Một cô gái ngồi xuống ghế cạnh tôi.

Những lọn tóc mầu sáng, làn da mịn màng hơi nhợt nhạt vì không trang điểm, bộ vét trắng đơn giản. Một chiếc dây chuyền vàng có ảnh, chắc là một chương trình nào đó. Một cô gái dễ thương và ơn Chúa là trông không quen. Hoặc là cô ta tự vẽ mặt, hoặc là dựa theo một bức tranh rất hiếm, cũng có thể cô ta đã nhìn thấy trong một bộ phim nào đó một khuôn mặt dễ thương, nhưng không nhàm.

  • Tất nhiên rồi, – tôi quay lại phía cô gái. Barman đã bưng đến cho cô một ly rượu trắng. Loại “Imperator” của Chi lê. Cô gái khá sành điệu.
  • Em rất hay thấy anh ở đây, – cô gái cho biết.

Reng-reng! – tiếng chuông báo động ở trong não.

  • Thật thú vị, – tôi nhận xét. – Tôi không hay có mặt ở đây lắm.
  • Còn em thì thường xuyên, – cô gái đáp lời.

Dối trá!

Tôi có thể ra khỏi thế giới ảo và kiểm tra hai chục bức ảnh lưu giữ trong máy tính những người đã đến quán bar trong hai tháng gần đây. Nhớ những khuôn mặt mới luôn là một điều bổ ích.

Nhưng cũng chả cần thiết, vì tôi nhớ rằng chưa hề nhìn thấy khuôn mặt này…

  • Em mang những khuôn mặt khác nhau, – cô gái như là đoán được ý nghĩ của tôi. – Còn anh thì luôn luôn chỉ có một khuôn mặt như thế.
  • Thay đổi mặt là một thú vui rất đắt tiền, – tôi tự hạ thấp mình. – Làm cho mình giống với Schwarzenegger hay Stallone thì thật ngu xuẩn. Còn thuê chuyên gia thì tôi không đủ tiền.
  • Bản thân đáy sâu cũng là một thứ đắt tiền.

Cô gái gọi không gian ảo là đáy sâu, và tôi thích điều đó.

Không giống tất cả các hành vi khác của cô ta.

Tôi nhún vai. Một cuộc đối thoại lạ lùng.

  • Xin lỗi, anh là người Nga phải không ạ? – cô gái hỏi.

Tôi gật đầu. Trong không gian ảo có rất nhiều người Nga – chẳng có nơi nào trên thế giới vấn đề kiểm soát thời gian máy lại tồi như chúng ta.

  • Xin lỗi… – Cô gái cắn môi, cô ta rõ ràng là đang rất hồi hộp. – Em có thể hơi khiếm nhã, nhưng… tên anh là gì?

Tôi hiểu rồi.

  • Không phải Dmitry Dibenko. Có phải đó chính là điều làm cô quan tâm?

Cô gái cố gắng nhìn vào mặt tôi, sau đó gật đầu. Cô uống một hơi chỗ rượu.

  • Tôi không nói dối đâu, – tôi nhẹ nhàng. – Xin thề đấy.
  • Em tin anh, – cô gái ra hiệu cho bartender, sau đó chìa tay về phía tôi. – Em tên là Nadia.
  • Tôi là Leonid.

Chúng tôi đã làm quen với nhau, và bây giờ có thể anh em được rồi. Đáy sâu rất dân chủ, quá lịch sự ở đây sẽ bị coi như một sự lăng nhục.

Cô gái hất tóc về phía sau, cử chỉ tự nhiên và đẹp. Cô chìa cốc cho người bán bar, anh này nhanh nhẹn rót đầy. Cô gái đưa mắt nhìn gian phòng.

  • Anh nghĩ sao, anh ta thật sự có vào không gian ảo?
  • Anh không rõ. Có lẽ là có. Nadia, em là nhà báo?
  • Vâng, – cô gái do dự một lát rồi lấy từ trong túi xách card visit, đưa cho tôi: – Đây…

Card rất đầy đủ – không chỉ có địa chỉ trong Internet mà còn có cả số điện thoại giọng, tên, họ. Nadejda Meserskaya. Tạp chí “Money”. Phóng viên. Windows Home im lặng, có nghĩa là card nghiêm chỉnh, chỉ có địa chỉ, không có bất cứ món quà đặc biệt nào khác.

Tôi nhét card vào túi, gật đầu:

  • Cảm ơn em.

Than ôi, sẽ chẳng có sự trao đổi đáp lễ nào hết. Mà Nadia cũng không chờ đợi điều này.

  • Thật kì lạ, cái đáy sâu này, – cô ngả người, nhấp một chút rượu. – Bây giờ em đang ở Matxcơva, anh – một nơi nào đó ở Samara, còn cậu bé kia thì ở Penza…

“Cậu bé”, giống một anh chàng Mexico xinh trai trong phim truyền hình nhiều tập, bắt gặp cái nhìn của cô và hãnh diện ưỡn cằm. Quả là Nadia có tài quan sát, anh chàng đúng là người Nga…

  • Kia là một đám người Mỹ, – Nadia tiếp tục, chẳng chút nể nang, – đấy, thằng cha dở hơi kia kìa, rõ là Nhật…anh thấy hắn ta vẽ cho mình đôi mắt như thế nào chưa? Dân tộc nào cũng có những điểm yếu riêng… Chúng ta vô công rồi nghề ở cái nhà hàng ảo này, uống li rượu tưởng tượng, hàng trăm máy tính phải tiêu hao năng lượng, các processor nóng lên vì quá tải, các kênh điện thoại chuyển tải hàng megabyte những thông tin vô nghĩa…
  • Không có thông tin vô nghĩa.
  • Vâng, cũng có thể, – Nadia liếc nhanh sang tôi. – Có thể nói là thông tin không có tính thời sự. Và tất cả những điều này là Kỉ nguyên mới của Công nghệ thế giới sao?
  • Thế em muốn gì? Trao đổi file và các cuộc nói chuyện về processor hay sao? Chúng ta là con người cơ mà.

Nadia nhăn mặt.

  • Chúng ta là những người của kỉ nguyên mới. Không gian ảo có thể thay đổi thế giới, còn chúng ta thì lại muốn thay đổi nó bằng những giáo điều cũ kĩ. Sử dụng công nghệ để tưởng tượng ra việc uống rượu – còn tồi tệ hơn việc dùng kính hiển vi để đóng đinh…
  • Em là người của nhóm Alexandrian, – tôi đoán.
  • Vâng! – Nadia trả lời với vẻ hơi khiêu khích.

Nhóm Alexandrian theo thuyết của một nhà văn viễn tưởng ở Saint-Peterburg. Họ hoặc là muốn hợp nhất con người với máy tính, hoặc là mong đợi ở không gian ảo những lợi ích không thể có được.

  • Thế thì em làm gì ở cái nơi vô nghĩa này? – tôi hỏi.
  • Em tìm Dibenko. Em muốn hỏi … có phải anh ấy đã đoán trước những điều này? Mọi điều xảy ra có đúng không, theo quan điểm của anh ấy.
  • Hiểu rồi. Thế chẳng lẽ em không thích một nơi như thế này sao?

Nadia nhún vai.

Tôi đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt cô.

  • Những bàn tay ấm, vị chát của rượu, cơn gió chiều mát dịu và hương hoa thơm ngát, những con sóng ấm áp lấp lánh, vầng trăng trên trời và cát nóng bỏng dưới chân, – Chẳng lẽ em không thích tất cả những điều đó?
  • Đã có thế giới thật, – cô nhìn vào mắt tôi.
  • Nhưng những điều này có thường xuyên trùng hợp như ở ngoài đời không? ở đây chỉ cần mở cửa, – tôi ra hiệu về phía cánh cửa khuất của phần “Nhật bản” của nhà hàng, – và tất cả hiện ra. Thế em không bao giờ muốn buổi sáng mùa thu lạnh đứng ở bìa rừng bên bờ sông dốc đứng, uống gluhwein nóng sủi bọt… và xung quanh chẳng có một ai…
  • Chủ của nhà hàng này là một người lãng mạn, – Nadia nói.
  • Tất nhiên.
  • Leonid, tất cả những điều anh nói đều đúng. Nhưng chỗ của những thú vui như thế là ở trong đời thực.
  • Đời thực không thể được như vậy.
  • Cũng giống như đáy sâu, anh Lenia. Em không biết anh lấy tiền ở đâu ra để thường xuyên đến thăm nơi này, đấy không phải việc của em. Nhưng hàng tỷ người chẳng bao giờ được đến đáy sâu.
  • Hàng triệu người chưa bao giờ nhìn thấy ti vi.
  • Không gian ảo không được thay thế hiện thực, – Nadia nói một cách tin tưởng.
  • Đúng, tất nhiên. Biến những kẻ bần hàn và tội nghiệp thành những người thu nhặt thông tin, chúng ta sẽ trở thành những xung động trong mạng điện…
  • Leonid, anh biết học thuyết Alexandrian chỉ qua truyền miệng, – Nadia nói một cách tin tưởng. – Khi nào đó anh hãy đến thăm nhà thờ của chúng em.

Tôi nhún vai. Cũng có thể là tôi sẽ đến. Nhưng ở đáy sâu có rất nhiều chỗ thú vị. Nếu đi hết thì một đời người không đủ.

  • Em đi đây, – Nadia đứng dậy. Cô quẳng đồng xu lên bàn. – Em còn nửa tiếng nữa hôm nay, còn một vài chỗ cần phải đi thăm.
  • Để tìm Dibenko? – Tôi gật đầu. – Mà cũng có thể là cát ấm, bãi biển Hawai và rượu Chi lê đỏ?

Nadia cười.

  • Anh Lenia, thế thì không phải là làm việc rồi. Bãi biển buổi chiều và rượu… và những gì tiếp theo… Yêu nhau trong không gian ảo chắc là vui lắm, nhưng phải ở nhà, trong căn phòng đóng kín. Em vào đây từ nơi làm việc. Sáu máy tính trong phòng, tất cả đều có người. Anh hãy tưởng tượng xem em sẽ kì cục thế nào đối với đồng nghiệp?

Cô hết sức thẳng thắn và thông minh. Một cô gái đáng yêu. Cầu trời cho Nadia trong đời thực cũng thông minh và cởi mở như thế.

  • Thế thì chúc em thành công vậy, – tôi gật đầu.
  • Cảm ơn anh, người không quen bí ẩn, – Nadia hơi cúi đầu và hôn chụt vào má tôi.
  • Lenia, anh đã bị đánh dấu! – Kim gài trên vai áo tôi thì thầm.

Tôi lấy chiếc khăn tay chống virus lau vết son nơi má, giơ ngón tay doạ Nadia.

  • Tôi muốn làm người bí ẩn, cô bé ạ.

Hình như cô ta hơi hoảng. Nhưng cô ta cũng đủ bình tĩnh vung tay lên tỏ ý ngạc nhiên và đi ra không vội vã.

Mẹ kiếp. Làm hỏng cả mọi chuyện, đồ ngu!

Chúng ta đã nói chuyện vui như thế…

Tôi uống cạn li và ngoắc tay gọi barman.

  • Gin- tonic, tỉ lệ một – một!

Barman nhăn mặt, nhưng cũng pha chế thứ tôi gọi. Mẹ kiếp. Hay phải gọi Tequilla với nước cà chua? Nhìn cái mặt anh ta kìa!

  • Lenia hả?

Tôi quay lại.

Anh bạn Ma sói của tôi đã đứng cạnh. Bộ vét mầu trắng, giầy giả da bóng lộn, chiếc cà vạt hơi lỗi mốt. Nét mặt căng thẳng.

  • Xin chào, Romka. Ngồi xuống đi.
  • Con bé nào đấy?
  • Chả có gì hay ho cả.

Chúng tôi, những diver bao giờ cũng hơi điên một chút. Biết làm sao được.

Có quá nhiều người muốn biết tên thật của chúng tôi.

Ma sói hít hơi thành tiếng, chau mày:

  • Cô ta định đánh dấu cậu!
  • Tớ biết rồi. Đừng lo, đó chỉ là một phóng viên thôi.

Romka ngồi xuống, vẫy người bán bar. Anh này trình diễn một bộ mặt kinh khủng, nhưng vẫn mang đến một cái cốc nhiều cạnh đựng đầy “Absolute Pepper”. Ngay cả tôi cũng cảm thấy khổ sở khi nhìn Roma uống. Còn hắn ta thì chỉ hơi nhăn mặt, chùi mép và trả lại chiếc cốc.

Cũng có thể trong đời thực anh ta là một tên nghiện rượu?

Tôi chẳng biết nữa.

Chúng tôi giấu diếm nhau chẳng khác gì giấu kẻ thù. Chúng tôi là những mặt hàng quá có giá. Những con cá ở vùng nước sâu, những quái thai toả ra thứ ánh sáng ma quái, mà mỗi con cá mập đều mơ ước được nếm thử.

  • Cậu có mang về được quả táo không? – Roman hỏi.
  • Tất cả đều ổn cả, – tôi quẳng cái áo vét xuống sàn, vỗ vỗ vào túi áo ngực, nơi có chiếc CD. – Hàng hoá đang có mặt tại chỗ.

Ma sói đỡ căng thẳng hơn một chút.

  • Thế còn người mua?

Tôi nhìn đồng hồ.

  • Sau mười phút nữa. Ở gần đây thôi, chỗ bờ sông.
  • Chúng ta đi chứ? – Roman cầm cốc.

Tôi cũng cầm cốc của mình và chúng tôi bước qua cánh cửa nhà hàng nằm trong bức tường đá. ở ngăn đệm cửa nhỏ tôi nói khẽ:

  • Không gian riêng dành cho hai chúng tôi. Chỉ cho một người nói mật khẩu “xám-xám-đen” vào.
  • Xin tuân lệnh, – có tiếng nói từ trên trần nhà.

Bây giờ dù cho có bao nhiêu người dạo chơi trong không gian ảo của Ba con lợn sữa, thì chúng tôi cũng không nhìn thấy họ. Chỉ thấy người mua hàng mà tôi đã báo mật khẩu từ trước.

Sau cánh cửa thứ hai là rừng. Xào xạc, nguyên sơ. Rừng phương bắc. Cơn gió lạnh thấu xương, tôi nổi da gà. Người bạn đồng hành của tôi hoàn toàn vô cảm với cái lạnh. Có thể cậu ta đội chiếc mũ đơn giản, không có điều hoà?

Có trời mà biết được…

Cậu ta kiếm được cũng không kém gì tôi, nhưng có thể có một gia đình lớn. Hoặc giả anh đúng là một con nghiện, tiêu hết vài chục vé trong mấy tuần?

Sau lưng chúng tôi là căn nhà đá nhỏ. Đấy là nhà hàng Ba con lợn sữa nhìn từ phía này. Chúng tôi đi men theo lối mòn, thong thả nhâm nhi ly rượu.

  • Cậu thích rượu pha ớt à? – tôi vu vơ hỏi Ma sói.
  • Ừ.

Khô khan và chẳng có thêm một lời giải thích nhỏ nào. Roman, thật ra anh là người thế nào?

Nhưng điều này không thể hỏi được. Không gian ảo rất nghiệt ngã với những kẻ thiếu thận trọng.

Chúng tôi đã ra đến bờ sông. Bờ sông dốc đứng, phủ đầy những bụi cây thấp tè. Gió rất mạnh, tôi nheo mắt. Bầu trời đầy mây. Không phải ở vùng núi, nhưng sông dốc và chảy xiết. Xa xa có tiếng ồn ào của một đàn chim to, tôi không biết chính xác là loài chim gì, chúng chẳng bao giờ bay lại gần. Trên bờ sông có cái bàn với một chai gin, tonic và “Absolute Pepper”. Còn một cái phích tráng niken, trong đó tôi biết là gluhwein. Rất ngon, có quế, va ni, hạnh nhân, ớt, hạt mùi. Cạnh đấy có ba chiếc ghế bện. Chúng tôi ngồi xuống, cùng nhìn ra sông.

Đẹp quá!

Bọt trắng trên những viên dỏi, cơn gió lạnh, chiếc ly đầy trong tay, những đám mây mầu xám biếc cuồn cuộn trên đầu. Ngày mai có thể sẽ có tuyết. Nhưng trong không gian ảo chẳng bao giờ có khái niệm “ngày mai”.

  • Tớ rất muốn biết, – tôi làm một ngụm nhỏ, – con sông này chảy từ đâu.
  • Trong cuộc đời tôi chưa thấy nơi nào đẹp như ở đây… – Ma sói nói với một giọng rất lạ.

Và cứ luôn luôn như thế. Mỗi người đều có những liên tưởng, suy đoán riêng. Đối với Roman, rõ ràng cảnh tượng ở đây có một ý nghĩa nào đó. Đối với tôi chỉ đơn giản là một nơi đẹp.

  • Cậu đã từng ở đây?
  • Trên một phương diện nào đó.

Thú vị đấy.

  • Đó là những con chim gì vậy, Roman?
  • Garpi, – anh trả lời mà không nhìn. Hốp, và cốc của anh lại rỗng không.

Nhưng anh vẫn chưa say.

Sao mà tôi căm thù điều bí mật bao quanh chúng tôi thế. Chúng tôi sợ lẫn nhau. Chúng tôi sợ tất cả.

  • Thời tiết thích đấy chứ, – tôi đoán mò.
  • Mùa hè năm nay sẽ lạnh… – Ma sói nói. Và nhìn tôi pha chút mỉa mai. Anh nhận ra vùng này. Mảnh đất này gợi điều gì đó trong tâm hồn anh.

Tôi không thể biết đó là điều gì.

Tôi rót cho mình một ít gluhwein vào chiếc cốc gốm nặng. Thưởng thức hương thơm. Mùa hè sẽ lạnh ư? Mặc kệ. Chẳng có gì tốt hơn thời tiết xấu.

  • Lenia, cậu hút ma tuý không? – Roman chìa về phía tôi hộp đựng xì gà.
  • Không.

Hình như anh đúng là một tay nát rượu và nghiện hút…

  • Người ta nói nó ít độc hơn thuốc lá và rượu nhiều…
  • Người ta cũng nói là gà có thể vắt sữa được.

Roman hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn hút.

Mẹ kiếp. Tôi bắt đầu cảm thấy những lí do mà Nadia đưa ra không còn điên rồ như trước nữa.

Tôi uống gluhwein, Roman hút thuốc phiện. Khoảng hai phút sau anh búng điếu thuốc hút dở xuống sông và nói:

  • Trò trẻ con. Rót tớ ít bia.
  • Đây là gluhwein.
  • Mẹ, thì khác quái gì đâu…

Bây giờ thì cả hai chúng tôi cùng uống rượu nóng với gia vị.

  • Rulez!

Tôi gật đầu đồng ý. “Rulez” là một điều tốt đẹp: cốc bia lạnh, máy tính thế hệ thứ bẩy, cô gái trẻ xinh đẹp, một loại virus bị diệt thành công… gluhwein.

Chúng tôi ngồi trên bờ sông dốc và thấy thật thoải mái.

  • Cái gì ở trong quả táo?
  • Thứ thuốc mới chống cảm cúm. Rất hiệu nghiệm.

Roman chau mày.

  • Cái đó giá sáu nghìn?
  • Giá một trăm.
  • Ô… – Roman thay đổi nét mặt.
  • Chúng ta hãy đợi người mua hàng đến.

Ma sói gật đầu:

  • Vụ này của cậu, cậu quyết.

Người mua hàng xuất hiện sau khoảng mười phút, khi tôi bắt đầu sốt ruột. Tôi chỉ biết anh ta dưới cái tên lóng “Lõi đời”, còn anh ta biết tôi dưới tên lóng “Xạ thủ”. Người mua hàng chỉnh tề và không có gì nổi bật. Bộ âu phục đơn giản, khuôn mặt khó nhớ. Một chàng thanh niên trẻ với chiếc cặp trong tay.

  • Chào buổi sáng, Xạ thủ!, – anh ta cất lời. Giọng anh ta đều một cách quá mức. Lõi đời giao tiếp thông qua chương trình dịch.
  • Chào buổi chiều, – tôi nhìn đồng hồ rồi trả lời. Đây là một trò chơi của cả hai bên. Biết được thời gian riêng của diver, xác định được anh ta sống trong múi giờ nào đã là một điều không nhỏ.
  • Tôi đánh giá cao tính hài hước của ngài… – Lõi đời ngồi vào chiếc ghế thứ ba, nhìn tôi dò hỏi: – Gặt hái thế nào?
  • Lấy những quả táo thật vất vả, – tôi lôi đĩa đặt lên bàn. – Thẳng thắn mà nói, tôi chờ đợi một sự cảm ơn lớn hơn cho một công việc như vậy…
  • Chúng ta đã thoả thuận rồi đúng không? Sáu nghìn đô.

Tôi vung tay lên.

  • Theo lời ngài thì nó không đáng giá hơn.
  • Ngài có suy nghĩ khác?
  • Ngài biết không, ngài Shellerbach…

Lõi đời hơi giật mình.

  • Ngài đã nhầm ít ra là một số không. Cảm cúm, điều đó thường thôi, tất nhiên… Nhưng có ai lại muốn nằm bẹp trên giường, sốt và sổ mũi?
  • Tôi không hài lòng, – Shellerbach – Lõi đời thay đổi khuôn mặt. Bây giờ là một người đàn ông đứng tuổi, có khuôn mặt ý chí nhưng cáu kỉnh. – Tôi nghĩ rằng một lời của diver là chắc như đinh đóng cột.
  • Tôi không phản đối điều này. Tôi sẽ đưa file cho ngài, – tôi đẩy đĩa CD qua bên kia bàn. – Nhưng lần sau sẽ không có diver nào nhấc dù chỉ một ngón tay để làm cho ngài điều gì. Ngài đã vi phạm đạo đức của chúng tôi, ngài Shellerbach ạ. Lao động phải được trả xứng đáng, phù hợp với mức độ phức tạp.

Shellerbach cầm chiếc đĩa và lặng đi. Tôi vừa uống gluhwein vừa theo dõi ông ta. Ma sói im lặng. Vụ này của tôi.

Cuối cùng thì Shellerbach đã ghi xong file, ánh mắt ông ta đã có hồn hơn.

  • Thế nào? – tôi hỏi.
  • Năm mươi nghìn, – ông ta trả lời.
  • Cho mỗi người?

Ông ta im lặng rất lâu. Đấy là tiền. Những đồng tiền thật, dính đầy máu, không phải trả thuế, không từ đâu đến và cũng chẳng biến đi đâu cả.

  • Ngài cho biết tài khoản của ngài.

Tôi chìa cho ông ta mẩu giấy có số tài khoản ở Thụy sĩ.

  • Phần trăm ngược… ngài rất thận trọng, ngài diver…
  • Tôi chẳng còn cách nào khác, Peter…

Ông ta đầu hàng. Tôi biết tên thật của ông ta, còn ông ta thì không. Nhà băng không bao giờ để lộ tên tôi. Ngay cả khi toà án quốc tế tuyên bố rằng tôi là kẻ ăn thịt người và phạm tội phân biệt chủng tộc.

Vì sự an toàn này mà tôi phải trả phần trăm ngược từ tài khoản.

An toàn tuyệt đối.

  • Năm mươi nghìn cho mỗi người. Tôi làm một cử chỉ tự nguyện, ngài diver!
  • Rất tuyệt vời.

Vài giây, và một trăm nghìn đã được chuyển vào tài khoản của tôi. Nhiều. Rất nhiều tiền.

Hàng năm sống yên ổn trong thế giới ảo.

  • Ngài đồng ý tiếp tục cộng tác chứ?

Tôi cầm cuốn séc, ngắm nghía những con số với vẻ thoả mãn. Sau đó tôi ghi séc năm mươi ngàn và đưa cho Ma sói.

  • Hoàn toàn có thể.
  • Thế một hợp đồng lâu dài?
  • Không.
  • Ngài sợ điều gì vậy, ngài diver? – ánh mắt Shellerbach đầy sự tò mò.

Tôi sợ gì ư?

  • Tên tuổi, Peter ạ. Tự do thật sự luôn là bí mật.
  • Tôi hiểu, – Shellerbach đồng ý. Ông liếc sang Roman – ngài cũng là diver? Hay chỉ là một nhúm virus biết đi?
  • Diver, – Roman trả lời.
  • Thế thì… chúc may mắn, thưa các vị… – Shellerbach lùi lại một bước. Ông ta dừng lại hỏi: – Thế… muốn trở thành diver phải làm gì?
  • Rất đơn giản, – Roman trả lời. – Cần phải biết rằng tất cả mọi thứ xung quanh đều là trò chơi. Tưởng tượng ấy mà.

Shellerbach gật đầu, vung tay bất lực.

  • Tôi không làm được, thật đáng tiếc…

Ông ta đi khỏi theo lối đi nhỏ, chúng tôi nhìn theo đến khi ông ta mất hút. Rồi tôi rót đầy hai ly rượu.

  • Vì thắng lợi!

Rõ là Roman chưa đánh giá được mức độ của chuyện vừa xảy ra. Cậu ta im lặng, xoay cái ly trong tay:

  • Lenia, cậu nói đi, cậu hạnh phúc chứ?
  • Tất nhiên rồi.
  • Số tiền thật lớn… – cậu ta nhìn tấm séc, rồi nâng ly một cách dứt khoát: – Vì thắng lợi!
  • Vì thắng lợi, – tôi tán thành.
  • Cậu không biến mất khỏi đáy sâu chứ?
  • Không.

Roman gật gật vẻ an tâm rõ rệt. Cậu ta uống nốt chỗ rượu, tâm sự:

  • Cậu biết không, làm việc với cậu rất thú. Cậu là một con người… đặc biệt.

Trong khoảng khắc tôi cảm giác rằng chúng tôi đã đến gần cái ranh giới khác thường, khi mà các diver thổ lộ với nhau.

  • Mình cũng vậy, Roman ạ.

Ma sói đứng dậy. Dứt khoát, đột ngột.

  • Mình phải đi đây… có người đến với mình…

Cậu ta tan trong không khí, cái ly rơi xuống sàn, nảy lên, phát ra tiếng kêu và lăn đi.

  • Chúc may mắn, Roman, – tôi nói vào khoảng không.

Sự cô đơn, mặt trái của tự do.

Tôi không thể có bạn.

  • Tính tiền! – tôi tức giận quát vào khoảng trống. – Tính tiền, mau lên!

001

Bực nhất là tôi chẳng muốn ngủ tí nào. Một ngày thành công, hình như thế.

Tôi quay lại nhà hàng. Một phần khách đã thay đổi, nhóm người Mỹ vẫn cười nói ồn ào với những câu chuyện đùa của mình.

Cần phải đi dạo.

Tôi ra khỏi Ba con lợn sữa, do dự một giây xem có nên bắt taxi, rồi tôi quyết định đi bộ. Tôi đi xa dần những đường phố chính, tiến lại gần khu nhà hội họp của người Nga.

Theo tôi đây là một trong những nơi thú vị nhất trong không gian ảo. Nơi có thể đến để nói chuyện.

Về bất cứ điều gì.

Những dãy nhà dài, mỗi nhà một dáng vẻ riêng. Giữa các ngôi nhà là những vườn hoa nhỏ và các quảng trường, cái thì đầy người, cái thì vắng tanh. Tôi nhìn vào những chiếc bảng rối rắm. Có cái hiểu được ngay, có vài cái bị làm khó hiểu một cách cố ý.

“Chuyện tiếu lâm”

“Nói chuyện tào lao”

“Phiêu lưu tình ái”

“Chỗ kì dị”

“Kiều mạch đang lớn!”

“Sách”

“Võ thuật”.

Người ta đến đây để nói về những chuyên đề cụ thể. Đó là “echo” từ thời chưa có không gian ảo. Tiếp theo là những câu lạc bộ lịch sự hơn, nơi có thể tư vấn về những vấn đề kĩ thuật, tranh luận về bảo hiểm chương trình hay thậm chí mua rẻ những chương trình ăn cắp. Nhưng tôi không mấy quan tâm đến chuyện này.

Tôi vòng qua một vườn hoa nhỏ, phía dưới cổng có tấm bảng “Chuyện tiếu lâm”. ở đây lúc nào cũng đông người, ồn ào và lộn xộn. Vườn hoa giống như công viên văn hoá những năm 60. Trong góc một ban nhạc nhỏ đang chơi khe khẽ. Rõ là không phải ban nhạc thật. Trên các băng ghế người ta ngồi, uống bia, đung đưa. Tôi ngồi vào một góc.

Một thanh niên mặc quần bò và chiếc áo sơ mi trắng pốp bước lên sân khấu bé bằng gỗ. Một chàng thanh niên chẳng có gì đặc sắc. Mọi người uể oải nhìn anh ta.

  • Shtirlits (nhân vật trong chuyện cười Nga) bước ra khỏi nhà… – chàng thanh niên cất lời.

Cô gái ngồi bên cạnh tôi huýt sáo và ném chai bia vào chàng thanh niên. Tôi hoàn toàn thông cảm với cô ta. Chín mươi phần trăm những câu chuyện kể ở đây cũ rích. Đây là câu lạc bộ yêu thích của những người mới đến thế giới ảo… họ chưa hiểu cái chân lí rằng chẳng có gì mới mẻ trong cuộc đời cả. Chỉ cần đứng đây khoảng nửa giờ để có thể nghĩ rằng Cain đã giết Abel chính vì tay này thích kể những câu chuyện tiếu lâm đã mòn vì nhai đi nhai lại.

Chàng thanh niên trong tiếng huýt sáo và chửi bới cuối cùng đã kể hết câu chuyện, nhìn quanh chờ đợi và đi xuống sân khấu. Có ai đó đơn độc vỗ tay. Còn thế nữa…

Tôi nhìn quanh tìm quán bar. Nó ở xa, tận phía bên kia vườn hoa. Cô gái lặng lẽ đưa cho tôi một chai bia.

  • Cảm ơn… – tôi làm một ngụm. Heineken lạnh làm tinh thần phấn khởi hẳn lên.

Một thanh niên nữa leo lên bục. Có vẻ có tính cách hơn, chẳng hiểu sao trông giống người vùng Baltic. Anh ta có cái kiểu rất ranh ma làm tôi cảnh giác. Người thanh niên nhìn vào cái buồng ở góc sân khấu.

  • Thưa các vị! – anh ta kêu to. Rõ ràng là người vùng Baltic, nếu như không phải là tiềm thức của tôi cho là như vậy. – Công ty “Litocom” hân hạnh được giới thiệu với giá rẻ nhất…

À ha. Hiểu rồi.

Tôi nhìn về phía cái buồng nhỏ, nơi ẩn nấp của moderator. Mỗi câu lạc bộ có một người chuyên theo dõi trật tự và sự phù hợp của các câu chuyện theo đề tài được cho phép. Vấn đề chỉ còn ở chỗ moderator có sẵn ở đây không hay anh ta sẽ phản ứng sau đó…

Anh ta đang ở đây.

Cửa buồng mở ra, từ trong uể oải chui ra một người đàn ông vạm vỡ cầm trong tay một vật to trông rất đáng sợ. Anh chàng người Baltic nhìn thấy và bắt đầu liến thoắng:

  • “Quantum Lighting”, “Western Digital”,…
  • Không đúng đề tài! – moderator nói chậm chạp nhưng với vẻ độc ác ngấm ngầm và giơ súng lên. Tất cả mọi người có mặt đều nín thở chờ thưởng thức một màn ngoạn mục.

Nòng súng hơi rung lên và một vật đỏ rực, lấp lánh hình thánh giá bay về phía anh chàng nhà buôn kèm theo tiếng rít. Anh chàng người Baltic cố gắng nhảy lên nhưng vô hiệu. Moderator không bao giờ bắn trượt. Trên áo anh chàng tiếp thị loang ra một hình chữ thập lửa, hay như người ta thường gọi là “dấu cộng”. Ba dấu cộng như thế, và lối vào câu lạc bộ “Chuyện tiếu lâm” sẽ mãi mãi đóng chặt với anh ta.

Đám đông cười đồng tình.

  • Cũng có thể câu chuyện tiếu lâm bắt đầu như thế thì sao? – Có ai đó kêu lên.

Moderator giơ ngón tay lên doạ người nói, sau đó lại tiếp tục chĩa súng về phía anh chàng người Baltic. Anh này từ bỏ cố gắng tuyệt vọng nhằm xoá dấu cộng lấp lánh trên áo, nhảy khỏi khán đài và cút thẳng.

  • Cho nó một trận! – mọi người khích moderator, nhưng anh này hôm nay rất độ lượng. Gài vật chuyên sản xuất dấu cộng ra sau lưng, anh ta đi về phòng của mình. Nó giống như nhà nghỉ của anh ta vậy
  • “Litocom”… – cô bé ngồi bên cạnh tư lự nói. – Cần phải hỏi xem giá cả thế nào, cũng cần phải thay ổ cứng đến nơi rồi…

Thôi thì anh chàng tiếp thị cũng đạt dược điều gì đó… Thêm một người rất thích hài hước bước ra sân khấu.

  • Một lần Winie-the-Pooh và …

Tôi thấy chán không chịu nổi.

Tại sao trong thế giới ảo lại thịnh hành những chuyện tiếu lâm về Shtirlits và Winie-the-Pooh đến thế? Phải chăng một sự quang sai tâm lí nào đó…

  • Xin cảm ơn vì bia, – tôi nói với cô gái, đứng dậy và ra khỏi vườn hoa.

Tâm trạng tôi không phải là tồi tệ, nhưng rất lạ. Tôi đi bộ dọc các câu lạc bộ. Qua lớp kính lưới của “Võ thuật” có thể nhìn thấy một thanh niên Á châu mảnh dẻ đang biểu diễn những động tác gì đó rất phức tạp. Tại rạp hát mùa hè “Films” một người đàn ông đường bệ đứng cạnh màn ảnh đang sôi nổi ra dấu. Tôi ngó vào, nghe thấy loáng thoáng: “Rẻ tiền! Bộ phim này rẻ tiền không thể chịu được!”

Buồn quá các ngài ạ…

Cũng có thể những người theo phái Alexandrian có lý. Chúng ta biến không gian ảo thành một sự bắt chước lố bịch đời sống thật.

Mà bắt chước thì không thể tốt hơn nguyên bản được. Chúng có nhiệm vụ hoàn toàn khác: để cười, để chỉ ra những điều vô lý, nhảm nhí của cuộc sống thực.

Nhưng chúng ta không thể thay đổi thế giới. Và sự bắt chước này mất hết ý nghĩa. Nó không phải là một bước về phía trước mà chỉ là một bước sang bên cạnh.

  • Vika…
  • Em nghe đây, anh Lenia.
  • Vẫy taxi cho anh…
  • Được ạ.

Cũng có thể là nên đi trong thành phố. Tóm lại, đi vào trung tâm giải trí.

Xe của Taxi Deep dừng lại bên cạnh, tôi mở cửa ngồi vào. Người lái xe rất mới, loại tôi chưa gặp bao giờ. Râu ria, mặc cái áo phông thủng, có hình xăm trên vai. Bắt chước ông chủ hay sao đây?

  • Xe sẽ đến bây giờ, – Windows Home thông báo.

Tôi chợt nhận ra lái xe thậm chí không nói câu chào thông thường. Rằng chúng tôi đã xuất phát dù tôi chưa nêu địa chỉ.

  • Từ đây chỉ có một con đường, – người lái xe nói và quay lại cười gằn. Hắn ta có vết sẹo trên má, răng bị sâu. Đây không phải là chương trình, đây là người thật.
  • Dừng lại.
  • Không được phép, – tên lái xe nhe răng, hơi lạng tay lái.

Có chuyện rồi đây.

  • Vika, ra khỏi không gian ảo! – tôi ra lệnh.

Không có tiếng trả lời.

  • Chương trình của mày không nghe thấy mày đâu, – tên lái xe thông báo. – Ngồi yên! Như thế sẽ tốt hơn đấy.

Tôi chưa từng nghe đến bắt cóc trong không gian ảo.

  • Anh là ai?

Tên râu ria chỉ cười.

Tất nhiên là tôi có lối thoát. Dân thường Deeptown thì không thể biết được.

Tự ra khỏi không gian ảo và tự ngắt liên lạc.

Chỉ có điều, không biết có phải người ta chờ đợi ở tôi điều đó không? Một kiểu tự thú – tôi là diver. Và sự dứt đứt liên lạc khi tôi ngồi trong xe-chương trình vận chuyển rất có thể sẽ giúp tìm ra đường dây điện thoại?

Tại sao hôm nay tôi lại vào thế giới ảo từ địa chỉ chính, nhờ đó có thể xác định được danh tính của tôi. Sự may mắn dành cho kẻ nghiệp dư?

  • Muốn gì?

Tên lái xe không trả lời, nhưng cũng không rời mắt khỏi tôi. Hắn theo dõi với vẻ tò mò của kẻ đi săn đã bắt được chim thiên đường.

  • Tự mày gây sự đấy nhé, – tôi nói, cố gắng không để mất bình tĩnh. Và lôi khẩu súng ra.

Sáu viên đạn, sáu virus khác nhau. Đây là loại vũ khí yếu, nhưng tôi hi vọng vào sự đa dạng của đạn. Có thể lớp bảo vệ của kẻ bắt cóc sẽ không chịu đựng được.

Ba viên đạn xuyên qua hắn ta, không tìm được mục tiêu. Antivirus tốt đây, không cho nhìn thấy máy tính của mình. Một viên bị xịt, rơi xuống sàn – virus bị tiêu diệt. Còn hai viên nữa thậm chí không bắn ra được, chúng bị làm hỏng ngay trên nòng.

Thế đấy.

Chẳng mấy hi vọng, tôi dùng tay không đánh tên lái xe. Đấy cũng là một virus yếu, có thể làm nhiễu những chương trình đơn giản kiểu như Taxi Deep. Nhưng tất nhiên là chẳng có tác dụng gì.

  • Đừng có cựa quậy, – tên lái xe khuyên khi theo dõi tôi giật tay cầm cửa xe. Tất cả đều đóng kín. Tôi đành chịu.

Nói cho cùng thì chả có thông tin nào thừa cả.

Chúng tôi đi tiếp. Tôi cố gắng một lần nữa liên lạc với Vika, không kết quả gì. Kênh liên lạc tiếng nói bị phong toả hoàn toàn.

Đáy sâu, đáy sâu, ta không thuộc về ngươi

Trên màn hình chiếc mũ là hình ảnh bên trong của chiếc xe. Ôi, nó được làm thật đẹp. Đây hoàn toàn có thể là chiếc “Lancia” thể thao quen biết.

Tôi đặt tay lên bàn phím, đánh một số lệnh, ấn enter.

Chạy rồi.

deep

<Enter>

Tôi lại ở trong xe. Tên lái xe nhìn tôi lo lắng.

Tôi trầm ngâm xoay khẩu súng trong tay – nó lại được nạp đạn. Quả lựu đạn trĩu nặng trong túi quần.

  • Nhận được tiếp viện rồi chứ? – tên lái xe quan tâm.

Bây giờ tới lượt tôi chơi trò im lặng.

  • Hay thật, bằng cách nào nhỉ?
  • Anh bạn ơi, nếu như súng của tôi hết đạn – điều đó có nghĩa là có lệnh nạp thêm đạn.

Giọng tôi chứa đựng vẻ tự mãn của một tên hacker vô danh tiểu tốt. Phương án tạm chấp nhận được, và chuyện máy tính nạp vào súng một loạt virus mới cũng chưa nói lên tôi là diver.

Tên lái xe suy tính.

  • Chúng ta tạm ngừng bắn được không?

Tôi lơ đãng nhún vai. Hắn trấn an:

  • Chúng ta đến nơi rồi.

Xe đã dừng bên cạnh một toà nhà lạ. Một khối vuông mầu xám không có cửa sổ, một chiếc cửa duy nhất, rất rộng, giống như cửa ga-ra ô tô làm bằng thép chống đạn, như một lời cảnh báo: không mời mà xông vào sẽ rất khó. Trong những toà nhà như vậy thường là các kho chứa hàng lậu hoặc là những căn hộ sang trọng.

  • Chúng ta vào chứ? – tên lái xe đề nghị.

Tôi vẫn giữ im lặng.

Hắn lặng lẽ nhấn ga và chiếc xe chồm về phía trước. Cánh cửa mở toang một giây trước khi chiếc xe kịp đâm vào. Chúng tôi lọt vào phía trong.

Đúng là một cái kho.

Những chiếc giá dọc tường, các loại hộp với nhãn mác sặc sỡ của các công ty danh tiếng. Có rất nhiều hàng tốt. Hoặc đây là cơ sở của một hãng buôn lớn, hoặc kho chứa đồ ăn cắp (và điều này có vẻ nhiều khả năng hơn).

Cửa đã được đóng lại. Bây giờ những bức tường của căn nhà làm nhiệm vụ thay thế cho chiếc xe. Vẫn không có liên lạc với Vika.

  • Rồi sao nữa? – tôi hỏi và chui ra khỏi chiếc “Lancia”. – Mày cần gì?

Tên lái xe nhìn về phía sau tôi. Biết là không nên nhưng tôi vẫn quay lại.

Một người đàn ông không mặt đứng ở góc kho.

Chiếc áo khoác dài chấm sàn, một bông hồng bằng bạc gài trên ngực, những lọn tóc quăn màu tàn thuốc nhưng trông cũng khá giống thật. ở chỗ khuôn mặt là một màn xám, giống như lớp sương đặc. Những trò như thế này bị cấm trong thành phố, nhưng khi ta đang ở nhà mình thì có thể được. Chỉ có điều không biết để làm gì? Nếu không muốn bị nhận dạng thì chọn đại một khuôn mặt điển hình trong bộ Windows Home hay của một chương trình khác, nhiều như đất!

Còn không có mặt với bộ quần áo như vậy thì trông thật lố bịch.

Nhưng lại rất hiệu quả.

  • Semen, chúng tôi muốn nói chuyện riêng, – Người-không-mặt lên tiếng.

Tên lái xe gật đầu, quay người đi về phía những chiếc giá được sắp xếp lộn xộn. Tiếng bước chân anh ta nhỏ dần và tôi phát hiện ra tiếng vọng ở đây rất tốt.

Cũng có thể để không thể đi lại mà không bị phát hiện.

  • Cậu là diver, – Người-không-mặt cất lời.

Lại nữa. Cái vía của ngày hôm nay. Một lần nữa người ta lại muốn bắt tôi. Lần thứ ba.

Chúa thích số ba.

  • Cũng có thể. Còn ngài, chắc là Bill Gates, – tôi trả lời.

Nếu như ông ta có cười thì cũng không thể biết được.

  • Cũng có thể.

Cái gì? Ông chủ của Microsoft lại đi lùng bắt diver trong mạng! Thứ nhất là ông ta kiếm tiền bằng những phương pháp cổ điển hơn, thứ hai – ông ta không nói được tiếng Nga. Mặc dù… ai mà biết được các chương trình dịch có thể hoàn thiện đến mức nào? Giọng nói cứng nhắc chỉ là hạn chế của các chương trình hàng loạt và rẻ tiền.

  • Chúng ta hãy thôi vờ vịt đi, – tôi vào đề. – Ngài cho tôi là diver? Và lôi tôi đến đây để hỏi cung. Tôi sợ rằng ngài sẽ thất vọng.
  • Buổi sáng hôm nay có hai hacker, một trong số họ chắc chắn là diver, đã đánh cắp ở khu phố Al-Qabar một file công nghệ sản xuất loại thuốc mới, – Người-không-mặt rất kiên nhẫn và mô phạm. – Tôi không biết họ được hứa trả bao nhiêu cho công việc, nhưng may mắn là ngài Friedrich Urman đã thông báo cho diver giá trị thực là một trăm nghìn đô-la. Tiếp theo đó là những suy đoán tâm lý. Chẳng hạn, diver sẽ nhanh chóng loại bỏ thông tin mới nhận được. Chẳng hạn anh ta sẽ đòi người đặt hàng đúng một trăm nghìn đô-la. Chẳng hạn anh ta chuyển khoản tiền đó vào một tài khoản rất bảo đảm.

Không, không thể thế được… Trong các nhà băng toàn là những chuyên gia làm việc. Người ta không thể lần ra tôi được.

  • Chúng ta cũng đặt giả thuyết rằng hai hacker sẽ chia đôi số tiền. Và điều này đã trở nên thú vị rồi đấy, anh bạn của tôi ạ. Chuyển khoản từ nhà băng này sang nhà băng khác là một chuyện rất bình thường ở Deeptown. Nhưng chuyển đúng năm mươi nghìn… từ cá nhân cho cá nhân… Số tài khoản thì vẫn còn là một bí mật, những nơi đã xảy ra chuyện chia chác thì dễ biết hơn. Ngài có theo dõi dòng suy nghĩ của tôi không?

Thế đấy, mọi chuyện rất đơn giản.

Tôi bị dính ở Ba con lợn sữa. Roman biến ngay lập tức, còn tôi thì quyết định dạo chơi cơ!

Ôi cái đầu dốt nát của tôi.

Quỷ tha ma bắt, sao tôi lại đi chia đôi với hắn ta.

  • Một câu chuyện rất thú vị. Nhưng nó thì liên quan gì đến tôi?

Cho dù người đối diện tôi không có mặt nhưng tôi biết là ông ta đang cười.

  • Có thua cũng phải thua cho xứng đáng ngài diver ạ.

Tôi chưa thua đâu, nhưng ông ta vẫn chưa biết điều này…

  • Tất nhiên diver hơn người ở chỗ không thể tóm được anh ta trong không gian ảo, – Người-không-mặt nói tiếp. – Những rào chắn chương trình thì có nghĩa lý gì đối với ngài? Chỉ cần ngài tập trung – và trong chớp mắt đã ở nhà… tắt máy bằng tay.

Hoan hô. Xin cảm ơn vì lời khuyên. Để cho người ta theo dõi tìm tôi trong lúc cắt đứt liên lạc…

  • Sau một ngày, khi đồng hồ định giờ trong máy tính của tôi làm việc, – tôi gào lên. – thì ý tưởng tuyệt vời của ngài sẽ tan thành tro, và ngài sẽ phải hối tiếc vì sự ngu ngốc của mình! Tôi là người trung thực, tôi trả thuế đều đặn! Tôi sẽ khua dậy tất cả cảnh sát của Deeptown.
  • Cũng có thể, dù rất khó xảy ra, – Người-không-mặt trả lời. – Thôi được, nếu như chúng tôi kiểm chứng được ngài là một hacker trung thực, – những từ sau cùng của ông ta đầy vẻ mỉa mai, – chúng tôi sẽ không làm phiền ngài nữa.
  • Người ta sẽ tóm được ngài! – tôi doạ dẫm. – và khi đó ngài sẽ bị excommunication!

Excommunication – sự đe doạ khủng khiếp nhất đối với bất cứ một cư dân nào của Deeptown. Khó mà sống thiếu không gian ảo nếu đã một lần chui vào đó.

  • Tôi nghĩ rằng điều đó sẽ không xảy ra.

Người-không-mặt hất chiếc áo choàng một cách rất nhà nghề. ở mặt trong của chiếc áo có một đĩa tròn ngũ sắc. Lấp lánh, những sợi chỉ xoắn trên nền xanh sẫm.

Tiêu rồi. Ông ta chính là cảnh sát, ít nhất cũng cỡ thanh tra nếu đã có đồng xu ngũ sắc này.

  • Cứ thử đi, thử đi… – giọng tôi hơi trùng xuống. – Tôi đã biết là bọn cớm các ông chó má, nhưng đến mức này thì…
  • Trước tiên hãy nghe tôi nói đã.
  • Tôi còn có thể làm gì được? – tôi gào lên. – Làm gì?

Tôi rút súng bắn sáu viên đạn vào cửa. Cả sáu viên đều xịt. Các hộp phần mềm trên giá bắt đầu nổ và bốc cháy. Hệ thống phòng cháy trên trần nhà xì xì hoạt động và chỉ một giây sau virus đã bị tiêu diệt.

  • Hãy thôi ngay đi, – Người-không-mặt nói. Trong giọng ông ta hình như có chút nghi ngờ.

Tôi ném khẩu súng, nó bay xuyên qua người ông ta, rơi bịch xuống sàn.

  • Có cần trấn an ngài không?

Giọng nói lạnh băng và chẳng hứa hẹn điều gì tốt đẹp.

Tôi ngồi phệt xuống sàn hai tay ôm đầu rên rỉ:

  • Lũ đê tiện… Lũ đê tiện…
  • Chúng tôi chẳng thèm quan tâm đến những trò tiêu khiển của cậu trong không gian ảo. Ăn cắp là điều xấu, nhưng Urman cũng đáng nhận một cú vào mặt từ lâu rồi.

Tôi rên khe khẽ, người lắc lư.

Người-không-mặt không thèm để ý đến màn kịch của tôi.

  • Tội ác đã, đang và sẽ luôn xảy ra. Tôi không phải là Chúa và tôi cũng không mong có công lý tuyệt đối. Tôi có những nhiệm vụ khác.
  • Còn tôi có công việc kinh doanh nhỏ và hợp pháp! Các ông muốn gì?
  • Đã tốt hơn rồi đấy. Ngài diver, ngài đã nghe đến Lost Point chưa? Hay là Boss-Người vô hình?

Tôi không hề chờ đợi những câu chuyện cổ tích. Tôi ngẩng đầu lên.

  • Point là tên gọi cũ của những người mới sử dụng mạng máy tính?
  • Đúng thế. Mạng FIDONET, đã từng có một mạng như thế.
  • Hình như là tôi có nghe qua. Chuyện về chàng thanh niên chết vì điện giật khi đang ở trong không gian ảo? Và tiềm thức của anh ta không hiểu vì sao vẫn tồn tại trong mạng?
  • Đúng. Chàng thanh niên với khuôn mặt trắng nhợt trong bộ quần áo bốc cháy, cứ nhờ mọi người báo đến múi thứ ba mươi của Matxcơva rằng Điểm 666 bị lạc… Thế còn Boss-Người vô hình?
  • Cho tôi ngồi, – tôi đứng dậy khỏi sàn bê tông lạnh.
  • Ta ra chỗ này.

Chúng tôi đi về bên phải, phía sau dãy hộp phần mềm dùng cho Macintosh. Hàng tồn kho. Bây giờ ít ai còn sử dụng những máy tính này. Đã từng có con người và neandertan, sau đó từng có IBM và Apple. Những nhánh cây không sức sống.

Sau loạt giá có cái bàn nhỏ đầy giấy tờ và hai chiếc ghế. Chúng tôi ngồi xuống.

  • Boss-Người vô hình cũng là huyền thoại của những năm đó, – Người-không-mặt nói tiếp. – Boss là một bậc cao hơn trong mạng FIDONET. Những người muốn trở thành Point để vào không gian ảo phải thông qua anh ta… Nói chung khi đó không gian ảo vẫn chưa có… Truyền thuyết kể rằng thỉnh thoảng cũng có những ông boss rất tốt… tạo những điều kiện tốt nhất: có thể vào không gian ảo vào bất cứ lúc nào, tốc độ chuyển tải thông tin rất nhanh, nối với bất cứ câu lạc bộ nào… khi đó còn được gọi là các hội nghị echo.

Tôi máy móc gật đầu.

  • Tất cả rất tốt đẹp, – hình như Người-không-mặt không nhận thấy sơ xuất của tôi. – cho đến khi có ai đó trong số point phát hiện ra số điện thoại mà anh ta liên lạc với Boss không hề tồn tại và chưa ai nhìn thấy Boss bao giờ. Sau sự kiện đó Boss-người vô hình gửi cho tất cả các point của mình một bức thư – “Tại sao các bạn lại theo dõi tôi” và biến mất.
  • Một tác phẩm dân gian đặc sắc, – tôi đồng tình. – tôi còn nhớ anh chàng điên moderator và hội nghị echo “Và hãy chết tại đây”.
  • Tôi cũng bắt đầu từ mạng FIDONET, – Người-không-mặt nói tiếp.

Tôi im lặng.

  • Không giống với ngài Urman, tôi không có mong muốn tìm hiểu xem ngài là ai. Nhưng… cả tôi cả ông ta đều cần ngài với một mục đích.
  • Tìm bắt lost-point?

Người-không-mặt khẽ cười.

  • Đó là câu chuyện hoang tưởng ra đời vào thời điểm giao thời, khi Internet và FIDONET nhập vào thành một không gian ảo chung. Bây giờ ít ai còn nhớ nó. Mới có năm năm trôi qua mà đã có bao nhiêu điều bị quên lãng?
  • Chẳng có gì bị quên cả. Chúng bị chôn sâu dưới một lớp thông tin mới, nhưng chúng vẫn sống động như xưa.
  • Cũng thế thôi, bản chất không hề thay đổi.
  • Nhưng hôm nay đã xuất hiện một huyền thoại mới.
  • Huyền thoại nào vậy?
  • Về Người-không-mặt.

Người đối thoại của tôi lắc đầu.

  • Còn lâu nó mới giật gân như chuyện về chàng nhanh niên nhợt nhạt trong bộ quần áo bốc khói…

Cả hai chúng tôi cùng cười khẽ.

  • Vậy đó. Ngài diver… Ngài đã chơi trò Mê cung chết bao giờ chưa?
  • Cũng có thể.
  • Ngài cũng biết là có hai diver đang làm việc tại đó?
  • Cứ cho là như thế…

Hai cơ à? Vậy mà tôi cứ tin chắc là Mê cung chỉ sử dụng dịch vụ của một người cứu hộ…

  • Tôi có thể cho ngài địa chỉ của họ, trên mạng và địa chỉ bưu điện

Đến thế kia ư?

  • Một là người Canada, người kia là người Ucraina. Người đầu tiên sống ở…
  • Không cần, – tôi cố gắng ngắt lời.
  • Thú vị thật đấy! Tôi nghĩ rằng biết được diver là ai là mong ước chung của mọi người! Không loại trừ ngay chính các diver!
  • Ước mơ đó là một trong những tội ác ghê tởm nhất… theo Luật của chúng tôi.

Lần đầu tiên tôi tự thú nhận mình là diver. Nhưng người đối diện hình như không hề nghi ngờ về điều này.

  • Trong Mê cung có xảy ra một chuyện… và hai người này không giải quyết được… – Người-không-mặt nhoài người qua bàn lấy giấy bút, viết một địa chỉ ngắn. Ông ta làm đúng là không đưa card, vì tôi sẽ không nhận file từ tay ông ta. – Đây là địa chỉ của tôi. Khi ngài đến thăm Mê cung, ngài hãy đề nghị được giúp đỡ Ban quản lý và cố gắng giải quyết mọi chuyện. Sau đó liên lạc với tôi. Hãy hỏi… Người-không-mặt.

Ông ta chẳng có ý định giải thích thêm điều gì. Tôi có cảm tưởng ông ta tin chắc là tôi sẽ chạy tới Mê cung ngay.

  • Tại sao tôi phải làm vậy?

Người-không-mặt rút trong túi áo khoác một chiếc huy hiệu nhỏ. Nó hơi giống với đồng xu cảnh sát, nhưng nền của huy hiệu mầu trắng, ở giữa không phải dây xoắn mà là một quả cầu ngũ sắc làm từ những sợi chỉ rất mỏng.

  • Vì cái này.

Chiếc huy hiệu nằm trên bàn giữa hai chúng tôi. Tôi chỉ nhìn mà không dám chạm vào.

Bỗng nhiên nó biến mất thì sao?

Trước mặt tôi là “Mề đay cho phép mọi điều” huyền thoại. Có quyền làm tất cả những gì có thể làm được trong không gian ảo.

Friedrich Urman sẽ tự tay mở cửa và tiễn tôi đến tận chân cầu nếu ông ta nhìn thấy chiếc mề đay này.

Có thể sau đó ông ta sẽ thuê người khừ tôi, nhưng trong không gian ảo ông ta sẽ hết sức lịch sự với tôi.

Tôi chưa bao giờ được nhìn tận mắt “Mề đay cho phép mọi điều”. Tôi biết là ngày xưa Dmitry Dibenko cũng nhận được một mề đay như thế này vì đã tạo ra Đáy sâu.

Cần phải làm một điều gì đó tối quan trọng đối với toàn bộ không gian ảo để sau đó mọi hành động của mình đều được coi là có ích.

  • Nó sẽ đợi ngài trên cái bàn này, – Người-không-mặt thông báo. – Ngài sẽ nhận được nó … nếu ngài hoàn thành công việc.

Tôi im lặng gật đầu.

  • Nên nhớ rằng sẽ có cả những kẻ khác nữa, – Người-không-mặt nói thêm. – Chúng tôi lùng diver ở khắp đáy sâu. Chúng tôi sẽ tìm thấy nhiều. Và chúng tôi cũng sẽ thông báo với họ những điều như đã thông báo với ngài.
  • Điều gì đã xảy ra ở Mê cung? – tôi hỏi, rời mắt khỏi mề đay.
  • Tôi không biết. Và điều đó làm tôi lo lắng.

Tôi tự cho phép mình khịt mũi. Ông ta mà lại không biết!

  • Cho đến nay mọi chuyện xảy ra trong không gian ảo đều giống với thế giới thật. Giải trí, kinh doanh, khoa học, liên lạc.

Thật thú vị là ông ta cho giải trí lên hàng đầu…

  • Bây giờ đã có điều gì đó thay đổi… Xin chúc ngài thành công. Ngài có thể đi được rồi.

Người-không-mặt hất đầu ra phía cửa.

  • Tôi ra theo cách của mình.
  • Ngài định xuất đầu lộ diện sao?
  • Không, tất nhiên là không.

Tôi nhìn vào làn sương dầy đặc ở chỗ khuôn mặt ông ta thay cho lời từ biệt.

Đáy sâu-đáy sâu, ta không thuộc về người…

Tôi cởi mũ, không mấy tự tin với tay tới modem, giật dây điện thoại ra khỏi ổ cắm.

  • Liên lạc bị ngắt đứt! – Vika thông báo.
  • Biết rồi, cô bé ạ.

Vậy là xong, Người-không-mặt. Tất cả rất đơn giản. Một kiểu ra khỏi máy không tiêu chuẩn, có thể bị tìm thấy, nhưng lại như sợi dây bị cắt đứt tức thì.

Thô lậu, tất nhiên. Nhưng sẽ không có sự trao đổi thông tin nào giữa địa chỉ của tôi và chiếc máy tính có cái kho đó.

  • Không có tín hiệu trong đường dây, – Vika lên tiếng. – Anh hãy kiểm tra đường dây.
  • Tắt máy đi.
  • Thật không?
  • Đúng.

Màn hình chuyển sang nền xanh với hình mầu trắng đang rơi.

  • Bây giờ anh có thể tắt máy… – Vika thì thào, giọng ngái ngủ.

Chúc em ngủ ngon, người bạn gái trung thành nhất của tôi. Tôi tắt máy, và những tiếng kêu ì ì nhỏ của máy cũng mất. Sau đó tôi tắt modem. Tôi cần một đêm yên tĩnh, mặc kệ hòm thư đợi đến ngày mai. Mà cũng đã ba rưỡi… trời đã bắt đầu sáng rồi.

Buồn ngủ quá. Đầu ong lên vì quá tải thông tin.

Tôi cởi bộ áo liền quần… mẹ kiếp, mùi mồ hôi khiếp quá, đáng giặt lâu rồi mới phải. Tôi đổ sầm xuống giường. May mà hôm qua tôi không dọn nó. Tôi đã trở nên… quá nhìn xa trông rộng.

Cũng đến ba năm rồi thì phải…

010

Khi tôi tỉnh dậy đã là một giờ kém mười lăm phút. Vô tuyến tự bật vào lúc mười giờ đang rì rầm khe khẽ. Máy tính nhẫn nhục im lặng trên bàn.

  • Tuyệt quá… – Tôi nói với cái trần nhà.

Cần phải đổi nhà. Mua một căn hộ hai phòng ở trung tâm, trong một toà nhà xây bằng đá, nhìn ra sông Nêva. Chứ không phải ở cái khu Proletarian ổ chuột và hút gió này.

Chuyển cả Vika đến nhà mới. Tôi sẽ mua một cái máy đời thứ bẩy, chính hãng, có phần mềm bản quyền, vài trăm gigabyte bộ nhớ, hay đơn giản hơn – “Não”. ổ cứng với một nghìn terrabytes, radiomodem, microphone cực nhậy của Siemens… máy in mầu, chưa biết để làm gì nhưng cứ mua, máy quét nghiêm chỉnh thay cho loại cầm tay, một đường dây điện thoại riêng … mẹ kiếp, năm mươi nghìn vẫn còn ít!

Mà tôi cần gì căn hộ hai phòng cơ chứ? Nhà tôi bây giờ bếp trống không, tủ lạnh và lò vi sóng tôi đã tha vào trong phòng từ lâu, còn nước thì lấy ở trong buồng tắm, vì gần hơn.

Dứt khoát, tôi sẽ cho Vika chỗ ở mới. Sẽ không phải xấu hổ khi mời bạn bè đến thăm.

Tôi đứng dậy, tới tủ lạnh lấy một lon bia. Tôi không uống trước mười hai giờ, nhưng bây giờ đã gần một giờ. Tôi dậy thật đúng lúc!

Bia Schultheiss nhẹ mà buổi sáng cũng thấy nặng ra phết. Thôi nhé, tạm biệt Amsterdam-navigator với Bavaria-86, những người bạn chung thuỷ của các hacker ngèo. Bây giờ chỉ có Guinness, Heineken, Kilkenny… Và thay cho giò Bỉ sẽ là Severlat và Bugiena loại tương đối của Matxcơva. Còn phải mua một cái máy xay cà phê. Tôi đã uống quá đủ loại cà phê hoà tan rồi!

Trong khi cạo râu (lần đầu tiên trong vòng hai ngày) tôi tự cứa hơi sâu. Trí tưởng tượng của tôi mách bảo tôi thêm dao cạo Schick Protector. Tôi chẳng nghĩ thêm được gì ngoài những ý nghĩ lộn xộn về một đường dây điện thoại thứ hai và modem thứ hai, để trong lúc tôi đang ở trong không gian ảo, Vika có thể xem hòm thư và thực hiện một vài lệnh đơn giản.

Tóm lại những cái đó đều không cần thiết. Ngay cả Maniac còn không có đường dây thứ hai.

Mà tôi đang nợ cậu ta một chầu bia. Hình như hôm qua cậu ta đã cứu tôi thoát chết.

Cái chuyện bia này không nên trì hoãn. Tôi nghi là sau một tuần nữa tôi chỉ có thể đãi cậu ta Navigator… Nói chung đó cũng là bia, nặng và có mùi vị rất riêng…

Tôi bật máy, vào Internet và sau khoảng mười phút không cần tới bất cứ không gian ảo nào tôi chuyển năm nghìn đô-la sang tài khoản của mình ở St. Petersburgh. Tôi lục lọi trong tủ quần áo chọn cái sơ mi còn khá tinh tươm và cái quần bò, hơi cũ nhưng còn sạch, nhét chứng minh thư và thẻ VISA vào túi quần. Gì nữa nhỉ? A đúng rồi, bia…

Ngoài ban công có cái can năm lít bẩn thỉu nằm chỏng chơ. Tôi mở nắp ngửi thử. Có mùi bia rẻ tiền lên men. Lại phải súc bình, bằng nước lạnh, sau đó bằng nước nóng, sau đó lại bằng nước lạnh. Tôi nhét nó vào cái túi lưới treo vắt vẻo ở cửa. Của những người chủ trước đây. Tôi vẫn không thể nào vứt bỏ các thứ linh tinh cho được. Tôi lao ra khỏi nhà.

Cầu thang của tôi trong không gian ảo sạch sẽ và gọn gàng hơn bao nhiêu! Không có cái thứ mùi vĩnh cửu của tầng hầm ngập nước và những con mèo hoang!

Ra khỏi ngõ tôi đứng bên vỉa hè và giơ tay vẫy. Tôi phải vẫy xekhá lâu. Cuối cùng cũng có một chiếc Jiguly tậm tạch hạ cố dừng bánh.

  • Đến nhà băng “Kredo”, – tôi ngồi phịch vào xe.

Thật lạ lùng, người lái xe lại biết đường.

Hai mươi phút sau, vét nốt chỗ tiền lẻ cho lái xe, dưới ánh mắt như băng của mấy người bảo vệ, tôi bước vào căn nhà của các loại tài sản công khai và bí mật. Hai mươi phút nữa, sau khi vượt qua tất cả những cuộc kiểm tra có thể có, các cuộc gọi điện đến trụ sở chính của ngân hàng và thực hiện các yêu cầu xác minh số tài khoản, các nhân viên đa nghi của ngân hàng phát cho tôi một nghìn đô-la. Quy ra tiền rúp, tất nhiên.

Sau mười lăm phút nữa tôi bước vào quán bia Ai-len Molly trên phố Rubinstein, số 36. Ban ngày ở đây khá vắng vẻ, và điều này tốt cho tôi. Những-cái-mặt-ở-cổng đang rất thoải mái, khi nhìn thấy cái bình trong chiếc túi lưới của tôi ngay lập tức trở nên chăm chú. Tôi trịnh trọng đi ngang qua chỗ gửi áo, vào căn phòng kiểu nửa tầng hầm ấm cúng, đi qua dãy bàn dài và mỉm cười với người bán bar.

Người bán bar ở Mollymay thay lại là người Anh. Nói gì thì nói, họ vẫn hơn chúng ta một điểm gì đó. Anh ta mỉm cười dừng ánh mắt về phía tôi dò hỏi.

  • Xin chào Kristian, – tôi cất lời. – Cho tôi năm lít bia.

Rõ ràng là anh ta không quen bán bia theo lít. Nhưng anh ta chỉ cần có năm giây để lại có thể mỉm cười.

  • Loại nào?
  • Bia cỏ.

Mấy người bảo vệ đứng sau lưng tôi thở phì phò. Chẳng hiểu sao bọn họ lại quyết định đi theo tôi.

  • Tôi đùa đấy, – tôi giải thích. – Tất nhiên là Guinness.

Và đưa cái can cho Kristian.

Tự chủ hình như là một trong những phẩm chất bắt buộc của những người bán bar giỏi Âu châu. Và Kristian nằm trong số họ. Anh ta cẩn thận đỡ lấy cái can, tung trên tay như thể đo trọng lượng và rót bia từ một chiếc vòi sáng loáng.

Những-cái-mặt-ở-cổng sau lưng tôi đang dần phát điên. Điều này đặc biệt làm tôi khoái chí.

  • Xin hãy đợi cho bia bớt bọt, – Kristian nói giọng lơ lớ, đặt can bia lên quầy bar. Giỏi thật! Tôi ít khi vào Molly, và không để ý anh ta lại có được kiến thức khá như vậy.
  • Thế thì cho tôi một vại bia uống ở đây, – tôi nói và quay đầu lại.

Những-cái-mặt-ở-cổng làm ra vẻ đang nghiên cứu mấy chai rượu sau lưng Kristian. Thế đấy. Chừng nào bọn họ còn chưa tin vào khả năng chi trả của tôi, chừng đó tôi chưa thể yên mà uống bia được.

Tôi từ từ lôi trong túi phải quần bò một nắm tiền lẻ và chờ đợi. Hơi thở của mấy người bảo vệ lại trở nên dồn dập.

Mẹ kiếp, chẳng lẽ trông tôi nhếch nhác đến thế sao?

Từ túi bên trái xuất hiện một tập dầy cộp loại tiền một trăm nghìn. Tôi đặt lên quầy bar ba tờ tiền giấy, cầm vại bia và quay lưng.

Hình như có ai đứng đằng sau? Không, chắc là tôi lầm…

Ngồi xuống bàn gần nhất, tôi chậm rãi thưởng thức loại bia tuyệt vời nhất trong mọi thứ được nghĩ ra trên thế giới đầy tội lỗi này. Tôi lấy can bia chỗ người bán bar vui tính (Châu Âu! Hiểu họ không dễ dàng gì!), hơi do dự nhưng tôi vẫn cầm chỗ tiền thối lại. Có sao đâu. Bia của bọn họ cũng chả rẻ gì.

Trong khi đó, ở đáy sâu, Bavaria lon hay Guinness tươi cũng chẳng khác gì nhau về giá cả…

Lúc này tôi bắt được taxi nhanh hơn – hay là thời gian trôi nhanh hơn? Tôi chui vào chiếc xe Volga tồi tàn và phấn khởi buột miệng:

  • Đến chỗ Maniac!

Hai con mắt rất to, tròn xoe đang nhìn tôi.

  • Cút ngay, – người lái xe nói ngắn gọn.

Trong khi bắt chiếc xe khác, tôi phải tự nhủ rằng tôi không phải đang ở trong thế giới ảo, nơi mà Vika kiên nhẫn biến những lệnh đơn giản thành những địa chỉ cụ thể, mà đang ở trong hiện thực.

011

Maniac sống ở phố Vasilievsky. Tôi hổn hển leo lên tầng năm và bấm chuông. Khi người ta xây ngôi nhà này, thang máy vẫn còn là một điều mới mẻ. Một, hai, ba… dừng một lát. Một-hai. Ngay cả nếu như Maniac đang ở đáy sâu, thì máy tính được nối với tất cả các loại dây trong phòng cũng sẽ tuân theo tiếng chuông đúng mật mã và lôi cậu ta ra khỏi không gian ảo.

Có tiếng chân từ phòng trong vọng tới. Tôi lấy ngón tay bịt nhanh con mắt ở cửa.

  • Ai đấy? – Maniac hỏi giọng u ám.
  • Ông đã cho gọi bảo kê phải không?

Im lặng. Maniac đúng là vừa mới từ đáy sâu ra, và chưa có khả năng hài hước.

  • Ai?
  • Mẹ kiếp, tớ đây. – Tôi bỏ ngón tay ra.

Maniac vặn khoá mở cửa. Tôi bước vào. Maniac đang mặc mỗi bộ quần áo không gian ảo, tay cầm khẩu súng hơi. Khẩu súng rất to, bên cạnh nó chàng hacker gầy gò vai hẹp trông như đứa trẻ đang chơi trò chiến tranh.

  • Ô hô, – tôi chỉ nói được có thế.
  • Tớ đang ở chỗ một thằng… khó khăn lắm mới lê nổi bước, – Maniac rất ít lời. Cậu ta đóng cửa, nhìn can bia hỏi rất thông cảm: – Sao, câu được à?
  • Cũng không hoàn toàn như vậy.
  • Tớ có mấy chai Baltica…
  • Trong này là Guinness, – Tôi tuyên bố rất tự hào. Maniac trầm ngâm nhìn cái can, buông một câu:
  • Đồ tha hoá…

Tôi đi theo cậu ta ra căn bếp gọn gàng và thận trọng hỏi:

  • Vợ đâu?
  • Ở chỗ bố mẹ vợ.
  • Các cậu cãi nhau hay sao?
  • Tại sao lại cãi nhau? – Maniac nổi cáu. – Không có vợ ở nhà là lập tức: “Cãi nhau à?”. Cô ta muốn thăm mẹ đẻ của mình… Cũng có một chuyện hiểu lầm nho nhỏ.
  • Tại vì sao?
  • Thì… tớ đến khu đèn đỏ…

Tôi gật đầu thông cảm. Sống trong đáy sâu và có vợ là một việc rất khó khăn.

Nhưng có gì là phản bội, mẹ kiếp, khi chui vào nhà chứa trong không gian ảo? ở đó tất cả mọi thứ đều không phải thật cơ mà!

Nhưng dù sao thì vợ Maniac cũng nổi giận…

Chúng tôi ngồi xuống bàn. Maniac lục trong tủ lạnh được một gói xúc xích, một miếng pho mai, lôi từ trong phòng ra hai cái cốc sứ lớn. Tôi trịnh trọng rót bia.

  • Đúng là Guinness thật… – Maniac gật gù, lấy ngón tay vẽ lên bọt bia chữ M. – Cần phải thế…
  • Vì tình yêu, Surka!
  • Tớ theo cậu, – Maniac rầu rĩ. Cậu ta uống cạn cốc bia, tặc lưỡi. – Đúng. Tình yêu. Mẹ kiếp, quỷ tha ma bắt tớ đi! Lúc đó tớ cần phải cắt đuôi bọn nhãi ranh cứ lẵng nhẵng đằng sau… Tớ quyết định chui vào Cánh đồng dâu.
  • Để làm gì?
  • Thế cậu không biết các nhà chứa trong không gian ảo có những hệ thống an toàn như thế nào sao? – Maniac ngạc nhiên hỏi. – Những chỗ đó thường xuyên có các nghị sĩ, các đại biểu Duma, các thương nhân… đủ các loại túi tiền. Đuôi sẽ bị cắt ngay lập tức!

Tôi lắc đầu. Tôi không biết thật. Rất xấu hổ khi phải thú nhận, nhưng tôi chẳng bao giờ vào những nơi như thế…

  • Thế là tớ quyết định đợi ở đấy khoảng nửa tiếng, – Maniac kể tiếp. – Chẳng lẽ lại ngồi một mình trong đó như một thằng ngốc! Tớ gọi một cô bé… chúng tớ ngồi uống bia… Guinness! – trong cơn tâm sự cậu ta thổ lộ. – và… điều phải đến đã đến… Trong giây phút hay ho nhất: Bốp một cú vào mặt! Cô bé hôn tớ, còn tớ thì lại thấy đau! Sau đó là ra khỏi không gian ảo ngoài dự định của chương trình… Galka đã giật mũ ra.

Cậu ta rót thêm bia. Tôi gật đầu thông cảm. Ra khỏi không gian ảo ngoài chương trình không lấy gì làm thú vị.

Hơn nữa lại đối với người không phải là diver.

  • Cô ấy sẽ nghĩ lại, – tôi an ủi. – Lần đầu tiên hay sao?
  • Cô ấy bảo là lần cuối cùng, – Maniac thiểu não. – Tớ đã gần một năm nay không hề vào những nhà thổ ấy! Bộ quần áo của tớ thậm chí không có bộ phận kích dục!
  • Của tớ thì có, nhưng tớ không vào những chỗ đó. – Tôi thú nhận.
  • Hoài của. Hãy chơi khi còn kịp…

Thật ra Maniac ít hơn tôi hai tuổi. Nhưng cậu ta là một hacker có cỡ, còn tôi chỉ là loại không chuyên. Cậu ta đã cưới vợ, mà là lần thứ hai.

  • Thôi bình tĩnh đi. Ngày mai các cậu sẽ làm lành.
  • Chúng tớ phải làm lành chứ, – Maniac đồng ý. – Nhưng để qua hôm nay đã…

Chúng tôi trao đổi với nhau những nụ cười thông cảm và cụng ly.

  • Cậu mua cho Galka bộ quần áo, – tôi gợi ý. – Lôi cô ấy vào đáy sâu… và no problem!
  • Cái gì? – Maniac phản đối với vẻ bất an. – Cậu đã bao giờ nhìn thấy những mụ đàn bà đã từng nếm thử ân ái trong không gian ảo chưa? Tâm lý của họ sẽ khác. Sau đó thì không một người đàn ông bình thường nào có thể thoả mãn được họ!

Tôi gật đầu dù chẳng hình dung rõ lắm những phụ nữ ham mê làm tình trong không gian ảo. Đàn ông thì tôi tưởng tượng được. Nhiều kẻ đã phát rồ lên vì chuyện này, chính vì vậy mà tôi không vội. Một đằng là tập tành với các cô gái trẻ thích phiêu lưu, một đằng là những kẻ chuyên nghiệp của các nhà thổ trong không gian ảo.

  • Chúc sức khoẻ, – tôi đề nghị.

Chúng tôi uống cạn và rót đầy bia lần thứ ba. Can bia vợi đi một nửa, còn tinh thần thì phấn chấn hơn.

  • Chúc điểm năm-không-tám ba, hai trăm linh bẩy… – Maniac tiếp lời. – Vì FIDO xưa cũ…

Chúng tôi im lặng uống không cụng ly. Như là uống tưởng nhớ đến người đã khuất.

  • Mọi thứ đều thay đổi, Surka ạ, – Tôi thì thầm. – Đã từng có Mạng những người bạn, tán gẫu về mọi chuyện trên đời, sự ganh tị đối với Internet, những lời chửi mắng Microsoft. Còn bây giờ thì chẳng còn Internet lẫn FIDONET. Chỉ còn không gian ảo. Và đối với nó thì những “ô cửa sổ” là chương trình tiện lợi nhất.
  • Đồ giẻ rách hết, – Maniac hùng hồn tuyên bố. – cậu vẫn sử dụng Windows Home như trước à?
  • Ừ.
  • Cũng có thể là cậu có lý, – Maniac nói giọng buồn bã. – Giọng nói dễ thương, những lời khuyên về số lượng RAM và chất lượng máy… Xì. Chẳng cần nghĩ ngợi gì, di mũi tên trên màn hình hay bức tranh và chỉ việc theo dõi!
  • Cậu vẫn nâng niu cái loại nửa mùa đó à?
  • Tại sao lại là nâng niu? – Maniac phản đối.  – Một hệ thống điều khiển tốt nhất, không kể Unix! Hôm kia tớ mới cài một version mới, thiên tài chứ không phải là chương trình!
  • Mỗi lần tớ đến cậu đều được nghe điều này, – tôi bảo. – “Cài… version mới… ba ngày ăn ngủ cùng nó…” Còn tớ dùng Windows Home đã hai năm nay.
  • Mỗi người thích một kiểu, – Maniac công nhận. Và bất ngờ cậu ta hỏi: – Nghe này Leo, cậu làm thế nào mà vào được Al-Qabar bằng các “cửa sổ” của cậu?

Tôi nhìn đi chỗ khác.

  • Trong mạng có tin đồn hai diver khuấy động cả Al-Qabar, – giọng Maniac ngọt xớt.

Tôi làm một cố gắng cuối cùng để lảng tránh.

  • Tại sao lại hai? Một diver …và một kẻ trợ giúp.

Maniac khẽ cười.

  • Cậu đừng coi tớ là lamer, Lenia. Nếu không cậu sẽ nhận được một lời chào qua bưu điện và phải cài đặt lại toàn bộ phần mềm. Diver không làm bạn với thường dân đâu.

Tôi im lặng nhìn Maniac.

  • Hiểu rồi, – cậu ta nói. – Thôi được, chúc may mắn. Chúc cho những thằng ngu giầu có và các hacker ranh mãnh.

Chúng tôi cụng cốc.

  • Cái gì thế hả Lenia?
  • Thuốc chống sổ mũi.
  • Thật không? Ghê nhỉ…

Chúng tôi ăn xúc xích và tôi buồn rầu nghĩ sự nặc danh của tôi dù sao cũng có chỗ hở. Hôm qua người ta đã tìm cách bắt tôi ba lần.

Còn hôm nay thì bị chỉ tận mặt.

  • Lenia, tớ chẳng biết một ai là diver, – Maniac cất lời. – Và tớ cũng chẳng có ý định tìm bắt họ. Tớ không ghen ghét… đặc biệt là đối với bạn bè.
  • Cảm ơn cậu.
  • Cậu biết không… chỉ một câu hỏi thôi.

Các hacker lúc nào cũng chỉ có một câu hỏi. Họ cho rằng có thể hỏi một điều thôi mà biết được tất cả các bí mật của diver.

  • Sao?
  • Khi diver muốn ra khỏi không gian ảo, anh ta làm gì? Chỉ nghĩ, chẳng hạn, tôi muốn ở trong thế giới thật thôi sao? Hay là như thế nào?
  • Tớ có nghe một diver… – tôi lảng mắt đi chỗ khác. – thì lại lẩm bẩm một câu xuẩn ngốc.
  • Câu gì?
  • Đáy sâu, đáy sâu, ta không thuộc về ngươi.
  • Chỉ thế thôi?
  • Thỉnh thoảng anh ta nói thêm: Hãy thả ta ra, đáy sâu.
  • Chỉ có thế? – Maniac hỏi thất vọng.
  • Chỉ có thế.
  • Đơn giản quá…

Maniac lục trong túi quần bao Lucky Strike, châm lửa. Cậu ta nói hơi giận dỗi:

  • Trước đây mọi chuyện rất đơn giản. Có hacker, có những kẻ không chuyên trung thực, có bọn lamer. Nhóm đầu tiên có thể làm được tất cả, nhóm thứ hai thì học theo, nhóm thứ ba là một lũ ngốc, chọc ghẹo chúng chẳng có gì phải xấu hổ. Như cậu, cậu đã là kẻ không chuyên, và bây giờ vẫn thế!
  • Đúng, – tôi đồng tình.
  • Rồi xuất hiện đáy sâu… và có cảm tưởng là mọi giấc mơ của chúng ta sẽ trở thành hiện thực.

Maniac bật cười chua chát.

  • Nhưng thực tế thì… Chó má! Tớ là một hacker có cỡ. – cậu ta tuyên bố một cách thách thức, – Một trên một triệu trong không gian ảo! Chắc là có đầu óc hơn thì phải. Dù sao kinh nghiệm cũng có tương đối! Thế mà… đôi khi có những chuyện…

Cậu ta ngừng lời, quay quay cái xúc xích trong tay. Sau đó thông báo:

  • Hôm trước tớ mới ăn con chuột.
  • Cái gì?
  • Con chuột. Chuột máy tính. Tất nhiên không phải là chính con chuột, nó rất cứng… tớ cắn đứt dây.
  • Để làm gì? – Tôi hỏi ngớ ngẩn.
  • Tình cờ thôi. Tớ ở đáy sâu, ngồi với mấy thằng bạn ở quán Cầu vồng, uống bia với cá hun khói… Tớ ăn hết phần cá của mình, với sang đĩa của Max…
  • Nhưng Max không uống bia kia mà!
  • Cậu ta uống Fiesta.
  • Với cá hun khói?
  • Thì để khỏi khác với mọi người… – Maniac thở dài. – Chắc là tớ đã với tay hơi xa hơn… và tớ đã nhai thật. Khi ra khỏi không gian ảo, tớ phát hiện ra dây của chuột đã bị cắn đứt! Và hình như là bị thiếu một đoạn…
  •  Cậu có đau bụng không?
  • Không, hiện tại thì chưa…

Chúng tôi lại rót bia.

  • Và điều này nữa, – Maniac tiếp tục. – Cậu có biết Mê cung chết không?
  • Có, – tôi tỉnh ngay lập tức.
  • Mới đây tớ quyết định giải trí và chui ngay vào bàn mười bẩy. Người ta đã thay đổi nó nhiều quá! Phim kinh dị chứ không phải trò chơi nữa… tóm lại tớ cạch.
  • Nghĩa là sao?
  • Tớ không thể lên bàn tiếp theo được. Mà như thế thì menu không xuất hiện.
  • Rồi sao nữa?
  • Tớ ngồi trong đó một ngày rưỡi, – Maniac nói bực tức. – Bọn tớ lập thành một hội… những thằng ngốc trong đó… Người ta bắn chết chúng tớ khoảng mười lần., sao đó bọn tớ quây lại với nhau, ngồi trong một tầng hầm, hát hò, bắn bọn quái vật… chờ đồng hồ hẹn giờ hoạt động.
  • Thời gian có mặt tối đa một lần trong đáy sâu của cậu là ba sáu tiếng?
  • Bây giờ là hai tư tiếng.
  • Còn Galka thì sao?
  • Thì… cô ấy ở chỗ mẹ vợ tớ… Lenia, thời gian hạn chế của cậu là bao lâu?
  • Tớ bỏ hạn chế đi rồi, – tôi thú nhận.
  • Hiểu rồi… Diver… – Surka cười gượng. – Quỷ tha ma bắt! Chẳng bao giờ tôi tin các người đến cùng, dù tôi đã nghi ngờ chuyện này!
  • Tớ à?
  • Tất nhiên. Không chuyên thì cần virus chiến đấu và chống độc để làm gì?

Tôi hơi buồn. Có điều gì đó đã thay đổi trong quan hệ giữa chúng tôi. Và quá nhanh chóng. Cũng có thể điều này sẽ qua đi theo thời gian…

  • Surka, dù sao thì tớ cũng chẳng biết làm gì cả – có chăng chỉ là ra khỏi không gian ảo. Đối với tớ chương trình chỉ là một mớ các ký tự vô nghĩa và một file để chạy.

Maniac gật đầu.

  • Tớ hiểu. Nhưng cậu thử nói xem – cậu có đổi vị trí với tớ không? Điều gì thú vị hơn – sáng tạo ra đáy sâu hay là chinh phục nó?

Tôi không trả lời.

  • Cậu rót nữa đi… – Maniac thở dài.

100

Tôi ngồi ở chỗ Maniac đến chiều muộn. Guinnnes được thay bằng Baltika số sáu, chúng tôi uống tráng miệng bằng một chai Kronenburg dùng trong các dịp Giáng sinh. Bia Ai-len, bia St. Petersburgh, và cả bia Pháp cũng không làm chúng tôi say.

Tận sâu thẳm tâm hồn, tôi thấy rất vui mừng là đã thổ lộ với một ai đó. Những người bạn hacker của tôi chia làm hai loại – một loại giữ bí mật từ trước vại bia đầu tiên, loại thứ hai thì sau chai bia đầu tiên dường như quên đi điều đó. Surka thuộc loại thứ hai.

Ít ra thì bây giờ cậu ta cũng đã biết tôi cần các chương trình virus để làm gì, những thứ mà tôi moi của cậu ta bằng cách này hay cách khác.

Sẽ đơn giản hơn biết bao nhiêu nếu ta không ở trong không gian ảo quá lâu như vậy, tôi suy nghĩ khi ngồi trong taxi trên đường về nhà. Điều đó sẽ đúng hơn và dễ dàng hơn biết bao nhiêu.

Sẽ không có sự phân chia thành những người hạnh phúc và những kẻ không may, sự phân chia không gì có thể xoá bỏ được. Và sẽ không có cái điều điên rồ đó – những lập trình viên tài giỏi không có khả năng vượt qua được ranh giới giữa ảo ảnh và sự tỉnh táo và những kẻ vô dụng như tôi, không nhận thức được cái ranh giới đó.

Sẽ không có sự đố kỵ lẫn nhau – và không có sự săn đuổi không bao giờ kết thúc.

Nhưng không lẽ tôi là kẻ có lỗi? Chính tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra như vậy. Có một lỗi nào đó của tiềm thức, mà chính là lỗi của tiềm thức – chúng tôi chỉ là số ít, đã làm cho con người trở thành Diver. Không sử dụng khả năng của mình là một điều xuẩn ngốc. Đồng ý để cho mọi người nghiên cứu nó thì thật đáng sợ.

Mọi chuyện đã sắp xếp như vậy. Ai đó có thể nhảy xa được tám mét, ai đó biết làm thơ, ai đó không bị rơi vào vòng ảnh hưởng của không gian ảo. Nhưng tại sao chúng tôi lại ít đến như vậy? Đến mức không tính theo phần trăm mà là tính theo đầu người…

  • Ở đây phải không? – Người lái xe hỏi.
  • Đúng rồi, cảm ơn.

Tôi trả tiền, chui ra khỏi xe đi về phía cầu thang, cảm thấy người lâng lâng như một quả bóng căng hơi. Bây giờ hoặc là lăn ra ngủ, và chấp nhận cơn đau đầu vào sáng mai, hoặc là lặn xuống đáy sâu. Đáy sâu giã rượu rất tốt.

Trên tầng hai, nơi bóng đèn không hiểu tại sao luôn luôn cháy, có khoảng năm cậu thanh niên ngồi. Chúng quẳng quân bài thẳng xuống sàn, thì thào điều gì đó… không, hình như không phải chúng nói chuyện mà là cãi nhau. Tôi biết hai đứa, còn ba đứa kia tôi không quen. Một đàn những con thú bé. Chúng sẵn sàng tấn công kẻ đơn độc ở những góc phố tối tăm. Nhưng ở đây thì tôi được an toàn. Bọn thú không bao giờ săn mồi gần hang.

  • Chào anh, – cậu thanh niên sống trên đầu tôi lúng búng. Cậu ta ở căn hộ một phòng giống hệt như của tôi cùng với bố mẹ và bà chị thường chỉ về vào lúc trời bắt đầu sáng. Chỗ chúng tôi không được cách âm cho lắm và tôi tỏ tường tất cả mọi khúc mắc và các trận đụng độ của họ.
  • Chào cậu, – tôi đáp.
  • Lenia, anh có thuốc hút không?

Tôi lớn hơn cậu ta mười lăm tuổi, nhưng bọn thanh niên luôn coi tôi như là cùng lứa với chúng. Cũng có thể vì tôi chưa có vợ, và trong thùng rác của tôi thường chỉ có lon bia rỗng.

  • Đợi một lát.

Tôi không hút thuốc, nhưng trong nhà luôn lăn lóc vài bao dành cho các hacker rẽ vào chơi. Đối với bọn họ, hút thuốc là đặc điểm nghề nghiệp.

Cậu thanh niên kiên nhẫn đứng ngoài cửa chờ tôi treo can, bật đèn và lục lọi trong tủ.

  • Cầm lấy.

Cậu ta gật đầu cảm ơn và mở bao thuốc, tôi phẩy tay: cầm lấy cả đi, và đóng cửa. Thỉnh thoảng cũng phải cho bọn thú dữ ăn. Một chút thôi. Để chúng không trở nên hung tợn. Trong cái đầu mụ mị vì bia của tôi cũng thoáng qua ý nghĩ: tôi là một “thằng đàn ông không đến nỗi tồi”.

Tôi nhanh chóng thay quần áo, vứt chúng ra giường, bước vào buồng tắm, đứng một lúc dưới vòi nước lạnh.

Không, không có ngủ nghê gì hết. Đáy sâu đang đợi.

Cả ngày tôi cố gắng không nghĩ đến Người-không-mặt và “Mề đay cho phép mọi điều” đang nằm trong một cái kho nào đấy. Nhưng bây giờ, trong bóng tối, khi không gian ảo đang tiến tới ngày một gần, chúng không ra khỏi đầu tôi nữa.

Con người và mề đay.

Cà rốt và dùi cui.

Điều gì có thể xảy ra trong Mê cung khiến các diver không thể giải quyết nổi? Những tay chuyên nghiệp làm việc dấu tên nhưng theo hợp đồng dài hạn? Những kẻ biết rõ Mê cung đến từng ngóc ngách…

Điều gì mà lại chưa xảy ra bao giờ?

Có điều gì đó rất lạ lùng.

Tôi lau người, vứt khăn mặt vào chậu quần áo bẩn, đi vào phòng, bật máy và mặc vào người bộ áo liền quần.

  • Xin chào buổi chiều, anh Lenia, – Có tiếng Vika.
  • Xin chào cô bạn già.

Khuôn mặt nữ trên màn hình mỉm cười. Chắc là tôi đã không đúng. Cần phải đặt một phản ứng khác cho từ “già”: một chút giận dỗi, đôi môi hơi dẩu lên, và ánh mắt thoáng nhìn đi nơi khác.

  • Có thư không?
  • Có bẩy lá.
  • Em đọc đi.

Chả có gì hay ho cả. Lời mời đến thăm hai câu lạc bộ mới mở, bảng giá của một công ty buôn bán nhỏ nào đấy, thư của Maniac gửi từ hồi sáng…

  • Xoá tất cả, – tôi ra lệnh và ngồi vào máy. Kéo khoá áo, đeo mũ. – Vika, nối với Deeptown… qua kênh dự trữ. Cá nhân số bẩy.

Lối vào này tôi không sử dụng đã hơn ba tháng nay, cũng như “cá nhân”: bộ quần áo màu thép, áo sơ mi đen, khăn quàng cổ, đôi giầy da cao cổ, người gầy nhưng rất dẻo dai, khuôn mặt hẹp ngăm đen, tóc dài ngang vai, giọng nói trầm và vang.

  • Kênh dự trữ, cá nhân số bẩy, – Vika xác nhận lại.

Bẩy sắc cầu vồng trước mắt, pháo bông, những lưỡi lửa tham lam… Đáy sâu.

Tôi ngồi trong căn phòng bé tí tẹo. Giường, cái bàn để máy tính – không phải máy tính của tôi mà là chiếc máy tính hoàn toàn trừu tượng nào đó, cánh cửa. Khách sạn Bắt đầu chuyến du hành. Những cư dân không thường xuyên có mặt ở Deeptown thuê phòng theo giá rẻ tại đây.

  • Mọi thứ ổn cả chứ anh Lenia?
  • Ừ.

Tôi mở cửa bước ra ngoài. Hành lang dài, có rất nhiều phòng. Sylvester Stallone đang đứng ngắm nghía trầm trồ đôi cánh tay của mình trước cửa một căn phòng.

  • Chào Sly, – tôi buông lời khi đi ngang qua. Chắc là một chàng trai người Nga và một điều có thể khẳng định là anh ta là kẻ mới đến.
  • Giống không? – Chàng thanh niên hỏi vẻ hy vọng.
  • Có… – tôi dừng lại. Bia làm tôi trở nên tốt bụng. – Lần đầu tiên vào không gian ảo?
  • Vào đâu cơ?… Vâng, lần đầu.
  • Đội lốt những người nổi tiếng là một phong cách dở. Và là dấu hiệu của kẻ mới đến. Hãy cố gắng tạo cho mình một phong cách riêng… cậu hãy thử Bioconstructor và mô đi phê đi một chút.
  • Bioconstructor? – chàng thanh niên bối rối.
  • Đúng. Một chương trình đơn giản có tiếng Nga. Đầy rẫy ở các server, trong mục dành cho người mới.
  • Xin cảm ơn… – Stallone lẽo đẽo theo sau. Tôi để ý thấy cậu ta bắt đầu hơi cứng người, dường như vì ngại vẻ ngoài của mình. Một dấu hiệu tốt.

Chúng tôi cùng vào thang máy xuống tầng một. Tiền sảnh khá thoáng, có bốn người gác cửa và hai bảo vệ.

  • Cậu hãy nhờ ai đó tư vấn, – tôi khuyên. Nên đi đâu lúc đầu, phải xử sự ra sao…
  • Sợ không tiện…
  • Không tiện làm thằng ngốc thì có. Bọn họ ở đây để làm việc đó. Ngoài đường thì hỏi thăm những người có thêu trên tay áo hình bàn tay úp, đấy là những người tình nguyện. Hoặc là hỏi cảnh sát. Cậu có đặt đồng hồ định giờ không?
  • Có, tất nhiên là có! Những hai giờ!
  • Thế thì tốt rồi. Cậu hãy bỏ ra mười lăm phút để hỏi chuyện người gác cổng. Cậu sẽ tiết kiệm được nhiều thứ đấy. Chúc cậu một chuyến du hành may mắn.
  • Chúc chuyến du hành may mắn! – Kẻ mới đến nói với theo sau tôi khâm phục.

Nháy mắt với người gác cổng, ra hiệu về phía Stallone, cậu ta vẫn còn ngại chưa dám tự mình tiến đến, tôi bước ra khỏi khách sạn. Tôi giơ tay, ngay lập tức một chiếc taxi dừng lại. Đây không phải là hiện thực…

  • Công ty Taxi Deep hân hạnh kính chào ngài Xạ thủ! – người lái xe cất lời.
  • Đến Mê cung chết, – tôi nói địa chỉ. – Tới toà nhà hành chính.

Leave a Reply