10
Hoặc là tôi không bị theo dõi, hoặc là người ta làm điều này khéo đến nỗi Vika không thấy phải báo động. Tôi leo lên tường, bước lên cây cầu làm từ sợi tóc trong ánh mắt theo dõi của những người bảo vệ.
Không biết tôi có thể đi được bao nhiêu mét mà không cần ra khỏi đáy sâu?
Một bước, bước nữa. Sợi chỉ rung dưới chân, đầu quay cuồng. Phía dưới, cách vài trăm mét, giữa vách đá, dòng sông như dải nơ xanh uốn lượn và những chiếc hồ phún thạch lóng lánh ánh da cam.
– Này diver, cậu chao đảo quá! – có tiếng kêu trêu chọc phía sau.
Tôi đã không còn chao đảo mà đang rơi.
Chắc là những kẻ đạo Hồi có tội cũng rơi như vậy khi muốn tới thiên đường của mình!…
Tôi trượt chân rơi xuống nhưng bám được vào sợi dây. Nó từ tốn cứa những ngón tay tôi. Không khí quất vào mặt, lạnh và rát, mời mọc vào con đường ngắn. Những vách đá quay cuồng phía dưới, lớn dần lên và dựng thành một bàn chông lởm chởm. Khi tôi chạm tới đá, server của Al-Qabar thông báo tôi bị áp lực chết người và cho chạy chương trình deep thoát ra.
Nhưng tôi hoàn toàn không muốn biết nhận thức của tôi sẽ phản ứng với cái chết bằng sự đau đớn như thế nào.
Đáy sâu, đáy sâu, ta không thuộc về ngươi…
Trên những màn hình là máu. Một bức tranh quen thuộc.
Tôi cởi mũ, nhoài người ra bàn, rút dây điện thoại ra khỏi ổ cắm.
– Liên lạc bị ngắt! – Vika thông báo. – Không có tín hiệu trong đường dây! Anh hãy kiểm tra ổ cắm!
– Mọi chuyển ổn cả, – tôi cắm dây vào chỗ cũ, lẩm bẩm. – Quá tải.
– Nghiêm trọng không?
– Ừ.
Trên màn hình là một màu xanh và hình người đang ngã. Trong lòng thì tồi tệ.
Tôi dính vào một chuyện rất nghiêm trọng. Nếu như Al-Qabar, Mê cung và những kẻ đứng sau Người-không-mặt đều săn đuổi Kẻ-không-may… Ôi-ôi-ôi… Tốt hơn hết là không rơi vào giữa những cái cối xay đó. Bây giờ tốt hơn hết là quên không gian ảo trong vòng vài tuần. Chơi những trò bình thường, uống bia với Maniac, nâng cấp máy tính, đi đâu đó nghỉ ở Antalia, nơi vẫn còn ấm, và tắm biển.
Tất nhiên là phải quên Vika. Vika thật sự. Rất lâu.
Phải vĩnh biệt ước mơ về “Mề đay cho phép mọi điều”.
Và tất nhiên, loại bỏ Kẻ-không-may ra khỏi đầu.
Nói cho cùng, cậu ta là ai để tôi phải lo lắng cho cậu ta? Homo Computeris? Người máy tính, có khả năng vào không gian ảo không cần bất kì modem-điện thoại nào hết? Thì đã làm sao? Không nên hy vọng rằng khả năng của cậu ta, nếu như nó thật sự có, có thể dễ dàng bắt chước.
Các chuyên gia đủ mọi cỡ sẽ nghiên cứu cậu ta, chụp não và đo tất cả những chỉ số có thể và không có thể. Người ta sẽ đặt Kẻ-không-may trước máy tính các loại, tắt và mở modem, lôi tới các đường dây điện thoại và giấu trong các căn phòng dưới đất. Và ra lệnh: vào đáy sâu… Hãy kể xem cậu cảm thấy như thế nào… cảm giác nào ở ngón cái chân trái khi đi lại trong không gian ảo, và đại tiện thay đổi như thế nào sau ba ngày ở trong không gian ảo. Cậu ta sẽ sống những ngày còn lại của mình ở một biệt thự được canh gác cẩn mật tại Thuỵ sĩ hay ở sa mạc bang Texas, trong một trung tâm khoa học nào đó của CIA. Như một con lợn biển rất quý và đáng kính.
Mà cậu ta là người Nga, chắc là một công dân Nga. Nếu như cho thông tin về Kẻ-không-may lên mạng công khai hay tới những cơ quan liên quan…
Tôi thậm chí bật cười vì sự ngây thơ của bản thân. Thế thì sao? Bà già Nước Nga sẽ phái máy bay ném bom và các đội xe tăng để bảo vệ Kẻ-không-may ư? Đã có bao nhiêu lập trình viên tài năng bị đưa ra khỏi đất nước. Cậu bé mười bốn tuổi Sasha Morozov ở Voronezh chẳng hạn, đã được đưa đi bằng phi cơ riêng. Chất xám ở đất nước chúng ta chẳng ai cần đến. May ra thì Tình báo của chúng ta sẽ gom hết sự can đảm còn sót lại từ thủa oai hùng để bắt Kẻ-không-may. Và cũng chỉ để nhốt tại một trung tâm nghiên cứu của mình ở đâu đó trong Siberia hay Ural…
Khi đáy sâu xuất hiện – lá cờ của nó là tự do.
Chúng tôi không phụ thuộc vào những chính quyền bị tiền sai khiến, những tôn giáo cũ kỹ và đạo đức khổ hạnh. Chúng tôi tự do trong mọi thứ và vĩnh viễn. Thông tin không được phép bí mật và chúng tôi có quyền nói về tất cả mọi điều. Không được hạn chế tự do đi lại và Deeptown sẽ không biết đến biên giới. Chúng tôi sẽ bảo vệ quyền được có mọi quyền của mình. Chúng tôi chỉ đuổi khỏi hàng ngũ của mình những kẻ đứng lên chống lại tự do.
Chúng tôi mới ngây thơ và phấn khích làm sao!
Những con người của một thế giới mới, thế giới máy tính, của không gian tự do và không biên giới!
Say sưa nếm mùi tự do, chơi đùa với nó như đứa trẻ mới dậy sau một đợt ốm dài, sung sướng và tự hào về chính mình. Mọi mối quan tâm của đáy sâu đều dành cho tự do, nhân danh tự do, muôn đời… Amen!
Nhưng tại sao tôi vẫn tin vào những khẩu hiệu ngờ nghệch với một niềm hân hoan như vẫn còn thơ dại?
Tại sao tôi lại muốn tin đến vậy, bất chấp mọi thứ?
Vi phạm pháp luật, phá hỏng máy tính của kẻ khác, ăn cắp “tài sản trí tuệ”, không trả một xu thuế cho Đất nước, không tin bất cứ ai ngoài chục người bạn và lại tin tưởng vào một điều gì đó tốt đẹp, thánh thiện và vĩnh cửu? Vào tự do, lòng tốt, tình yêu?
Có thể tôi thuộc loại không biết sống khác.
Và nói chung không có ai ngăn cản tôi tiếp tục tin vào tự do. Chịu tự giam trong thế giới thực mười ngày, thay đổi kênh vào đáy sâu và địa chỉ mạng.
Tin thôi thì rất dễ.
Tôi nhìn vào lưới ba chiều của bảng Norton, nhìn những dòng ngay ngắn của các thư mục và các file. Ba gigabyte đầy ắp. Các chương trình hệ thống, virus-antivirus, những mẩu “trí khôn” của Vika, mấy file âm nhạc và trò chơi, thông tin ăn cắp và những quyển sách mới, vẫn chưa kịp ra khỏi bức tường nhà in. Như quyển “Trái tim và động cơ lại lên đường” của Vasiliep, kia là tiểu thuyết trinh thám mới của gã viết như ăn cướp Lev Kursky, hay như quyển tiểu thuyết gây nhiều dư luận của Oldi. Ra khỏi nhà bây giờ, mua thật nhiều bia, in trên chiếc máy in “Laser Jet” cũ kỹ vài quyển sách, nằm lăn ra giường. Ngủ thoải mái! Ngài Urman mà tôi chẳng bao giờ nhìn thấy mặt và ngài Người-không-mặt mà tôi càng không quen có thể đánh nhau với Willy Guillermo để dành giật Kẻ-không-may.
Tôi chưa bao giờ thích những thằng ngốc và những kamikadze.
Tôi với ống nghe phía trên chiếc máy đời số 5, quay số Maniac. Một lần nữa tôi lại gặp may. Cậu ta không lang thang trong không gian ảo và không ngủ.
– Allô!
– Sura, tớ đây.
– A… – Maniac hạ giọng.
– Cậu có bận không?
– Cũng… hơi bận.
– Cậu đang viết chương trình?
– Không, tớ đang gọt khoai tây. Galia đang chuẩn bị bữa tối.
– Xin chúc mừng.
– Vì điều gì? – Maniac cảnh giác.
– Đã làm lành!
– A… ừ, chuyện vặt.
Lạm dụng thời gian của cậu ta, mà đúng lúc mới gặp lại vợ thật không nên.
– Sura, cậu nói xem, có thể vào Mê cung chết với vũ khí không?
– Với virus phải không? “BFG” ít với cậu sao? – Maniac phấn khởi hơn một chút. – Cậu không đùa đấy chứ? Đó là không gian trong không gian, được tạo ra với những mục đích rõ ràng, nghiêm ngặt. Mang virus vào Lầu năm góc còn dễ hơn là qua máy lọc của Mê cung.
– Chẳng lẽ là cậu làm máy lọc cho họ?
– Không, – Maniac thú nhận với vẻ nuối tiếc. – Không phải tớ. Nhưng tớ biết ai làm và làm như thế nào.
– Thế nào?
– Ở cổng vào hình dạng của cậu được copy lại. Nếu như cậu có chương trình theo người, bất kể loại nào, họ sẽ phát hiện ra. Phiên bản của cậu sẽ đi qua server của Mê cung.
– Làm thế nào để tránh? – tôi hỏi một cách bất lực.
– Cậu hãy nghĩ đi.
– Lúc nào cũng phải nghĩ,… tớ chán lắm rồi, – tôi vùng vằng. – Sura! Cậu hãy nói xem, có thể chui qua máy lọc được không?
– Chỉ có húc đầu vào đá, – Maniac nói dứt khoát. – Có chuyện gì vậy?
– Một chuyện tồi tệ. Rất tồi tệ.
– Tồi tệ với ai?
– Với tất cả đáy sâu. Và với một người tốt.
– Thế còn đối với cậu? – Maniac hỏi thẳng, và tôi bất giác nhớ tới “Ba chàng ngự lâm pháo thủ”.
– Rất tồi tệ. Cậu có thể tin là thế.
Maniac không trả lời ngay. Thậm chí cậu ta còn huýt sáo.
– Surka!
– “Warlock – 9000” có được không?
– Là cái gì?
– Virus cục bộ. Như mọi khi.
– Nó có qua được máy lọc không?
– Có thể.
– Sura, tớ quấy cậu quá phải không? Còn việc gọt khoai? – cảm giác hối lỗi bất ngờ ập đến.
– Không sao, tớ gọt sắp xong rồi.
Tôi không thích máy điện thoại không dây. Bức xạ từ chiếc máy vi tính thân thương với tôi đã quá đủ. Maniac thì ngược lại, không thể sống thiếu chúng. Như bây giờ, chắc cậu ta đang đứng, kẹp điện thoại bằng vai và gọt khoai tây.
– Đổ nó sang cho tớ.
– Nguyên như thế?
– Ừ, – cố gắng mặt dầy, tôi yêu cầu cậu ta.
– Khoan đã, mọi sự không đơn giản như vậy. Cậu sử dụng những chương trình nào để tạo hình dáng?
– Các loại… Bioconstructure, Morpholog, Lichina…
– Hiểu rồi. Cậu sẽ dùng hình dạng nào để sử dụng virus?
– Hình dạng số 7, Xạ thủ. Gunslinger…
– Đuôi của file là gì?
– Hả? Đuôi á? Hình như là…
– Hãy bật máy lên, – Maniac chán nản ra lệnh. – Và đặt mật mã cho quyền truy cập đầy đủ… một hai ba bốn năm chẳng hạn.
– Một-hai-ba-bốn-năm, – tôi nhắc lại như một thằng ngốc.
– Bằng số! – Maniac nhắc lại. – Tớ sẽ tự làm hết.
– Cảm ơn cậu!
– Làm sao được… Một chầu bia do cậu đãi.
Maniac thở dài, và trước khi đặt ống nghe xuống cậu ta còn doạ:
– Tớ sẽ gọi điện sau năm phút nữa. “Bà lão” của cậu phải làm việc, đợi lệnh của tớ và ngoan ngoãn như cô bé tập thể dục. Hiểu chưa?
Tôi lao đến máy tính. Sau ba phút Vika đồng ý nghe lệnh người gọi đến với mật khẩu 12345 và tôi đi ra bếp chuẩn bị bữa tối. Tôi chưa kịp hứng đầy ấm nước thì chuông điện thoại trong phòng reo, và sau đó bắt đầu có tiếng kêu của modem đã được nối.
Tôi đúng là thằng ngốc. Và là Kamikadze.
Tóm lại yêu bản thân mình là rất dại, vì có thể trở thành thằng ngốc.
Tôi kịp uống chè với mứt tìm thấy trong tủ, sau đó rót đầy lần nữa và đi vào phòng. Maniac cũng vừa rời khỏi máy, để lại giữa màn hình một dòng chữ đỏ rực “Tớ lấy vài thứ trong đống hổ lốn của cậu để đọc và chơi virus đã được gài hướng dẫn bằng giọng nói sẽ có sau một phút”
Maniac tiết kiệm dấu một cách rất tự nhiên.
Vào Norton, tôi tìm file hình dạng Xạ thủ (đuôi file hoá ra thuộc loại tầm thường nhất – .clt) và bắt đầu so sánh với các hình dạng không bị thay đổi. Theo tôi chả có gì khác cả.
Đúng như mong đợi vậy.
Sau 5 phút Maniac gọi điện và giải thích nhanh tôi phải làm gì và làm như thế nào. Tôi chỉ còn biết vò đầu khi hiểu ra cậu ta đã làm gì với hình dạng số bẩy của tôi.
Warlock – 9000 chắc là một sản phẩm từ trước của cậu ta để dành cho những trường hợp rất đặc biệt. Nếu sử dụng những thứ này dù chỉ một lần sẽ xuất hiện rất nhiều kẻ bắt chước.
– Bia, bia và một lần nữa bia… – tôi nói lúc cúp máy điện thoại. Mà không biết tôi có còn khả năng đãi bia nữa không.
Tôi định tạo ra một trần cuồng phong trong đáy sâu, trận cuồng phong mà lâu nay nó chưa được nếm mùi.
Một trận cuồng phong mà nó đáng phải chịu.
11
– Máy đã mở, – Vika báo cáo. Tôi kích con trỏ vào icon nối mạng và sau vài giây đã ở trong server “Russia on line”.
Địa chỉ mà Người-không-mặt cho, tôi thuộc lòng. Một server nào đó của Ba lan, chẳng có bất cứ ý nghĩa nào hết. Một re-translator nào đó, hình như trên đường tới gặp người không quen bí ẩn, tín hiệu của tôi đi qua vài nước.
Server không sử dụng video trợ giúp. Không có bất cứ bộ mặt vẽ nào hay những bức ảnh trên màn hình. Một menu đơn điệu bằng tiếng Ba lan, Anh, có thể có trợ giúp của khoảng mười thứ tiếng nữa, trong đó có tiếng Rumani, tiếng Triều tiên… Không có tiếng Nga. Tiếc thay, dân tộc anh em không yêu quí chúng ta cho lắm. Tôi trả lời câu chào của người điều khiển và yêu cầu nối liên lạc với “Man without face”. Sau nửa phút người điều khiển chuyển sang bàn phím tiếng Nga và yêu cầu tôi nêu tên người đối thoại bằng tiếng mẹ đẻ của tôi.
“Người-không-mặt”, – tôi đánh tên.
Người ta lại chuyển tôi từ server này tới server khác. Hai server đầu tiên thuộc loại mở, còn ba cái còn lại tôi chẳng biết một tí gì. Sau đó trên màn hình hiện lên dòng chữ “Xin hãy đợi”. Bằng tiếng Nga.
Tôi đợi mười lăm phút.
Năm phút đầu tôi ngồi trật tự, sau đó thì lôi bia trong tủ lạnh ra uống và nhét an bom “Nautilus” vào nghe.
Tôi tỉnh dậy mồ hôi lạnh đầy người. Tôi tỉnh dậy trong một chuyện điên rồ khủng khiếp…
Butusov hát. Một ca sĩ không tồi. Cho đến khi cậu ta thử sáng tác lấy bài hát.
Như thể ngôi nhà của chúng tôi ngập nước. Và chỉ có tôi và bạn còn sống…
Tôi nhớ đến giấc mơ của mình, giấc mơ có chàng ca sĩ trên sân khấu và Alex khốn khổ. Một giấc mơ tiên tri, theo một nghĩa nào đó. Nhưng tại sao tôi lại tưởng tượng Kẻ-không-may là ca sĩ? Tôi không quen ai là ca sĩ trong đời và tôi chỉ dám hát khi hoàn toàn chỉ có một mình.
Và dưới chúng tôi, hàng cây số nước – Và dưới chúng tôi những chú cá voi quẫy đuôi – Và không khí không đủ cho hai người – Tôi nằm trong bóng tối, lắng nghe hơi thở của chúng tôi… Lắng nghe hơi thở của chúng tôi…
Tôi thích bài hát này. Nó như nói về đáy sâu của tôi, về thế giới ảo mà cách đây năm năm, khi bài hát này được viết, chưa hề tồn tại. Đấy là tôi cố gắng nín thở, không tin vào vẻ đẹp của không gian ảo.
“Ai?”
Quay lại màn hình không kịp suy nghĩ tôi đánh:
“Tôi.”
“Công việc thế nào diver?”
“Tôi nghĩ rằng ông biết.”
Tôi sẵn sàng đánh đổi nhiều thứ để biết được hắn là ai, Người-không-mặt.
“Đúng.”
“Tôi không thể làm được.”
“Đó là tai hoạ của cậu.”
“Không chỉ của tôi.”
Im lặng – Hoặc là Người-không-mặt đang nghĩ ngợi, hoặc là ở đâu đó trên đường dây bận.
“Cậu muốn gì.”
“Sự giúp đỡ.”
“Tôi không có gì để giúp. Tất cả thứ cậu cần ở trong chính cậu.”
Nếu như hắn đang ở bên cạnh – một người thật bằng xương bằng thịt, tôi đã nói vào mặt hắn điều chỉ nên nói bằng lời, mà tốt hơn hết là không nói. Và tôi đã văng thành tiếng. Nhưng trên mạng có những quy định chung về xử thế, và những ngón tay tôi đánh lên bàn phím:
“Anh ta là ai?”
“Người ta đã nói cho cậu rồi.”
Những con nhện kéo những sợi tơ mỏng mảnh trong hang ổ kẻ khác. Urman theo dõi Mê cung, còn Người-không-mặt kiểm soát Al-Qabar.
“Đó là sự thật?”
“Cũng có thể.”
“TÔI KHÔNG làm được!” – tôi viết hoa.
“Rất tiếc.”
Và gần như ngay lập tức ở phần dưới của màn hình hiện lên dòng chữ: “Liên lạc bị ngắt đứt theo yêu cầu của người nói chuyện”.
– Liên lạc bị ngắt đứt!- Vika lặp lại. – Nối lại?
– Không, – tôi trả lời. Không hiểu sao tôi không mảy may nghi ngờ rằng server ở Ba lan sẽ không nối tôi với Người-không-mặt nữa.
Cũng có thể ông ta giận vì tôi kể về ông ta cho Urman. Cũng có thể ông ta hết tin tưởng ở khả năng của tôi.
Như nhau cả.
– Vika, anh có thông minh không? – tôi hỏi.
Trong Windows Home có gần một nghìn từ khoá. Thỉnh thoảng có thể tiến hành những cuộc nói chuyện rất thú vị với máy tính… gần như có trí khôn.
– Anh muốn nghe câu trả lời như thế nào? – Vika né tránh. Như mọi khi, khi câu nói không phải là mệnh lệnh và em không hiểu được.
– Chân thật.
– Em không biết, anh Lenia. Em rất muốn trả lời, nhưng em không biết.
– Em là một con ngốc, Vika.
– Còn anh là tên mất dạy.
Tôi phá lên cười. Nếu có ai đó không quen với các hệ điều hành hiện đại nghe thấy thì nhất định sẽ nghĩ rằng Pentium của tôi có trí khôn.
– Vika, anh xin lỗi.
– Không sao. Em không giận.
Trí tuệ và giả trí tuệ… Đâu là ranh giới giữa chúng? Chúng ta đã nói chuyện với máy tính của mình, chúng chào hỏi chúng ta và chúc chúng ta ngủ ngon. Rất nhiều người, như tôi chẳng hạn, phần lớn thời gian sống trong không gian ảo. Nhưng đó không phải chiến thắng của trí tuệ con người, đó chỉ là chiến thắng giả tạo. Những lá cờ rực rỡ và pháo hoa của một chiến thắng trống rỗng. Cường độ processor cao hơn, bộ nhớ lớn hơn, và máy trở nên giống người. Nhưng chỉ đến thế…
Và Kẻ-không-may, cậu ta cũng có thể là chương trình. Cũng ranh ma như virus của Maniac. Chui qua máy lọc dưới dạng người, bám rễ vào server bậc ba ba. Có khả năng nói chuyện và giết quái vật.
– Mẹ kiếp! – tôi tức giận.
Thật đơn giản! Vài trăm câu, được nói ra khi đúng khi không. Chương trình học bằng những câu nói của chính ta, trả lại những ý nghĩ của chính ta. Ngoan ngoãn đi theo những vị cứu tinh ngờ nghệch… Tất nhiên nó sẽ không cần bất cứ kênh liên lạc nào.
Tôi đã nói gì với Kẻ-không-may, cậu ta trả lời tôi ra sao? Tôi lục lọi trí nhớ.
Tôi không biết. Cũng có thể đó là chương trình. Thế thì Al-Qabar và Người-không-mặt đã nhầm to.
Thật tốt biết bao nếu như tôi đoán đúng. Câu đố sẽ được giải quyết dễ dàng làm sao!
Sự im lặng, Xạ thủ ạ…
Tôi chợt rùng mình. Tôi nhớ đến sự trống rỗng đã xâm chiếm tôi sau những lời của cậu ta.
Chương trình ư?
Một Kẻ-không-may thận trọng bế một cậu bé được vẽ…
Chương trình ư?
– Anh không hiểu gì cả Vika ạ, – tôi tâm sự. – Không hiểu gì cả. Và em không thể giúp anh được.
– Em có thể giúp anh? – Vika trả lời lệch lạc.
– Không!
– Thế ai có thể?
Tôi im lặng một lúc trước khi trả lời.
– Vika thật. Đáy sâu!
– Bật chương trình deep?
Thay cho câu trả lời tôi đội mũ và đặt tay lên bàn phím.
deep
<Enter>
Những ngôi sao rơi xoá dần mầu đen của màn hình, xoắn cầu vồng quay cuồng trước mắt. Xoá dần hiện thực, đưa tôi đến với Deeptown chọc trời.
Giây đầu tiên là khó nhất. Căn phòng vẫn như vậy, nhưng tôi biết đó chỉ là ảo ảnh.
– Mọi chuyện ổn cả chứ anh Lenia?
Tôi quay đầu.
Căn phòng vẫn thế. Nhưng tôi thì không.
– Cá nhân số bẩy, Xạ thủ.
– Tuân lệnh.
Lần này hình dạng tôi thay đổi rất lâu. Biết làm sao được, cái giá phải trả cho việc có vũ khí.
– Mọi chuyện ổn cả chứ anh Lenia?
Tôi đứng dậy, ngắm mình trong gương.
– Bình thường. Cảm ơn em, Vika.
Tôi tới tủ lạnh lục tìm lon nước. Sprite đã hết, chỉ còn Coca Cola. Thôi cũng được.
– Chúc may mắn, anh Lenia.
– Cảm ơn.
Tôi tham lam uống thứ nước nổi tiếng thế giới, thật nực cười là đã được chế ra như một loại thuốc chữa ỉa chảy. Urman cho rằng tôi vẫn còn năm giờ. Bây giờ còn lại bốn giờ. Tôi gần như cảm nhận được, ở nơi xa xôi đâu đó, ở các lục địa khác, các quan chức đủ các cỡ đang vắt óc suy nghĩ về hiện tượng Kẻ-không-may. Không lâu nữa người ta sẽ đóng bậc ba ba, sẽ tổ chức săn lùng Kẻ-không-may. Không quan trọng cậu ta là ai, người hay chương trình, tôi sẽ lôi được cậu ta ra.
– Gọi taxi cho anh, – tôi nói khi ra khỏi nhà. Tôi đi xuống bằng thang máy sáng và sạch sẽ, mở cửa cầu thang.
Chiếc Ford đang đợi tôi. Người lái xe là một thanh niên trẻ măng trong chiếc sơ mi trắng. Phiên bản của kẻ đã bị tôi giết cách đây hai ngày khi chui vào Al-Qabar. Tôi thậm chí cảm thấy ngượng khi nhìn thấy nụ cười niềm nở của cậu ta.
– Nhà chứa “Mọi trò tiêu khiển”! – tôi quát.
100
Hình như Vika đã thuyết phục Madam dành cho tôi một chế độ ưu đãi đặc biệt. Chẳng hạn khi tôi bước vào tiền sảnh thì thấy có ba người đàn ông ngồi. Tất cả đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt đều có vẻ bối rối và sợ hãi. Họ không nhìn thấy nhau, hai người thậm chí còn hơi bị chồng vào nhau trong không gian, gợi nhớ đến cặp song sinh dính nhau xấu xí.
Hai người này đều tóc nâu, mắt xanh, những thân hình chuẩn từ trong khuôn ra. Windows Home. Chắc được sử dụng với mục đích dấu mặt. Người thứ ba là một tên cao to ngăm ngăm, đầu trọc lốc. Chỉ có ánh mắt của họ là giống nhau. Như bị bắt gặp khi đang nặn mụn.
Hình như bây giờ tôi có quyền như nhân viên của nhà chứa? Tôi nhìn thấy tất cả khách, có thể đi vào khu vực nội bộ?
Xin chào! – tôi nói, hơi nhấc tay lên. Cả ba gật đầu rất nhanh. Một tên với vẻ bất cẩn cố ý, để lại quyển album màu xanh, một tên ném cuốn màu tím.
Chỉ có tên to lớn da ngăm là vẫn bướng bỉnh xem tiếp cuốn màu đen, ngắm nghía những bức ảnh với vẻ tò mò.
Tôi lại gần người bảo vệ. Cậu ta ngoan ngoãn mở cửa cho tôi và tôi rời tiền sảnh, giải thoát cho những người khách khỏi khổ sở.
Người ta không có ý định chỉ đường cho tôi, nhưng tôi vẫn nhớ. Hành lang vắng vẻ, một vài phòng mở cửa, một vài phòng đóng. Sau một cánh cửa có tiếng cười phá lên. Đó là phòng nói chuyện được bao bọc bởi hoa anh đào đang nở rộ. Trên đầu là mặt trời mùa xuân êm dịu, phía xa xa là đỉnh Fuji. Trong phòng có hai cô gái đang trò chuyện. Trong thấy tôi, họ vẫy tay rất tự nhiên:
– Xin chào Xạ thủ! Anh có muốn uống chè không?
– Kh-không, – tôi lúng búng và bước nhanh qua. Từ một cánh cửa ló ra cô gái hoàn toàn loã lồ. Nhưng cô không hề có vẻ ngượng ngập.
– Vika đang bận! – cô ta nói. – Anh ngồi chỗ em chứ? Nếu không sẽ rất b-u-ồ-n!
Không có ngụ ý nào trong lời của cô gái. Và ý nghĩ về tình dục kích thích cô ấy không hơn là ý nghĩ về quá trình ra-vào. Nhưng có điều gì đáng sợ trong bản thân tình huống… trong những cô gái trẻ vui vẻ và thân thiện…
Tôi chợt hiểu ra những cô gái này gợi cho tôi điều gì.
Một câu truyện viễn tưởng cũ kỹ nào đó về những người trẻ trung, vui vẻ, làm công việc yêu thích của mình, ăn ngủ ở nơi làm việc, thân thiện với nhau, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ đồng nghiệp, không hề biết nói xấu nhau là gì…
Điều này giống như một chiếc gương cong. Những hình ảnh giả dối. Cái Ác khoác áo cái Thiện, và, lạ thay, rất vừa!
Xin cảm ơn, nhưng tôi sẽ đợi ở chỗ cô ấy! – tôi cố gắng cười trả lời. – Xin cảm ơn!
Cô gái làm bộ mặt tiếc rẻ và biến vào phòng. Tôi đi tiếp.
Cho đến khi gặp ánh mắt của con mèo đen trong bức ảnh.
– Meo! – tôi kêu khẽ và đẩy cửa. Chú mèo mở miệng khẽ meo đáp lại rồi bất động.
Căn lều trên núi không có ai, chỉ có gió thổi từ cửa sổ để mở, lay động chiếc rèm ngắn. Tôi nhoài người qua ô cửa, ngắm rất lâu những ngọn núi.
Không, điều này không thể được. Tạo ra cả một thế giới hoàn toàn một mình! Và không vì tiền bạc và vinh quang, không vì đơn đặt hàng – chỉ để cho bản thân. Cũng không vì mục đích lọt vào thế giới đó.
Chỉ để biết rằng nó tồn tại. Ngay bên cạnh, phía ngoài cửa sổ. Những đỉnh núi lấp lánh tuyết, một màu xanh bất tận của trời, những tảng đá ở sườn núi, đám rêu đen dưới rặng thông, những con chim sải cánh trên bầu trời và những chú sóc chuyền cành. Thế giới của im lặng và yên tĩnh. Thế giới trong đó không có từ “bẩn”.
Tôi có cảm giác Kẻ-không-may có lẽ sẽ thích.
Tôi rất hy vọng là cậu ta sẽ thích…
– Anh Lenia?
Vika bước vào rất nhẹ nhàng làm tôi lúng túng.
– Anh xin lỗi… người ta báo cho em?
Em lắc đầu.
– Anh muốn ngồi với em. Một chút thôi, – tự dưng tôi thanh minh. – Em… vẫn bình thường chứ?
Vika gật đầu.
– Không nên lặn xuống đáy sâu thường xuyên như thế, – tôi nói và tiến lại phía em. – Em ăn rồi chứ?
– Một chút. Hôm nay khách nhiều như sung.
Em không lảng mắt. Em đã quen coi đó là công việc.
Còn tôi thấy không khoẻ cho lắm. Trong lồng ngực như có một mảnh nhọn lạnh ngắt, xốp như tuyết trong giá rét. Tôi hớp không khí và hỏi:
– Chẳng lẽ cần phải làm việc nhiều như vậy sao… Madam?
Vika đi về phía cửa sổ. Em hỏi mà không quay đầu lại:
– Sao anh đoán được?
– Anh cảm nhận được.
– Anh đi đi. Leonid. Hãy xéo đi, được không?
– Không.
– Con quỷ nào xui anh đến với em? – Vika thét lên, quay người lại. – Anh cần một người bạn-gái điếm để làm gì? Hãy cút đi! Tôi thích như thế, hiểu chưa? Làm tình một trăm lần một ngày, thay đổi hình dạng, điều khiển các cô gái và đồng thời là một trong số họ! Hiểu chưa? Anh hiểu chưa?
Tôi chỉ biết đứng và đợi để cho em nguôi bớt. Sau đó tôi đi lại đứng bên cửa sổ cạnh em.
Không nên nói bây giờ, và cũng không nên chạm vào người Vika bây giờ, im lặng thì nguy hiểm, nhưng không có cách nào khác, và tôi chờ đợi. Chính tôi cũng không biết chờ điều gì.
Những ngọn núi rung lên, và sàn nhà dưới chân bắt đầu chao đảo. Vika hét lên, bíu chặt lấy khung cửa sổ, tôi một tay túm vai em, cánh tay còn lại tỳ vào tường. Đất rùng rùng dưới chân. Những chiếc mũ tuyết trên đỉnh núi trôi thành dải khói trắng, thả xuống phía dưới đám tuyết lở. Một cục đá to lao ầm ầm qua cửa sổ.
– Mẹ ơi… – Vika thì thầm, ngồi phệt xuống sàn. Em hình như bị kích động hơn là sợ. – Cúi người xuống, anh Lenia!
Tôi ngã xuống bên cạnh em, và thật may, một loạt đá văng vào cửa sổ như đạn bắn.
– Phải năm độ! – Vika kêu lên. – Bẩy!
– Tám! – tôi hùa theo. Chắc em chưa bao giờ nhìn thấy những trận động đất thật sự, nếu không em đã không vui sướng thế.
Phía dưới túp lều vẫn còn rung, nhưng đã yếu hơn, chỉ còn giật nhẹ.
– Khiếp thật, – Vika thì thào, vươn người trên sàn. Bắt gặp ánh mắt em, tôi vuốt má em. – Anh đừng giận em, anh Lenia.
– Anh không giận.
– Khách hàng nhiều khi… làm em phát điên.
– Mũ-nồi?
– Chính hắn.
– Hắn ta là ai?
Vika nhún vai.
– Em không biết. Hắn ta đến trong những thân hình khác nhau và không nói gì về bản thân. Chỉ có điều… – Em bật cười, – lúc nào cũng đội mũ. Vì thế mà có biệt hiệu này.
– Hắn ta bạo dâm?
– Vâng, có thể như vậy. Chỉ có điều thuộc loại đặc biệt.
Môi em mấp máy một câu rủa ngắn.
– Bọn em tiếp tất cả khách hàng sao? Thậm chí cả những kẻ mà sau đó bọn em phải bò lê bò càng sao?
Vika im lặng.
– Anh tưởng bọn em phải loại bỏ những kẻ ngu ngốc nhất. Nếu như có thể nhận ra Mũ-nồi từ trước…
– Bọn em không loại bỏ ai hết.
– Đó là uy tín của hãng? “Mọi điều vô lý”.
– Cứ cho là như thế.
Động đất hình như là đã hết. Tôi đứng dậy nhìn qua cửa sổ. Tuyết vẫn lở trên sườn núi, dòng sông bị đống đá lở chặn, đang chậm chạp tràn ra, tìm một hướng chảy mới.
– Yên rồi… – tôi thì thầm, bất giác hạ giọng. – Vika, em làm ra động đất để làm gì?
– Sao lại là em? Thế giới này tự sống theo nó. Em không còn khả năng điều khiển nó.
– Hoàn toàn không?
Vika ném nhanh sang tôi một cái nhìn, đứng dậy, nhìn ngắm khung cảnh đã thay đổi.
– Hoàn toàn. Thế giới trở nên sống động chỉ khi nó được tự do.
– Như con người.
– Tất nhiên.
– Em tin tưởng đến thế vào tự do?
– Không cần phải tin tưởng vào tự do. Khi nó có, tự anh sẽ cảm nhận thấy nó.
Hình như là tôi biết em sẽ nói những lời này.
– Vika, nếu như có một người, một người tốt đang gặp nạn… Nếu như anh ta có thể bị mất tự do vĩnh viễn… em có đồng ý giúp đỡ anh ta không?
– Em sẽ đồng ý, – Em bình thản trả lời. – Thậm chí nếu anh ta không tốt lắm. Đó là nguyên tắc, nếu như anh muốn biết.
– Anh cần giấu một người.
Vika hất đầu rất ngộ, mái tóc em xoà trên vai.
– Lenia, anh nói gì vậy? Giấu ở đâu?
– Trong không gian ảo.
– Để làm gì?
– Anh ta không thể ra khỏi.
– Anh nói về người trong Mê cung?
– Đúng.
– Lenia… – Vika nắm tay tôi. – Anh ở thế giới thật cách đây lâu không?
– Nửa tiếng trước.
– Chính xác không? Bản thân anh có cần giúp đỡ không? Em có… – Em cắn môi, – một người quen là diver. Đấy không phải là tưởng tượng, bọn họ đúng là có thật!
Hay thật…
– Nếu anh muốn, em có thể yêu cầu được gặp anh ta?
– Vika…
Em ngừng bặt.
Nói thật, tôi không quen được quan tâm như thế. Đó là nghề nghiệp của tôi – lo lắng cho những người bị lạc trong không gian ảo.
– Em sẽ giúp, – Vika nói. – Nhưng anh không đúng, em cảm thấy thế.
Bây giờ tôi không muốn tranh cãi.
– Cảm ơn. Chỗ bọn em hệ thống an ninh có bảo đảm không?
– Rất bảo đảm. Anh có hiểu gì về chuyện này không?
Tôi gật đầu. Tất nhiên, tôi không thể viết chương trình bảo vệ. Nhưng phá chúng thì tôi phải làm nhiều đến nỗi thỉnh thoảng tự coi mình là chuyên gia.
– Anh có thể hỏi Pháp sư.
– Anh ta có nói cho anh không?
– Anh thì không. Và em cũng thế, nhưng Madam…
Vika chần chừ, nhìn tôi như muốn yêu cầu đi ra. Tôi đi về phía cửa, nhưng em gọi lại:
– Lenia… không cần. Em muốn anh nhìn thấy.
Em đi về phía tường, lấy tay xoa trên đó. Những mảnh ván tách ra, mở một cánh cửa bé.
Sau cánh cửa có ánh sáng. Thứ ánh sáng mầu xanh, lãnh lẽo, chết chóc. Bóng Vika đứng một giây phía ngoài cửa, sau đó biến mất vào phía trong. Tôi đi sau, dù không muốn. Như một kẻ bị thôi miên.
Nhà kho. Hay nhà xác. Hay bảo tàng của yêu tinh Râu Xanh.
Trên tường là những cái móc mạ ni ken sáng loáng treo đầy thân người, chân gần chạm đất. Chủ yếu là các cô gái, tóc vàng, tóc nâu, một vài cô tóc đỏ, một cô hoàn toàn trọc. Cũng có cả những phụ nữ đứng tuổi, và một vài bà già, mấy cô bé và cậu bé.
Tất cả bọn họ đều mở mắt, và trong những đôi mắt là sự trống rỗng.
– Đây là phòng thay đồ của em, – Vika giải thích. Tôi im lặng. Tôi cũng hiểu như vậy.
Vika đi dọc theo những thân hình đung đưa, nhìn vào những khuôn mặt chết, thì thầm điều gì đó, như là chào hỏi chúng. Madam treo ở phía cuối dãy mười người đầu. Vika ngoái nhìn tôi để chắc chắn là tôi có nhìn và ép vào thân hình to béo của bà chủ nhà chứa, ôm lấy như đang trong đỉnh điểm của niềm ham muốn xấu xa.
Không có gì xảy ra trong giây phút. Sau đó, Vika và Madam đổi chỗ cho nhau, tôi không kịp nhận ra giây phút chuyển đổi. Không phải là Vika nữa, mà là Madam rời khỏi thân hình bất lực bị treo.
– Thế là xong, – Madam nói giọng ngực trầm.
– Tại sao lại… khinh khủng như vậy? – Tôi hỏi. – Những cái móc kia… cái nhà xác này… để làm gì? Vika?
Madam nhìn Vika, buồn rầu gật đầu:
– Vika, cô bé, để làm gì? Chúng ta giải thích cho Lenia chứ?
Vika bị treo gáy trên móc, im lặng.
– Để không quên, Leonid. Để không một giây nào được quên, chúng không phải người thật.
Tôi nhìn Madam, bình thản và khôn ngoan hơn Vika rất nhiều. Và nếu như công bằng thì cũng đẹp hơn Vika rất nhiều.
– Cậu cần phải nhìn thấy, – Madam nói.
– Tôi đã thấy.
Chúng tôi bước ra khỏi cái kho người bằng một cánh cửa khác dẫn và phòng Madam. Đó là một thế giới hoàn toàn khác. Bãi tắm ồn ào và đông người ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ, bản thân căn phòng đầy đồ gỗ cổ, sách rải khắp nơi, những hộp đồ ngọt ăn dở, quần áo, đồ trang sức rẻ tiền và những chiếc vòng vàng rỗng, những lọ nước hoa gần hết, những bộ bài. Chiếc giường to trải gấm chưa dọn, dưới gầm giường vương vãi đôi dép đi trong nhà. Trong tủ là cả một triển lãm chai lọ với đủ màu sắc, trên tường cây ghi ta bụi bám, chiếc thảm Ba tư trải sàn bị mối ăn và đầy những vết rượu.
– Bây giờ cậu có thể đoán tôi thực là ai, – Madam nói.
Tôi không định đoán. Trên đời này đằng nào cũng không có sự thật nào khác sự thật mà ta muốn tin.
Chúng tôi không dừng lại trong phòng Madam, và tôi rất mừng vì điều này. Trong đó thật ngột ngạt.
– Lenia, nhiều khi tôi có cảm giác cậu vẫn còn là một cậu bé, – Madam nhận xét. – Không nên quá ngây thơ như vậy.
– Tại sao?
– Sống rất khó.
– Thì có ai hứa hẹn với tôi rằng sẽ dễ dàng đâu.
Tôi đi bên cạnh Madam, phỏng đoán xem nhìn từ ngoài vào chúng tôi trông như thế nào. Xạ thủ xanh xao và cao lớn đáng tuổi con Madam, nhưng không có sự giống nhau nào giữa họ. Chắc là trông giống như cuộc viếng thăm của một nhà quý tộc giả trang tới nhà chứa rẻ tiền.
– Các bậc thang rất dốc, – Madam cảnh báo.
– Tôi nhớ.
Chúng tôi đi vào vùng nghỉ ngơi, và các cô gái chào Madam bằng những loạt huýt sáo tán thưởng. Cậu đồng cô đang ngâm mình dưới nước chỗ gần bờ vội vàng đứng dậy vẫy tay. Cái đầu bù xù của Pháp sư-máy tính ló lên từ phía dưới quầy bar rồi lại vội vàng thụt xuống.
– Cậu thấy không, Vika không có, – Madam nói rất to với tôi. Và đặt tay lên vai tôi ra dáng che chở: – Các cô, Xạ thủ sẽ đợi bạn gái của mình! Đừng có làm cậu ta giận!
Các câu trả lời đều mang một ý chung là họ nhất định sẽ làm tôi giận, và tôi sẽ thích thế. Madam giơ ngón tay lên doạ các cô gái, sau đó đi về phía quầy bar. Pháp sư như là cảm nhận được bà ta đang đến gần, liền xuất hiện.
– Cậu hãy nói chuyện với Xạ thủ, – Madam ngọt ngào yêu cầu anh ta. – Cậu ta có mấy câu hỏi… cậu hãy trả lời hết.
– Hết sạch luôn? – Pháp sư thắc mắc.
– Hết sạch.
– Madam, tự bà yêu cầu đấy nhé! – Pháp sư tuyên bố.
– Nếu như cần thiết… – Madam thở dài.
Tôi đợi Pháp sư ở bàn hơi cách xa những chiếc bàn khác. Các cô gái không nên nghe câu chuyện của chúng tôi.
– Sâm panh! – Pháp sư tuyên bố khi lại phía tôi. – Xin chào Xạ thủ! Cậu uống sâm panh đúng không? Tớ không uống, nó nhiều bọt, sau đó bụng sẽ sôi lên!
Cậu ta chuyển động hơi lạ. Rất đều, như đi trên đường nhựa. Tôi nhìn xuống chân cậu ta, chúng không hề chạm cát. Pháp sư đi đôi dép cũ rích nhưng có đôi cánh nhỏ vẫy vẫy trong không khí.
– Tớ chỉ uống sâm panh với các cô gái, – tôi từ chối. – Có Vodka không?
– Có mọi thứ! – Pháp sư đặt lên bàn chai rượu mùi có màu tím chói lọi như độc dược, chạy đi với chai Abrau-Durso bị từ chối. Sau một phút, vẫn như bơi trên bãi cát, cậu ta quay lại với chai Vodka Ursus, bình pha lê đầy nước và một gói Zuko.
– Này, hãy trộn đi!
Ursus tôi chưa thử bao giờ, nhưng nghe nói khá ngon. Với hy vọng tiềm thức sẽ nghĩ ra vị hộ, tôi rót. Pháp sư lấy bình nước và tự pha, dùng tay thay máy đánh.
Nói cho cùng, chúng tôi đang ở trong không gian ảo… ở đây không có vi trùng. Tôi uống hết và làm một ngụm tráng miệng thẳng từ bình. Tôi hỏi:
– Cậu kiếm đâu đôi giầy như vậy?
– Dép á? à, tớ mới làm hôm nay… Đi trên cát bỏng chân lắm. Thích không? Cậu hiểu không, trong Deeptown chỉ có thể đi trên sàn. Thế nên phải dán một mảnh sàn vào đế. Bây giờ thì ngon rồi, cứ việc bay lượn trong không trung đến mệt thì thôi!
Pháp sư cười hô hố, bắt đầu nhích chân từ từ, nâng người cao gần bàn, rồi co chân rơi xuống ghế và mở chai rượu ngọt của mình, vừa mở vừa chép miệng thèm thuồng.
– Rất ngon! – cậu ta tuyên bố. – Ngọt lắm! Một loại Curasao thứ thiệt!
– Cậu suốt ngày ở đây? – Tôi quan tâm.
– Ngày? Ha ha! Tớ ra khỏi đây chỉ để ăn và nói xin lỗi, chạy vào nhà vệ sinh!
– Madam nói an ninh trông cậy cả vào cậu…
– Còn hơn thế nữa! ở đây tất cả mọi thứ trông cậy vào tớ.
– Người ngoài có thể vào đây được không?
– Chúng tôi sẽ kiếm sống ra sao nếu không cho họ vào?
– Tớ nói chuyện khác. Có thể xâm nhập vào khu vực nội bộ của nhà chứa?
– Toà nhà! Đây không phải là nhà chứa mà là Toà nhà! Không, không thể.
– Hoàn toàn?
Pháp sư thở dài và trở nên nghiêm túc hơn:
– Cậu là hacker hay lamer?
Một câu hỏi khẳng định, nhưng tôi vẫn trả lời:
– Tớ là dân không chuyên.
– Hiểu rồi… Không tồn tại hệ thống bảo vệ tuyệt đối. Càng tiến lại gần sự an toàn tuyệt đối thì sự có mặt của cậu ở trong không gian ảo càng không thoải mái. Tỷ lệ nghịch bình phương, tăng độ an toàn thì khả năng nhận và chuyển thông tin sẽ giảm xuống. Vấn đề chủ yếu là tìm tỷ lệ hợp lý nhất giữa an toàn và sự thuận tiện. Hệ thống bảo vệ của chúng tớ được tạo ra với thành phần trí tuệ nhân tạo. Trong trường hợp phát hiện có việc phá khoá, nó sẽ thông báo, và các mật mã phụ sẽ được gài thêm vào, bọn ngốc sẽ được chạy…
– Bọn ngốc?
– Những chương trình bảo vệ di động và độc lập. Tớ gọi chúng là bọn ngốc, chúng rất thô thiển. Sao cậu không uống?
Tôi rót thêm cho mình.
– Nếu xảy ra tấn công dồn dập, – Pháp sư tiếp tục thuyết trình, – hệ thống bảo vệ sẽ làm việc hết cỡ, kể cả việc bao bọc hoàn toàn Toà nhà. Tất nhiên trên thực tế không xảy ra như vậy, nhưng mọi thứ phải làm việc đúng như vậy…
– Cậu muốn nói rằng hệ thống bảo vệ dù sao cũng là lý tưởng?
Pháp sư suy nghĩ. Tính hiếu danh sẵn có của cậu ta đang đấu tranh với tính khách quan.
– Không… nếu như một đám đông các chuyên gia có ý định đột nhập, họ sẽ kịp vào trước khi hệ thống bảo vệ hoạt động hết khả năng. Nhưng ai cần làm điều đó cơ chứ?
Tôi hiểu, thật ngớ ngẩn nếu chờ đợi một câu trả lời khác. Vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn.
– Cảm ơn Pháp sư.
– Chuyện vặt! – Cậu ta phẩy tay. – Muốn hoàn thiện hệ thống bảo vệ của mình hả? Mang đến đây, tớ sẽ giúp. Không, chúng ta hãy đến chỗ cậu! – Pháp sư hăng máu. – Tớ sẽ tự làm tất cả. Ngồi ở đây buồn quá!
Tôi lắc đầu. Cậu ta đã đoán trật.
Tớ chỉ tìm hiểu chuyện này.
– A, thế cậu là người kiểm tra? – Pháp sư bật dậy. – Xì! Tớ hiểu rồi, không nói gì nữa… Tại sao Madam không nói ngay từ đầu?
Hay thật, ai có thể kiểm tra nhà chứa ảo? Và để làm gì? Tôi rất tò mò… nhưng tôi không dám hỏi Pháp sư.
– Tớ đi đây, có thể Vika đã rảnh, – tôi nói. Pháp sư ngay lập tức trở nên quan trọng và mầu mè:
– Cậu hãy cẩn thận đấy, không được làm Vika giận! – Cậu ta cảnh cáo. – Nếu không… Vika rất tốt. Vì cô ấy, tớ sẵn sàng đấm vào bất cứ cái mặt nào.
Pháp sư thở dài, mơ màng nhìn ra biển.
– Tớ đã muốn theo đuổi cô ấy, nhưng cậu nhanh hơn tớ… – Cậu ta thú nhận. – Vika say đắm tớ mà. Và bây giờ vẫn còn, chắc thế… nhưng cậu cứ yên tâm. Tớ không nẫng bạn gái của bạn đâu.
Đã có lúc tôi nghĩ rằng những lập trình viên trong các phim nhiều tập chỉ là những nhân vật được nghĩ ra. Hoá ra không phải, trong cuộc sống cũng có những người như vậy.
– Nhưng mà cô gái trăng trắng kia kìa, thì cậu chớ có lại gần! – Pháp sư nói thêm. – Cô ta mê tớ như điếu đổ, đã nửa năm nay khô héo vì tớ.
Cô gái tội nghiệp không hề biết đến số phận nặng nề của mình, đang cười ngả ngiêng với bạn.
– Hay là, có thể tán tỉnh Natashka… – Pháp sư toan tính. – Bọn họ tất cả đều rất đa tình!
Cậu ta cầm chai rượu ngọt và nhún nhảy đi về phía cô tóc vàng vui nhộn. Tôi cũng nhân cơ hội đó đánh bài chuồn.
101
Hình như tôi đã đi thừa mấy vòng ở cầu thang xoắn ốc, và vì vậy ra đến tiền sảnh. Những người khách cũ không thấy đâu. Chắc là đang nếm các thú vui của cuộc sống.
Chỉ có một thanh niên đang xem cuốn album đen cạnh bàn. Không cao, gù lưng với khuôn mặt gầy đói, những lọn tóc dài thò ra từ chiếc mũ nồi sùm sụp trên mắt.
Tôi đi về phía cửa vào khu vực nội bộ và chợt nhận ra hắn. Gã thanh niên đã bỏ cuốn album, chậm chạp đi ra.
– Mũ-nồi! – tôi gọi hắn ta.
Hắn dừng lại, từ từ quay lại. Đôi mắt trong veo, vui tươi như mắt cá luộc.
– Mày là Mũ-nồi, – tôi nhắc lại.
Không có một phản xạ nhỏ nào. Hắn nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng.
– Tao không thích mày! – tôi nói, chợt thấy phấn khởi bất ngờ. – Nghe thấy không? Tao rất không thích mày.
– Ba lần ha-ha, – Mũ nồi trả lời, mắt nhìn đi chỗ khác. Và quay người đi về phía cửa. Hắn ta không hề biết tò mò là gì.
Nhưng ít ra cũng là đồng hương.
– Đứng lại! – tôi gọi to theo sau, và hắn ta dừng lại, thờ ơ chờ đợi. – Mày không nên đến đây nữa, – tôi cảnh cáo.
Hắn ta nhếch mép. Đó là cảm xúc đầu tiên trên khuôn mặt hắn ta, nhưng nó cũng rất máy móc, cứ như tôi đang tiếp xúc với chương trình chứ không phải với người.
– Mày muốn gì ở đây?
Hình như đây là câu hỏi mà hắn ta sẵn sàng trả lời.
– Nghiên cứu về tâm lý nhóm.
Hãy tiến hành ở một chỗ khác.
Đôi mắt trăng trắng săm soi tôi từ đầu đến chân.
– Cậu làm việc ở đây?
– Không.
– Có nghĩa là quái thai.
Tôi hoàn toàn bất ngờ với cái kiểu đánh giá lạ lùng này. Mũ-nồi giải thích:
– Mất định hướng về xã hội và đạo đức. Mất nhân cách. Một sự biến dạng tất yếu và kinh khủng.
Khi đã mở cửa hắn ta còn nói thêm:
– Và chả có gì hay ho…
… Tiếng Vika đuổi theo khi tôi đã đến gần cửa:
– Hãy đợi đã anh Leonid. Không nên thế!
Lấy lại bình tĩnh là một việc tương đối khó. Tay phải của tôi đã cầm thắt lưng, còn tay trái thì nắm chặt. Tôi nhìn Vika và cảm thấy sự tức giận đang nguôi dần.
– Đó là Mũ-nồi? – dù sao tôi cũng hỏi lại.
– Đúng.
Hình như anh bắt đầu hiểu phản ứng của bọn em…
– Anh nguội chưa? – Vika quan tâm. – Tốt. Chúng ta đi thôi.
Tôi thấy ngượng vì sự nổi nóng vừa rồi của mình. Lạ thật, tôi không ngờ những lời mà thật ra không có ý nghĩa gì hết lại có thể dễ dàng làm tôi điên lên.
– Vika, hắn ta là ai?
Em cũng thấy là phải trả lời câu hỏi này.
– Không có gì đặc biệt. Một người bình thường, tự cho mình cái quyền phán xét những kẻ xung quanh.
– Chẳng hạn những cô gái điếm trong không gian ảo?
– Không chỉ thế. Em còn biết một vài chỗ, nơi Mũ-nồi tiến hành những thí nghiệm của mình.
– Hắn ta có nói gì đó đến tâm lý học…
Không hiểu tại sao những chữ này làm Vika sôi lên:
– Một nhân cách không có khả năng sáng tạo sẽ tìm cách biện hộ cho những hành vi phá hoại. Sự tự biện hộ này thường được thể hiện dưới dạng quan sát một cách lãnh đạm những điều chưa hoàn thiện của thế giới. Đặc biệt là những hiện tượng như nhà thổ này…
Chúng tôi bước qua cánh cửa có con mèo đen đang cười, Vika nói tiếp:
– Tâm lý học, theo quan niệm chung là một môn khoa học rất đơn giản. Những người không có khả năng tự mình đóng một cái đinh hay chia phách một vài dòng nhạc lại không hề nghi ngờ chút nào về khả năng hiểu và phán xét người khác của mình.
– Vika, em là ai?
– Nhà tâm lý học. Phó tiến sĩ khoa học, nếu như anh muốn biết.
Em gạt viên đá nhỏ trên ghế và ngồi xuống. Căn phòng sau trận động đất đúng là cần được thu dọn. Đằng nào cũng không có chiếc ghế thứ hai, tôi đành ngồi xổm.
– Thế đề tài luận án của em?
– “Sự thăng hoa của những hành vi phản ứng bất thường trong điều kiện không gian ảo”.
Dường như xin lỗi, em nói thêm:
– Cần phải đặt tên như vậy.
Hoá ra là thế…
– Em nghiên cứu những kẻ như Mũ-nồi? – tôi thắc mắc. – Kẻ đi săn đích thực của những kẻ đi săn?
– Không, em đã bỏ từ lâu rồi, anh Lenia. Nghiên cứu chỉ thú vị khoảng nửa năm, một năm đầu. Còn bây giờ tất cả bọn họ có chung một khuôn mặt. Cả Mũ-nồi, cả những kẻ khác cùng loại như anh ta. Tất cả các bệnh lý đều giống nhau, và nếu như anh biết một kẻ tâm thần thì có thể tiên đoán được hành vi của hàng nghìn.
– Thế tại sao…
– Tại vì chúng tồn tại. ở đây lực phá hoại từ chúng có thể gây hại cho một người, vài người. Trong cuộc đời thực chúng để lại đằng sau những số phận dang dở, tình yêu bị đầu độc, tình bạn bị lừa dối. Cũng có thể có cả máu. Còn ở đây chúng vô hại. Tất cả sự kiêu hãnh của bọn chúng, những hành vi thú vật, âm mưu và lòng tự phụ chỉ là bụi. Bụi trước gió.
– Nhưng ở đây em rất nặng nề!
– Thì đã sao? Không phải em thật sự đau đớn, mà là em được vẽ đau đớn.
– Vika…
– Em xin anh, đừng can thiệp vào công việc của nhà chứa. Nếu không Madam sẽ huỷ sự ưu đãi dành cho anh.
Em cười và tôi thấy lúng túng.
– Thôi được. Anh sẽ không can thiệp vào công việc của bọn em ở nhà chứa.
– Thế còn ngoài nó?
– Đó lại là vấn đề tự do cá nhân.
Vika vung tay.
– Leonid, anh năm nay bao nhiêu tuổi?
– Chúng ta trao đổi chứ? – Tôi bất ngờ hỏi. – Thông tin đổi lấy thông tin?
Trong không gian ảo người ta không nói những thông tin về bản thân. Nhưng Vika thậm chí không thể tưởng tượng được tôi không quen nói những điều này như thế nào.
– Được thôi. Em hai chín, anh Leonid ạ.
Tôi còn kịp sung sướng trước khi trả lời.
– Ba tư.
– Em không thể ngờ. Em đoán anh hơn hai mươi một chút.
Khỏi nói là tôi đã sợ điều ngược lại.
Không gian ảo rất lừa dối.
Không. Không gian ảo như tảng băng. Chúng ta chết cóng trong đó một lần và mãi mãi. Không thể xoá đi cái mặt nạ đầu tiên của chúng ta. Sau đó ta có thể nghĩ ra hàng trăm thân hình khác, nhưng cái đầu tiên vẫn luôn luôn nhận thấy.
– Mặt nạ đầu tiên của em là Madam?
Vika với chiếc túi nhỏ trên bàn, lấy thuốc châm lửa hút:
– Đúng đấy, anh Lenia. Bọn em nhận được tài trợ để nghiên cứu hành vi tình dục của con người trong không gian ảo. Phương tây hơi quan tâm quá đến mảng này… nói gì thì nói một phần ba thông tin trên mạng liên quan đến tình dục. Và em nghĩ ra một người như vậy. Bà chủ chứa tự tin, từng trải và biết nhiều.
– Rất đạt, – tôi công nhận.
Vika nhả khói và hỏi hơi mỉa mai:
– Có thể em đúng là như vậy? Trong sâu thẳm tâm hồn?
Anh không quan tâm.
– Tôi nói dối. Nhưng Vika không tranh luận.
– Zuko đã làm anh yên tâm rồi chứ?
– Hầu như thế.
– Anh ta là một chuyên gia giỏi. Anh có thể yên tâm đưa bạn anh đến đây.
Tôi nhìn đồng hồ. Thời gian vẫn còn.
– Điều này không phải đơn giản như vậy đâu Vika. Cần phải đoán đúng và đến chỗ cậu ta đúng lúc.
– Hacker các anh là những người thật buồn cười, – Vika thủng thẳng. Tôi cũng thấy buồn cười. Hay thật! Vika nghĩ tôi là lập trình viên giỏi.
– Em cho phép anh ngủ ở chỗ em chứ?
– Sao cơ?
– Ngủ. Anh đã ở trong không gian ảo gần một ngày đêm, mà làm việc thì tốt nhất là với cái đầu sáng suốt.
Thật là tuyệt, Vika có thái độ rất công việc đối với câu hỏi.
– Có cần đánh thức anh?
– Có, sau hai giờ.
– Anh ngủ đi. Hãy như ở nhà. Em sẽ tự đánh thức anh.
Em xoa đầu tôi. Cử chỉ hợp với Madam hơn, nhưng tôi vẫn thấy thích. Em hất đầu về phía giường rồi đi ra bằng lối dẫn vào phòng thay quần áo. Sau một phút Madam sẽ ra khỏi phòng của mình và đi điều khiển các cô gái.
Còn tôi lại làm một cử chỉ không phải cho lắm. Tôi lôi từ trong túi áo khoác ra một cuộn chỉ mảnh. Cuối sợi chỉ là con dọi.
Gió ngoài cửa sổ không một lúc nào giảm. Sợi chỉ bay, nhưng rồi tôi cũng thả nó đến cuối. Khi con dọi chạm đến sườn núi, tôi nhìn nó: mỗi mét được đánh dấu bằng một vạch đỏ.
Bẩy mét rưỡi, ga trải giường không thể giúp gì được. Nhưng không sao, trong nhà chứa chắc có dây, ít ra là trong những căn phòng dành riêng cho kẻ bạo dâm.
Tôi ném cuộn chỉ ra ngoài cửa sổ. Hơi ngượng, nhưng tự an ủi rằng Vika chắc cũng không phản đối thí nghiệm nhỏ này.
Em đã chả nói “Hãy như ở nhà”…
Tôi nằm vật ra chiếc giường nhỏ, ngay lên khăn phủ giường. Nhắm mắt. Nhưng trước khi cho phép mình ngủ, tôi vẫn ra khỏi không gian ảo và ra lệnh cho Windows Home đánh thức tôi sau hai tiếng.
Giấc ngủ đến ngay tức thì. Không hiểu sao tôi vẫn hi vọng sẽ mơ thấy gì đó có tính tiên đoán, như lần trước, khi Alex bắn Kẻ-không-may. Nhưng tôi chỉ mơ thấy toàn một mớ lộn xộn.
Cầu vồng rực rỡ trên Deeptown. Những tiếng nổ inh tai, giống như chương trình deep. Chỉ có điều cầu vồng được làm từ những bậc, đó là chiếc cầu thang lên trời trong sách Chúa. Tôi đi trên đó, như Pháp sư đi trên đôi dép có cánh của mình. Màu sắc hoá ra có độ dày mỏng khác nhau. Tôi bị ngã trong lớp màu tím và xanh biển, đi rón rén trong màu lá cây, bước vững chãi trên màu vàng. Thành phố dưới chân tôi rõ ràng và rực rỡ, tôi nhìn thấy nó qua lớp mây màu.
Trong giấc mơ thậm chí tôi còn biết tại sao tôi lại đi lên trời. ở đâu đó phía trên có chiếc chuông pha lê của đáy sâu, chia thế giới làm hai. Tôi cần phải phá tan nó, hoặc là bằng vũ khí của Maniac, hoặc tay không, kiểu gì cũng được. Pha lê sẽ rạn ra và rơi xuống thành phố thành một trận mưa sao tuyệt đẹp. Các ngôi sao được làm từ pha lê, không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng được làm từ pha lê dễ vỡ, phản chiếu màu sắc trong mắt chúng ta.
Và chuyện gì đó sẽ xảy ra. Có thể là những ngôi sao sẽ thiêu cháy chúng ta. Cũng có thể chúng sẽ kịp nguội và rơi vào những lòng bàn tay để ngửa. Tôi cũng không biết mình muốn điều gì.
Cái chính là không nhầm lẫn và đánh đúng lúc. Cái khoảnh khắc mà tôi có thể biến rào chắn thành hàng triệu ngôi sao pha lê đã được định rồi. Khoảnh khắc đó đã đến gần…
– Đến giờ rồi… anh Lenia, đến giờ…
Tôi mở mắt trong tiếng thì thầm của Windows Home. Phải mất mấy giây tôi mới nhận thức được mình đang ở đâu.
Và ngay sau đó Vika bước vào.
– Anh đã dậy rồi?
Tôi gật đầu, ngồi trên đống chăn đệm nhầu nát, lau trán. Đầu nặng trịch. Lẽ ra cần phải ngủ lâu hơn, hoặc là không nên ngủ.
– Em pha cà phê nhé, – Vika nói.
Dựa lưng vào bức tường gỗ, tôi nhìn Vika. Em lấy từ trong tủ màu đen, không phải vì bẩn mà vì cũ, một túi vải cà phê, sau đó xay hạt trong một cái máy xay cà phê bé quay tay bằng đồng sáng bóng. Rồi em nhóm lửa, rất thành thạo.
Có mùi gỗ thông khô, mùi cà phê sôi và một sự sạch sẽ rất mơ hồ, không phải về mặt vệ sinh… như của nước từ suối đầu nguồn, hay cát bỏng dưới ánh mặt trời.
Thật thích.
Tôi có thể lẩm nhẩm câu thần chú của mình và ra đời thực.
Pha cà phê thật sự và thậm chí cho một chút cognac còn sót lại vào. Tắm qua bằng nước lạnh.
Quỷ tha ma bắt tôi đi nếu tôi làm như vậy.
Chính ở đây mọi thứ mới là thật – không khí trong lành, nước chảy, cà phê đặc dưới đáy cốc, ánh mắt âu yếm của Vika. Còn ngoài đời là căn phòng bụi bậm bỏ không, ẩm ướt, nước đọng từ vòi.
… Tại sao lâu nay tôi lại thường xuyên bị xâm chiếm bởi cái ý nghĩ chết người: được như những người khác…
– Cognac? – Vika hỏi. Em rót cho tôi một chén nhỏ “Akhtamara”.
– Anh còn năm phút nữa, – tôi nói. – sau đó… anh phải đi.
– Anh sẽ về không phải một mình?
– Anh hy vọng.
– Hãy nắm tay người bạn khi qua cửa. Khi đó người ta cũng sẽ cho anh ta sự ưu đãi. Em sẽ nói với Pháp sư.
– Cảm ơn.
– Anh hãy cảm ơn Madam. Mọi thứ đều phụ thuộc vào bà ta.
– Anh với Madam là bạn, bà ta cho phép, – tôi cười.
Tôi kịp uống hai tách cà phê và hai chén cognac trước khi thời gian của tôi đúng là đã hết.
Đến giờ rồi.
Vika bắt đầu dọn dẹp trong phòng khi tôi đi. Bất giác tôi nhớ đến những gia đình giả mà thời gian gần đây xuất hiện ngày càng nhiều. Tất cả đều là những cặp sống ở các thành phố khác nhau, cùng thuê nhà ở Deeptown. Nghe nói họ rất thích chăm nom nhà cửa, hút bụi, giặt giũ. Như là việc bắt chước cuộc sống đời thường sẽ làm cho liên minh của họ trở thành thật sự.
“Anh có gia đình không?”
“Có. Bạn gái tôi là điếm, chúng tôi có một túp lều nhỏ trên núi ở trong nhà chứa. Mời anh đến chơi, cô ấy pha cà phê rất tuyệt. Chỗ chúng tôi luôn sạch sẽ và ấm cúng, ngay cả sau động đất!”
Một bức tranh như thế không gây mảy may phản ứng làm tôi thấy sợ.
Cần phải giải quyết tình huống này. Bằng cách nào cũng được.
Tôi lang thang trên những con phố đến cổng vào. Tôi đi ngang qua phòng trưng bày của một hãng hàng không nào đó, nơi người điều khiển đang đuổi ruồi. Cạnh phòng trưng bày có người ăn mày đứng run rẩy. Đó là một hiện tượng mới mẻ: ăn mày trong không gian ảo, tháng trước vẫn chưa có những kẻ này.
Người ăn mày trông rách rưới, gầy gò nhưng sạch sẽ. Thân hình anh ta hơi trong, cử động giật cục. Bằng cách đó người ta cố ý phô trương tốc độ thấp của modem và phần mềm phục vụ kém.
– Help me… – người ăn mày run rẩy.
– Chúa sẽ giúp anh, – tôi thông báo cho hắn ta.
– Ngài hacker, chỉ một đô-la thôi… – kẻ ăn mày khóc lóc phía sau.
Nghe nói phần lớn những người ăn mày này là người Nga. Nghe nói chẳng có ai trong số họ cần tiền. Đó là một thú vui của những “người Nga mới”, một trò tiêu khiển hiếm hoi. Cầu khẩn, thử một lần sắm vai người nghèo khổ. Dường như một kiểu trị liệu tâm lý mốt và hiệu nghiệm. Maniac thề là đã đánh dấu và theo dõi một người ăn xin như thế, và hắn ta hoá ra là Giám đốc một nhà băng lớn.
– Tôi đã từng làm việc cho Microsoft, – tên ăn mày kể lể, lẽo đẽo đi theo sau. – một lần tôi gọi Windows là chương trình tồi và ca ngợi OS/2. Ngày hôm sau chính Bill Gates đuổi việc tôi và ghi tên tôi vào sổ đen. Mà tôi đã từng là một hacker có hạng… Tôi đã thành ra thê thảm đến thế này…
– Modem dùng ngắt nào? – tôi quay lại hét lên. – Sự xuất hiện của dòng chữ “hãy nhấn nút này để bắt đầu” trong Windows Home phụ thuộc vào cái gì? Ba phương pháp làm treo Windows? Ai nghĩ ra bảng văn bản? Giao thức tốt nhất cho modem hãng…
Tên ăn mày bỏ chạy.
Chắc là Maniac không nói dối.
Nhưng dẫu sao thì những trò vui này cũng vô hại hơn là những cuộc đua xe thịnh hành năm ngoái của bọn mới nổi. Vì chúng mà việc sử dụng xe riêng bị cấm và Taxi Deep ca khúc khải hoàn chiếm lĩnh thị trường dịch vụ giao thông.
Cuộc gặp gỡ với tên ăn mày làm tôi vui vẻ hơn và tôi tiến đến cổng vào Mê cung trong một tâm trạng hoàn toàn khác. Đầy khí thế chiến đấu.
Dòng người dày đặc, như mọi khi. Mê cung vẫn đang hoạt động, có nghĩa là tôi đã tính toán đúng. Nhưng nỗi lo sợ bị chậm và đụng phải cánh cửa đóng chặt vào giây phút cuối cùng vẫn không mất. Tôi len vào giữa các player, hối hả.
Và chỉ khi đã chọn mã và vào đến bậc ba ba, tôi mới thực sự yên tâm.
Bắt đầu!
Ta là Xạ thủ!