Mê Cung Ảnh (7/10)

110

Trên bậc rất gió. Cái buồng nhỏ bằng sắt của trò chơi “Những ngọn núi Mỹ” kêu rít lên, lắc lư như sắp rơi ra khỏi đường ray đang treo lơ lửng trên đầu Kẻ-không-may.

Tuyệt, lại thêm một cách chết nữa được phát hiện ra.

– Ê! – tôi kêu và tiến lại gần. – Tớ đây!

Kẻ-không-may ngẩng đầu lên. Có thể đó là dấu hiệu tốt lành.

– Có buồn không?

Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ta, và Kẻ-không-may tự động tháo mặt nạ. Cậu ta nhìn tôi, mệt mỏi và vô vọng.

– Cậu là chương trình hay là người? – tôi hỏi thẳng. Kẻ-không-may lắc đầu. Muốn hiểu như thế nào thì tuỳ…
– Cậu có biết người ta gọi cậu là Kẻ-không-may? – tôi nói tiếp. – Hơn thế nữa, thậm chí kẻ rủi ro nhất trên đời cũng còn may mắn hơn cậu! Sự rủi ro của cậu là một cái gì đó rất đặc biệt!

Cuối cùng cậu ta cũng lên tiếng:

– Đó không chỉ là rủi ro… của riêng tôi
– Ý cậu muốn nói những người cứu dở?

Tôi mau miệng và nhanh nhẹn như vừa uống xong. Tôi cần phải cậy miệng Kẻ-không-may. Và, dù nói ra thì hơi ngu ngốc, muốn khẳng định cậu ta không phải là chương trình.

– Những người đó đã làm việc rất tốt, nhưng không có ai vượt qua được rào chắn.
– Rào chắn nào?
– Tiềm thức.

Kẻ-không-may giải thích rất kiên nhẫn. Nhưng chẳng ích gì, mọi việc cũng không sáng tỏ thêm chút nào.

– Chúng ta hãy cùng rời xa chỗ này, – Tôi đưa mắt về phía cái buồng đang lắc lư. – Chúng ta có rất ít thời gian.
– Cậu đằng nào cũng không thể… – Kẻ-không-may thì thầm nhưng vẫn ngoan ngoãn xích sang bên cạnh.
– Để xem, để xem…

Tôi chờ đợi, không biết là điều gì. Phải chăng là hành động mà Urman đã báo trước – việc đóng cửa bậc?

– Kẻ-không-may… có thể gọi cậu như vậy được không? Cậu có thích thơ?

Im lặng.

Chương trình không thể bắt chước cuộc nói chuyện bằng cách nhắc lại những lời của tôi.

Chương trình không biết sáng tạo.

Bác tôi, người của những luật chơi trung thực, – cậu tiếp tục đi! Nào, Kẻ-không-may?

Cậu ta nhìn tôi với vẻ mỉa mai đến nỗi tôi cảm thấy hơi không thoải mái:

Khi lâm bệnh không phải nhẹ… Xạ thủ, tất cả các diver Nga đều chỉ thuộc mỗi Puskin?
– Anatol cũng thế à?
– Đúng. Anh ta nhớ đến “anh nhớ mãi phút giây huyền diệu

Tôi có thể cười to vào sự ngu ngốc của mình, vào những giáo điều đã ăn sâu trong tiềm thức. Nhưng thay vào đó tôi đã hỏi cậu ta, và trong tôi có gì đó đổ vỡ, có thể chính là cái rào chắn vô hình, cũng có thể là khả năng suy luận lo-gic:

– Thế Dick đọc gì? Shakespear?
– Carroll, – có tiếng người trả lời tôi từ phía sau.

Dick đứng ngay cạnh. Anatol cách đó năm mét, khẩu “BFG” sẵn sàng trong tay.

– Tôi cũng đã ngồi cạnh hắn, hệt như vậy, – Dick nói. – Ngồi…

Cậu ta ngồi trước mặt Kẻ-không-may thờ ơ và bắt đầu đọc:

Twas brilling, and the skithy toves/ Did gyre and grimble in the wabe.

Tôi háo hức chờ đợi, và Kẻ-không-may tiếp lời:

All mimsy were the borogoves/ And the mome raths outgrabe.

Từ xa thẳm, Windows Home phát tín hiệu báo động và thì thầm:

– Không dịch được! Không có trong từ điển chính! Không dịch được!

Dick nhìn tôi hỏi:

– Cậu cho rằng Kẻ-không-may là người Nga?

Urman cũng hỏi như vậy.

– Cậu là ai? – Tôi hỏi Kẻ-không-may. Cậu ta mỉm cười, đứng dậy – Mày là ai? – Tôi hét lên.
Anh đứng dưới gốc cây chờ đợi, Và bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên… – Kẻ-không-may nói.

Anatol cười phá lên và tiếp lời:

Barmaglot đáng sợ đang bay và phun lửa!

Đúng là một trại tâm thần! Và tôi là bệnh nhân nặng nhất trong đó.

– Hãy đi đi, diver, – Dick ra lệnh. – Trò chơi cứu người đã kết thúc. Mọi chuyện nghiêm trọng hơn cậu tưởng nhiều.

Như một minh chứng cho lời cậu ta, bỗng có tiếng còi rú vang khắp bậc, to đến mức ù cả tai. Sau đó là sự im lặng, chỉ có những con quái vật bị làm kinh động kêu thét gầm gào. Một giọng nữ từ trên trời vang lên át chúng đi:

– Attention! Chú ý! Tất cả những ai đang ở bậc ba ba của Mê cung chết! Ngay lập tức rời khỏi khu vực chơi! Các bạn có thể sử dụng vũ khí của mình để tự sát và quay trở lại tiền sảnh của Mê cung. Các bạn sẽ được giải thích, sẽ được bồi thường. Chú ý! Tất cả…
– Có cần giúp cậu không? – Anatol hỏi, chĩa kẩu BFG về phía tôi. – Hay là tự cậu?
– Cậu sẽ hại cả Kẻ-không-may, – tôi nói. Anatol gật đầu, quẳng BFG đi và tháo khẩu súng cối khỏi vai.

Nhưng chính vào giây phút đó tôi rút chiếc thắt lưng da từ dưới bộ quần áo chống đạn của Xạ thủ. Đó là một chiếc thắt lưng thông thường nhất khi nó còn nằm trên thân thể tôi.

Mảnh da trong tay co giãn, phát ra những tia lửa xanh cùng với tiếng rít. Đó chính là “Warlock – 9000” do Maniac chế tạo dưới dạng roi.

Tôi vung tay lên, chiếc roi da căng ra như muốn giật mạnh khỏi tay. Đầu sợi dây đập vào áo chống đạn của Anatol.

Một dây lửa xanh chạy dọc theo chiếc thắt lưng, bắn vào người Anatol. Đây là vũ khí chiến đấu. Đối với nó không có sự khác nhau giữa áo chống đạn và da thịt thường. Tay diver bị cuốn trong xoáy lửa màu tím,  tan chảy xuống sàn. Nhưng lốc xoáy vẫn không lặng đi, và cái phễu lửa vẫn tiếp tục rít lên, từ từ lan ra.

– Mày! – Dick thét lên. – Mày đã mang virus vào!

Ánh lửa xanh hắt vào mặt hai chúng tôi. Kẻ-không-may thích thú nhìn đám lốc xoáy đang to dần. Tôi gật đầu. Lời nói bây giờ liệu có ích gì?

– Mười lăm giây… – giọng nói từ không trung.
– Mày đã tấn công Anatol! Mày đã vi phạm Bộ luật của diver! – Dick không có ý định dùng vũ khí và điều này làm tôi vui mừng. Tôi không hề muốn giết anh ta.
– Mọi chuyện rất nghiêm trọng, – tôi nhắc lại lời anh ta.

Có tiếng động mới, tiếng kính vỡ, tiếng tường đổ, tiếng rít của kim loại.

Từ những đám mây đỏ sẫm bỗng rơi xuống một vòng tròn bạc. Đằng sau nó là bóng tối. Như là bậc 33 đang bị một cốc mực khổng lồ chụp xuống. Nếu như không nhìn thấy vẻ kinh hãi và hoang mang trên gương mặt Dick thì tôi đã có thể nghĩ rằng đó chính là cách người ta đóng Mê cung.

Nghĩa là Al-Qabar đã vào cuộc.

Nhưng Dick lại nghĩ đó là do tôi. Cậu ta rút súng và tôi phản ứng ngay không kịp nghĩ. Ngọn roi tạt vào cổ, giật đứt đầu cậu ta nhiệt tình như một tên đao phủ thất nghiệp lâu ngày.

Một-hai, một-hai, cỏ cháy, kiếm kêu phựt phựt… – Kẻ-không-may đọc thơ.

Tôi túm vai, lôi cậu ta về phía cái phễu lửa. Sau lưng chúng tôi, một lốc xoáy lửa mới lại bùng lên trên thân thể Crazy Tosser.

– Để làm gì? – Kẻ-không-may vẫn kịp hỏi.

Cần phải khẩn trương. Bây giờ, khi các hacker của Mê cungAl-Qabar cùng  công kích bậc 33, chính là thời gian thích hợp nhất để chuồn. Warlock không chỉ đơn giản là tên sát nhân. Đó còn là đường hầm làm sôi cả đáy sâu.

– Để quay lại! – tôi hét trong khi xô Kẻ-không-may vào ngọn lửa xanh và nhẩy theo sau.

Lửa.

Chúng tôi rơi.

Vòng xoáy của ngọn lửa xanh là thành đường hầm, còn màn sương tím là ruột của nó.

Chúng tôi làm vỡ những chiếc gương bằng sương mù dưới chân khi rơi. Trong gương, những khuôn mặt như những cái bóng, còn không gian giống như được vẽ bằng màu nước nhạt.

Sân ga hoang tàn của bậc đầu tiên… bệnh viện dã chiến của bậc hai mốt… ngọn tháp của bậc năm mươi! Tôi thậm chí nhìn rõ khuôn mặt khủng khiếp của Thủ-lĩnh-người-ngoài-hành-tinh và tiếng gầm phụt lửa của khẩu súng cối trên vai hắn, nhưng chúng tôi đã bay qua.

Con phố Deeptown, khuôn mặt những người qua đường, bảng hiệu taxi, tấm biển quảng cáo: “Chỉ cần làm việc cho…”

Cửa hàng sách, mầu sắc của những gáy sách, cô bé đeo kính đang lật quyển tạp chí, tiếng trang sách lật như sấm, cậu thanh niên ở quầy tính tiền…

Những tia chớp xanh bò ngoằn ngoèo trên tay tôi.

Kẻ-không-may trong đám khói của ngọn lửa màu lam ngọc.

Siêu thị, bay ngang qua trước mắt là lọ mứt cam. Trống không.

Cửa hàng bán thú nuôi. Con thỏ trắng trong lồng…

Hay nhỉ, không hiểu có hoang tưởng trong không gian ảo không?

Warlock chắc sắp phải hết hiệu lực. Trong nó có đặt đồng hồ tính những không gian đã đi qua, nhưng Maniac không hứa là nó sẽ làm việc đúng như mong muốn. Cậu ta chưa có điều kiện thử virus…

Một bình nguyên cháy trụi, phẳng quá mức với bốn chiếc xe đang chạy…

Mây, hay là một biển bông trắng, những cái cây thuỷ tinh chạy dài đến tận chân trời, một cụ già tóc bạc với chiếc áo dài chấm gót, nhìn theo chúng tôi ngơ ngác, tiếng hạc kêu…

Một vòng đỏ sậm, tiếng rít trầm, mùi lưu huỳnh và ánh lấp lánh của kim loại trong bóng tối…

Những tia lửa xanh xuyên khắp thân thể chúng tôi, những sợi lông trên da nổ lách tách và đâm đau như muốn mọc vào bên trong.

Cánh đồng xanh tươi, một con chó con đang chạy, dường như phát rồ vì mừng rỡ và thừa năng lượng. Tiếng sủa phía sau lưng…

Dừng lại, Warlock, dừng lại!

Biển cuộn sóng, những ngôi sao lấp ló trong mây, vị mặn trên môi, một chiếc thuyền buồm bé xíu, đang đùa giỡn với sóng phía dưới, ngay trước mặt là cậu bé cởi trần đến thắt lưng đang bám dây chằng, một tay cầm lao…

Nhập nhoạng, gian phòng tròn, bức tường treo đầy màn hình, chiếc ghế giống như ngai vàng…

Chiếc gương này không vỡ, đã hút chúng tôi vào rồi ném ra sàn đá hoa lạnh lẽo. Không có thời gian để sờ nắn chân tay.

Tôi chồm dậy, cầm dây lưng chuẩn bị tấn công.

Nhưng hình như không có gì nguy hiểm. Trên ngai vàng ngồi chễm chệ một người đàn ông trung niên trong bộ quần áo hết sức sặc sỡ, lại kiểu nửa nhà binh. Ngực đầy huy chương. Ông ta dường như không nhìn thấy chúng tôi, mà đang tập trung chú ý vào quái vật ở màn hình to nhất. Nó giống như một con kiến đỏ khổng lồ.

– Chúng ta cần phải hợp lực lại! – Người đàn ông tuyên bố. – Tất cả các chủng tộc…

Tôi giúp Kẻ-không-may đứng dậy. Chúng tôi đã rơi vào server của một trò chơi nào đó. Cũng không tồi.

– Con người đã bộc lộ bản chất giả dối của mình! – Con kiến gầm lên từ màn hình. – Chúng tao sẽ nghiền thành bụi cả những ký ức về các người!

Màn hình tắt ngóm, người đàn ông ôm mặt im lặng, người đung đưa.

– Gì vậy? – Kẻ-không-may hỏi
– Trò chơi, – tôi giải thích, đảo mắt tìm lối ra. Cửa thì có, nhưng có lẽ là không thể mở được. Căn phòng giống như lô cốt chỉ huy của một căn cứ tên lửa, như người ta vẫn quay trong phim. Sự nghiêm trang của căn phòng chỉ bị phá vỡ bởi một lỗ thủng trên tường. Từ đó vẫn thấp thoáng làn sương tím, và những mảnh gương vỡ rơi xuống tan thành bụi. Warlock vẫn đang tiếp tục hoạt động theo quán tính, bám vào mấy server gần đấy.
– Trò chơi gì vậy?
– Chiến tranh giữa các vì sao.

Tôi lại gần người đàn ông. Những bậc ngai vàng được làm bằng pha lê. Rất trơn và cực kỳ bất tiện.

– Ê, kẻ cứu rỗi loài người! – tôi vỗ vào vai player.

Người đàn ông vươn thẳng người trong ghế. Trong đôi mắt là những giọt nước mắt đàn ông hiếm hoi.

– Deneb! – ông ta ra lệnh. Màn hình bật sáng. Trên màn hình là viên sỹ quan với số huy chương có thể so với người đàn ông. – Đại tá! Hãy phái phi đoàn tới quỹ đạo sao Sol!
– Nhưng thưa Hoàng đế, hành tinh của chúng ta sẽ không được bảo vệ…
– Việc chủ yếu là phải bảo vệ quê hương của loài người! – Hoàng đế đanh giọng. Vị đại tá gật đầu, vẻ đau khổ trên nét mặt:
– Xin tuân lệnh Hoàng thượng!

Tôi lấy tay che mặt vị “Hoàng đế”. Có thể chúng tôi vô hình đối với ông ta? Nhưng người đàn ông gạt tay tôi và lẩm bẩm:

– Nhiễu sóng… liên lạc không tốt…

Ôi-ôi-ôi! Lại thế nữa, tự dưng lại có việc! Đâu đâu cũng thấy những người mắc hội chứng tâm thần đáy sâu. Người đàn ông không nhìn thấy chúng tôi, vì điều này không có trong chương trình của trò chơi chiến thuật đơn giản mà ông ta đang chơi.

– Ra bằng cách nào? – tôi kêu lên. – Lối ra đâu?

Ông ta giơ tay ấn một nút nào đó. Tiềm thức của ông ta không chấp nhận chúng tôi, nhưng sẵn sàng làm tất cả để loại “nhiễu” một cách vô thức. Cử động của ông uể oải và thiếu tự tin. Chắc đã ở đáy sâu ít nhất một ngày. Sau lưng tôi cửa kẹt mở.

– Chuyện gì xảy ra với ông ta? – Kẻ-không-may lại gần hỏi.
– Hội chứng tâm thần đáy sâu.

Tôi nhìn cánh cửa. Phải khẩn trương. Warlock để lại dấu vết, sớm muộn gì người ta cũng tìm ra. Còn vị “Hoàng đế” đáng thương này chắc có đồng hồ định giờ…

– Chúng ta đi chứ? – Kẻ-không-may hỏi.

Đúng, tôi đã vi phạm Bộ luật diver, sử dụng vũ khí chống lại Anatol và Dick. Nhưng dù sao tôi cũng là diver. Là người lính gác của đáy sâu.

Nếu như không phải tôi, thì còn ai vào đây?

– Vika! – tôi ra lệnh.
– Anh Lenia? – tiếng Windows Home khô và tẻ. Máy đầy quá và chương trình không còn khả năng cho cái đẹp.
– Bộ dụng cụ thường dùng.

Im lặng. Rất lâu. Sau đó túi quần bắt đầu trĩu xuống.

Tôi cởi bỏ những mảnh tả tơi của bộ quần áo chống đạn. Không lẽ là vì rơi qua gương? Lại trong bộ quần áo của Xạ thủ, tôi cẩn thận cuộn sợi roi, nó lại biến thành dây lưng.

– Anh sẽ làm gì?

Kẻ-không-may tò mò.

– Lôi ông ta ra!

Bây giờ tôi phải chiếm kênh liên lạc, nối player với máy vi tính cá nhân của anh ta. Phá chương trình bảo vệ, chắc nó không phức tạp. Cứ theo các dấu hiệu thì trước mặt tôi là một kẻ không chuyên chính cống. Sau đó hoặc là cho chạy chương trình deep thoát ra hoặc là cho đồng hồ định giờ về 0.

Tôi lấy từ túi quần bên trái cặp kính đen, đeo vào. Trong bóng tối không nhìn thấy gì, chỉ có đỉnh chiếc ngai vàng lấp lánh, toả ra những tia sáng mảnh màu cam. Kênh liên lạc đây rồi. Tôi quan sát căn phòng. Tôi nhìn thấy cả “cuống nhau” của mình, cuộn thành những vòng tròn trên sàn, ra đến tận đường hầm tơi tả vì Warlock. Thật tồi tệ, điều này có nghĩa là chúng tôi không ở server của player mà không biết đã vào chỗ nào. Kênh của tôi bây giờ có lẽ đang chạy qua các lục địa, bay lên vệ tinh, trườn qua dây cáp quang dưới đáy biển. Có rất nhiều không gian đã trôi qua trên đường chúng tôi bay từ Mê cung… và bây giờ chúng cũng vẫn ở quanh đâu đây. Trong đường hầm thấp thoáng ánh sáng, thỉnh thoảng lại rơi xuống những đoạn dây cháy.

Đúng là không hề có tín hiệu nào đi từ Kẻ-không-may. Hoặc giả là có, nhưng được nguỵ trang quá lý tưởng đối với máy quét thường. Chỉ có một khối đen bất động chăm chú theo dõi công việc của tôi.

Trong túi quần phải của tôi có một chiếc hộp kim loại. Tôi mở nó ra, trên lớp vải mềm một con bọ màu xanh ngọc động đậy, khua khua chân. Được tôi nâng lên, nó nhảy lên dính vào kênh liên lạc của tôi. ồ, không, anh bạn! Không phải chỗ đó.

Tôi thả con bọ dưới chân ngai vàng, nó lặng đi, đầu lắc lắc, sau đó chui vào sợi dây da cam.

Bây giờ phải đợi, hy vọng trong máy tính của vị “Hoàng đế” chỉ là bộ chống vi rút chuẩn đơn giản.

– Ai?

Đầu tiên tôi tưởng đó là giọng Kẻ-không-may. Cũng rất đều đều, vô cảm. Nhưng khi tôi nhìn quanh, trong phòng đã có 4 người… tất nhiên nếu tính cả vị “Hoàng đế” như một thành viên của sự kiện.

Từ lỗ thủng trên trần nhà thò xuống một sợi dây trắng lấp lánh, phía đầu là một thân hình dài ngoằng, uốn éo. Đường viền nhoà nhạt, cử động giật cục và vụng về. Gã quay đầu lại nhưng có vẻ như không nhìn thấy gì xung quanh. Lạy Chúa, hắn ta từ đâu chui ra, làm sao mà hắn còn sống sót khi rơi trong đường hầm? Warlock đã làm việc thế đấy!

– Không phải việc của mày! – Tôi cố gắng hung hăng đến mức có thể. Nếu như kẻ lạ mặt là một người sử dụng bình thường, anh ta sẽ không thể can thiệp.

Nhưng vị khách không thích thái độ của tôi. Hắn ta giơ tay, và một sợi dây mềm lấp lánh chạm vào tôi. Chính xác hơn là chạm vào kênh liên lạc của tôi.

Hay thật. Bình thường có cố cũng không thể gặp được tình huống thế này: đã cứu một kẻ không biết là ai, lúc quay về xông vào cứu thêm một thằng điên với hội chứng tâm thần đáy sâu, và bây giờ lại còn thêm một hacker với các loại chương trình vũ khí.

Cũng may là kênh liên lạc của hắn ta dù vẫn hoạt động được nhưng đã hẹp lại rất nhiều. Tôi đeo “găng”, nắm lấy sợi dây, thắt nút lại, và khuyên hắn:

– Biến đi! Tao là diver.

Thường thì lời này có tác dụng ngay lập tức. Nhưng vị khách hoặc tự cho mình là đại cao thủ trong đáy sâu, hoặc là không tin tôi.

– Kể cả là bố tướng! – hắn ta trả lời. Hắn vung sợi dây thứ hai ra nhanh hơn, nó muốn vòng lại. Phía đầu lủng lẳng những chiếc kẹp bé. Tôi túm được sợi dây ngay phía đầu kênh liên lạc và khoái trá bóp chặt. “Găng tay” làm nhiễu chương trình một cách không thương tiếc.

Tôi muốn làm vậy với cả vị khách, nhưng không thể ngăn cậu ta bằng “găng tay” được, mà tôi lại không muốn sử dụng Warlock. Virus hoạt động khủng khiếp quá, tôi không hề chờ đợi một hiệu quả như vậy.

Kẻ-không-may không còn quan tâm gì đến tôi, cậu ta đi vòng quanh tên hacker. Tên này không trông thấy Kẻ-không-may, chắc là cũng nhìn qua máy quét, loại chỉ thấy được các kênh liên lạc.

– Này, mày muốn gì? – Tôi hỏi, bắt chước phong cách của vị khách. – Tao đang làm việc!
– Tao cũng đang làm việc.

Giọng nói vô cảm gây khó chịu, nhưng thật lạ là tôi còn có thể nghe thấy được. Kênh liên lạc của hắn ta bị thu hẹp đến mức không thể hẹp hơn, thân hình bắt đầu giật cục, đầu ngả sang bên, mũi chảy xuống má, tay thì dài ra. Một cảnh tượng hài hước làm tôi nguôi bớt cơn tức giận.

– Nghe đây, thằng quái thai… Mày cũng đang cần được lôi ra khỏi đây! Xéo đi! Muốn chết hả?

Cuối cùng hắn ta cũng đã hiểu ra là mọi sự rất nghiêm trọng. Hacker không với tới kênh liên lạc của tôi, nhưng lại lôi ra một vật như cái đèn pin và chiếu vào vị “Hoàng đế”. Một chương trình quét nào đó. Thây kệ cho hắn ta theo dõi, chẳng có gì bí mật trong các phương pháp của tôi hết.

– Máy của “khách hàng” đã được kiểm soát, – Windows Home thì thầm.

Chẳng ai có thể nói trước, bên trong một cái máy tính lạ có những gì  nếu nhìn từ đáy sâu. Vì vậy tôi quyết định dùng cách đơn giản nhất. Tôi đẩy anh chàng không chuyên, hắn ta bắn ra khỏi ngai vàng, ngã bệt ra sàn. Tôi chiếm chỗ của hắn, cởi bỏ “găng tay”, cầm sợi chỉ mầu cam kéo mạnh.

– Vika, màn hình!

Màn hình trải rộng trước mặt tôi. à ha! “Virt- navigator”. Hệ điều hành không tồi, nhưng là để dành cho người có phản xạ tự vệ tốt, chứ không phải cho những gã không chuyên thích thử lung tung. Tắt đồng hồ định giờ trên đó dễ như phẩy tay.

Ông chủ không có thật của vũ trụ… đã ở trong không gian ảo 28 giờ đồng hồ!

Chẳng muốn động tới đồng hồ định giờ. Tôi tìm được file thoát ra khỏi đáy sâu khẩn cấp, và cho chạy. Chương trình deep không phục tùng ngay tức khắc, còn đòi khẳng định lại. Thế mà cũng gọi là “lối thoát khẩn cấp”…

Vị “Hoàng đế” hơi rên lên, hai tay ôm đầu. Hắn ta cố gắng đi về phía cửa.

Tôi nhảy khỏi ngai vàng, với tay xoay màn hình. Tóm cổ áo gã đàn ông, đẩy hắn vào ngai vàng, tôi ra lệnh:

– Cởi mũ ra! Tắt máy đi.
– Tôi… tôi không muốn… – vị “Hoàng đế” lắp bắp.
– Tao sẽ gửi hóa đơn tính tiền giải cứu tới, – tôi ngắt lời hắn. – Ra khỏi đây ngay!

Đôi tay người đàn ông nghều ngoào trên đầu rồi mổ mổ trong không trung một cách dè dặt. Thân hình ông ta sẫm dần, sợi dây màu cam tắt ngấm. Tôi bỏ kính ra.

Hacker gần như trong suốt qua lỗ thủng của đường hầm. Hắn ta hơi xoay đầu, nhìn chăm chú. Truyền thuyết về những diver làm điều kỳ diệu thường được sinh ra như thế.

– Đi thôi, – tôi nói với Kẻ-không-may. Cậu ta vẫn đang đi xung quanh hacker, nhìn qua lỗ thủng của đường hầm, nơi rơi ra đủ thứ rác rưởi. – Đi thôi!

Cuối cùng tôi phải dắt tay cậu ta như một đứa trẻ. Tay hacker còn lại trong căn phòng, hắn ta vẫn hết sức tò mò. Lổ thủng trên trần thu hẹp lại, sau mười phút nữa kênh liên lạc của hắn sẽ bị ngắt. Hãy để hắn ta tự giải quyết mấy chuyện vụn vặt đó, nếu hắn ta tài giỏi đến vậy…

Cánh cửa dẫn chúng tôi vào một căn phòng bé, có bẩy cái cửa như vậy và một thang máy. Quanh đâu đây chắc Thủ lĩnh kiến đỏ đang ngự trị trên ngai vàng, nuôi những ý tưởng xấu xa…

– Sao cậu cứ dính vào cái thằng hacker thế? – Tôi hỏi Kẻ-không-may khi chúng tôi ở trong thang máy. Nhưng cậu ta im lặng.

Thây kệ. Tôi đã chán những sở thích dở hơi của cậu ta.

Cái chính là tôi đã lôi cậu ta ra khỏi Mê cung! Ngay trước mũi hai công ty hùng mạnh!

Thang máy thả chúng tôi ra đường phố Deeptown. Tôi quay đầu quan sát. Kia là tháp của America On Line, những dãy khách sạn dài tít tắp, cây cối xanh tươi của công viên “Vườn Giltoniel”. A ha! Mọi chuyện không đến nỗi tồi. Chúng tôi đang ở biên giới giữa khu Nga, Châu Âu và Do thái của thành phố. Kẻ-không-may ngửa cổ đánh vần:

– Các ngôi sao và hành tinh: Chúa tể của Sirius!

Tôi theo dõi ánh mắt cậu ta. Tấm biển quảng cáo sặc sỡ chạy dọc trên nóc toà nhà chúng tôi vừa chui ra: “Stars & Planets: Master of Sirius!”

Một hãng nổi tiếng. Có thể đề nghị hợp tác với họ như một diver, công việc không phức tạp, mà thu nhập ổn định.

– Kẻ-không-may, tiếng mẹ đẻ của cậu là gì? – tôi tò mò.
– Cậu không biết nó, – cậu ta nói lảng.

Tôi đưa ra phương án của mình:

– Có thể là BASIC?

Cả hai chúng tôi cùng cười.

– Thôi được, – tôi đầu hàng. – Cậu là người thật. Cậu không phải là sản phẩm của trí tuệ nhân tạo.
– Cảm ơn.
– Nhưng cậu là ai?

Kẻ-không-may nhún vai. Cậu ta nhìn những người qua đường với vẻ tò mò của người lần đầu rơi vào không gian ảo.

– Cậu cởi mặt nạ ra đi, – tôi khuyên cậu ta và tháo mặt nạ giúp cậu. – Không có lý do gì để doạ dẫm mọi người.
– Chúng ta còn đi đâu nữa? – Kẻ-không-may hỏi.

Thật thà mà nói, chính tôi cũng không biết. Tôi đã chờ đợi một cuộc truy đuổi gấp gáp, với một kết thúc ồn ào và đẫm máu. Khi đó chắc chúng tôi phải trốn vào “Mọi trò tiêu khiển” ngay.

– Chúng ta đi dạo. Cậu đã tới khu vườn thần tiên chưa?
– Chưa.
– Thế thì đi. Khu vui chơi này… – Tôi bắt đầu thuyết minh. Nhưng hình như hôm nay tôi không có cơ hội làm hướng dẫn viên du lịch.

Trên bầu trời đêm, cầu vồng xuất hiện, làm mờ những ngôi sao. Có tiếng pha lê lanh canh. Chuẩn bị có thông tin toàn mạng. Theo như tôi nhớ thì người ta đã sử dụng nó khoảng 5-6 lần.

Và tôi cũng đoán được người ta sẽ thông báo gì bây giờ.

– Taxi! – tôi giơ tay và hét lên. Sau một giây, xe xuất hiện ngay bên cạnh. Tôi đẩy Kẻ-không-may vào và chui vào theo. Lái xe là một cô gái da đen trẻ, tóc xoăn, quay lại phía chúng tôi với nụ cười tươi tắn.

Tôi không có súng theo người. Vì vậy tôi lôi găng tay và làm ù tai cô gái bằng một cú đấm. Kẻ-không-may không phản đối, cậu ta không hề nhầm lẫn khi phân biệt người và chương trình.

– Đến nhà chứa “Mọi thú vui”! – Tôi ra lệnh. Cô gái ngoan ngoãn tuân theo.

Chiếc xe lao đi.

– Các công dân Deeptown!

Giọng nói phát ra từ khắp mọi nơi. Không thể thoát khỏi giọng nói dù đang ở trong xe hay đứng sau những bức tường.

– Jordan Raid, thanh tra an ninh thành phố đang nói với các bạn…

Tôi biết Raid. Một người đàn ông tốt, mặc dù là người Mỹ. Một trong những người sẵn sàng liên lạc với diver và bỏ qua những tội lỗi nho nhỏ vì cuộc sống của mạng.

– Thông báo một tin quan trọng… đề nghị các bạn chú ý… – cô gái da đen lẩm bẩm.

Chẳng cần cô ta nói thì tôi cũng đang rất chăm chú.

– Khoảng nửa tiếng trước, trên lãnh thổ Mê cung chết đã xảy ra một vụ án đe doạ sự tồn tại của Deeptown, – Raid thông báo.

Mẹ ơi! cái gì thế này?

– Hai người, một là diver, bị kết tội sử dụng vũ khí virus loại bị Hiệp định Matxcơva cấm. Đó là loại virus chứa Warlock-9000, có khả năng lây lan vô hạn…

Làm gì có! Maniac không bao giờ làm loại đó!

– Một trong những tác động của nó là chiếm quyền điều khiển các thiết bị liên lạc. Tập đoàn Al-QabarMê cung chết là hai trong số các nạn nhân của chúng.

Bây giờ thì tôi đã hiểu. Khi hai kẻ thù để xổng con mồi, họ liên kết với nhau. Và đổ hết tội lên đầu tôi, kể cả việc phá hỏng bậc ba ba.

Tất nhiên. Hãy thử chứng minh Warlock đã đục cho chúng tôi một lỗ và yên lặng chết như các loại virus bình thường được phép lưu hành. Thậm chí nếu trình lên cảnh sát những thông tin về virus thì cũng chẳng ai dám mạo hiểm minh oan cho tôi. Ai biết Warlock đã có thể tác động như thế nào lên thế giới ảo của Mê cung chết?

– Quỷ thật, – tôi lẩm bẩm.
– Tồi tệ phải không? – Kẻ-không-may quan tâm.
– Còn hơn thế nữa.

Tôi vươn qua vai cô da đen, với ống điện thoại từ bảng điều khiển, bấm địa chỉ Guillermo.

Bây giờ các bạn sẽ thấy hình dạng mà những kẻ tình nghi sử dụng trong Mê cung, – Jordan thông báo. – Chúng tôi đề nghị những người này tự nguyện đầu thú tại Ban An ninh Deeptown. Tất cả những ai biết họ, yêu cầu liên hệ với tôi.

Ảnh của chúng tôi xuất hiện trên bầu trời. Sau đó người ta chiếu ảnh chúng tôi bằng cỡ người thật và đang cử động.

Rất ấn tượng, đặc biệt là cảnh tôi lấy đầu Dick bằng dây lưng.

– Bọn chó… – tôi lẩm bẩm, rời xa cửa kính.

Liên lạc được nối sau khoảng mười giây.

– Hello!
– Xin chào Willy, – tôi nói nhanh. – Phải hiểu thế nào đây?

Im lặng.

– A! Xạ thủ? Ngài đang ở đâu?
– Trong xe.

Tôi không mạo hiểm gì hết, chương trình vận chuyển bị nhiễu không thông báo địa điểm.

– Có chuyện hiểu nhầm, – Guillermo nói nhanh. – Ngài hãy đến đây, chúng ta sẽ cùng thương lượng.
– Trước tiên hãy huỷ bỏ lời buộc tội.

Willy thở dài:

– Xạ thủ, điều này không nằm trong… thẩm quyền… của tôi.
– Rất tiếc. Tôi sẽ liên lạc với ngài, – tôi hứa hẹn và bỏ máy.

Chúng tôi tới nhà chứa, và một vấn đề mới nảy sinh: làm gì với chiếc xe? Xoá chương trình là một bài toán không đơn giản. Thả đi thì sớm hay muộn Taxi Deep cũng khôi phục được liên lạc và tìm ra hành trình.

Đành phải sử dụng sự hỗ trợ của chính Taxi Deep

Tôi lôi trong túi quần cái hộp có con bọ màu ngọc và cặp kính. Tôi ra lệnh:

– Kẻ-không-may, ra khỏi xe.

Tôi chui ra theo sau cậu ta, ném con bọ ngu ngốc vào xe và đóng cửa. Có kết quả ngay tức thì.

Taxi Deep không chú ý bảo vệ taxi của mình lắm. Họ chấp nhận những trò bậy bạ kiểu như các chuyến đi miễn phí và không lưu lại của tôi. Nhưng họ chặn lại không thương tiếc những cố gắng đột nhập vào server của mình. Những chương trình đơn giản như “con bọ” không thể qua nổi lớp bảo vệ của họ.

Chiếc taxi loãng dần và tan trong không khí. Kênh liên lạc bị cắt đứt ngay lần cố gắng đầu tiên chui vào máy lạ.

– Đi thôi, – tôi giữ Kẻ-không-may và cầm tay cậu ta. Nếu bây giờ có khách ngồi trong sảnh, thì chúng tôi sẽ gặp gay go to.

Nhưng chúng tôi gặp may. Không có ai. Kể cả bảo vệ.

– Đây là nhà chứa, – tôi cẩn thận thông báo cho Kẻ-không-may. – Cậu có thể xem album.

Cậu ta lắc đầu.

– Tại sao tôi lại không ngạc nhiên nhỉ? Đi thôi…

Chúng tôi đi như chạy trong hành lang. Tôi chờ đợi các đồng sự sẽ ngó ra từ các cánh cửa, nhưng tất cả im lặng. Không có ai! Giống như nhà chứa đã chết.

Tôi đẩy cửa phòng Vika, hầu như đoán trước là em không có trong phòng. Kẻ-không-may cũng sốt ruột đổi chân sau lưng tôi.

– Có cần chúc mừng anh không, Leonid? – Vika hỏi với giọng băng giá.

Trong túp lều rất sạch sẽ, như chưa hề xảy ra động đất. Tôi không biết người khác thế nào, chứ tôi chỉ dọn dẹp trong những lúc tâm trạng phấn khích cao độ. Trên bàn xuất hiện một máy quay đĩa nhỏ. Vika đã thay đồ, em mặc quần bò và chiếc áo cùng mầu.

Theo giọng thì em đang đợi một lời giải thích.

– Em đã nghe ngài Thanh tra.
– Có ai mà không nghe thấy? – Vika đứng dậy và tôi vội vã lùi bước. Khi phụ nữ nổi giận, đàn ông tốt nhất là không nên chống cự. – Vậy là anh đã cứu… một người bạn. Anh ấy cứu cậu hả chàng trai?

Kẻ-không-may nhún vai cười và Vika hơi đổi chiến thuật.

– Cậu tên gì?
– Kẻ-không-may.
– A ha. Nếu vậy thì anh bạn đừng trách giận số phận, đứng yên ở chỗ cửa sổ kia!

Kẻ-không-may ngoan ngoãn chấp hành, Vika đứng trước mặt tôi. Ôi, em đã chọn sai hình dạng rồi, đó là phong cách của Madam.

– Vậy là anh đã cứu được. Và anh đã chiếm được Al-QabarMê cung?
– Vika, bọn họ dối trá! – tôi hấp tấp trả lời. – Warlock-9000 là virus cục bộ, nó đáp ứng những đòi hỏi của Hiệp định!
– Thế còn về diver, cũng là dối trá? – Vika hét lên. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra điều gì làm em nổi giận. – Dối trá sao? Hay là có kẻ khác dối trá… kẻ khác!

Kinh nghiệm ăn tát của tôi không nhiều. Tôi ôm bên má đỏ rực và đứng thẳng như cây. Kẻ-không-may ngoan ngoãn nhìn qua cửa sổ, nhưng cậu ta không thể không nghe thấy.

– Diver phải không? – Vika vẫn sôi sục. – Diver? Vậy mà tôi ngu ngốc, ngu ngốc quá, lại còn đề nghị giúp đỡ anh! Lẽ ra anh phải nói cho tôi biết chính anh là diver chứ?
– Không… – tôi lí nhí.
– Tại sao? Anh không tin tôi?

Tôi chẳng bao giờ tin Chúa đã tạo ra đàn bà từ cái xương sườn của người đàn ông. Không, cũng như đàn ông, họ được làm từ đất sét, chỉ có điều từ một loại khác.

Chúng ta có những lý do rất khác nhau để nổi giận.

– Anh sợ mất em.
– Thế thì anh đã… – Vika ngừng lời.
– Không thể yêu một người nhìn thế giới ảo không có ảo ảnh. Anh biết, Vika, có lần anh đã thử thú nhận. Và điều này sẽ luôn luôn… xảy ra. Em sẽ căm thù anh. Một cách vô ý thức. Thậm chí em sẽ không hiểu được nguyên nhân tại sao…

Tôi nói, và hiểu rằng mọi chuyện đã kết thúc. Chúng tôi có thể là những người bạn, nhưng không hơn thế. Không một người phụ nữ nào trên thế giới có thể yêu một người nhìn thấy khuôn mặt của cô ta chỉ là bức tranh từ những hình vuông đủ màu sắc.

– Đúng, lẽ ra anh phải nói với em, – tôi thì thầm. – Ngay từ đầu. Xin lỗi, anh đã không thể. Còn em, ở địa vị em, em có đủ cam đảm để thú nhận rằng em là diver?

Vika im lặng. Mắt em ngấn nước, những giọt nước mắt thật ra không có. Giữa chúng tôi là hố sâu ngăn cách, bây giờ và mãi mãi.

– Không, – em nói nhỏ. – Em cũng đã không thể. Em… sợ mất anh.

Tôi cảm tưởng mình phát điên.

Nhưng có hề gì khi tôi đang ôm Vika, và giữa chúng tôi không còn gì ngăn cách.

– Công việc của em… chỉ vì nó. Kinh khủng khi mọi chuyện như thật. Em cũng không biết tại sao lại xảy ra như vậy… lúc đó thật hết sức… em hoảng sợ, và rơi ra khỏi đáy sâu…
– Chúng ta nói là ngoi lên…
– Em ngoi lên…

Kẻ-không-may quan sát những ngọn núi. Khá lắm, cậu ta sẵn sàng đứng thế cả ngày.

– Em luôn ngoi lên. Chính vì vậy mà em nhận những kẻ quái thai nhất, bởi vì em thế nào cũng được…

Chút nữa thì tôi hỏi thành lời câu hỏi mà tôi không bao giờ dám hỏi. Nhưng Vika đã trả lời:

– Riêng ở chỗ bờ sông thì em không tự ra. Lần đầu tiên trong đời. Thật đấy.

Tôi tin em, như tất cả đàn ông đã tin từ thủa khai sơ.

Trong thế giới này chỉ có niềm tin của chúng ta là trở thành sự thật.

111

Vika pha cà phê, thậm chí Kẻ-không-may cũng trở nên hoạt bát. Chúng tôi ngồi vào bàn. Váng sữa tươi trong chiếc bình bé, lọ đường đầy ắp những hạt trắng như cát, một chai Akhtamara đang đợi đến lượt mình. Vika đã rót rượu ra cốc ngay.

– Chúc mừng thành công của anh, Lenia, – em nâng ly.
– Những thành công như vậy không đắt lắm, – tôi đáp.
– Tại sao?
– Truy nã trên toàn mạng.
– Thì đã sao?

Anh sẽ phải ra đi. Hình dáng này đã bị loại bỏ, mà người ta đã thấy Xạ thủ ở đây.

– Ai? – Vika như không đánh giá được sự phức tạp của tình hình. – Các cô gái của em?
– Ít ra là như vậy.
– Họ không bao giờ nói cho bất cứ ai. Hay anh nghĩ rằng các cô gái điếm trong không gian ảo có cảm tình với các thế lực kia? Anh biết không, chúng em nhìn thấy bọn họ trần như nhộng… Giám đốc tập đoàn và Chủ tịch các hãng. Những kẻ thích dùng roi đánh phụ nữ trước khi leo lên giường không đáng để thông cảm.
– Em nói cứ như tất cả bọn họ đều là những kẻ đồi bại.
– Không, tất nhiên, – Vika mỉm cười. – Nhưng chính những vị khách như vậy làm người ta nhớ lâu. Sẽ không một ai trong số chúng em nhắc đến Xạ thủ. Hơn nữa, anh không nhậu nhẹt và không tỏ ra khó chịu khi ngồi gần chúng em.
– Chắc chắn không?
– Lenia, chúng em đều từ Nga, Ukraina, Belorussia, Kazakhstan. Anh nghĩ sao, ở những nước ấy người ta yêu mến chính phủ và những vụ làm ăn lớn sao?
– Anh không nhận thấy.
– Vấn đề chính là ở chỗ đó. Chúc anh thành công.

Chúng tôi uống cognac, Kẻ-không-may cũng uống cùng. Nét mặt cậu ta không hề thay đổi, cứ như cậu ta đang uống chè vậy.

– Còn “Mũ-nồi? – tôi sực nhớ. – Hắn ta chắc chắn là nhớ anh!
– Không phải loại đó. Một hiện tượng điển hình… cậu ta sẽ không muốn dây với ai đâu.
– Anh cảm tưởng hắn ta có thể làm nhiều chuyện.

Vika gõ gõ lên bàn.

– Lenia… Mũ nồi luôn chọn album đỏ. Đó là loại đặc biệt, cho phép mọi điều. Không chỉ có xích, dây và những thứ vặt vãnh của một tên bạo dâm tầm thường mà là bất cứ trò thú vật nào. Giết người, tháo khớp xương người… có cần kể tiếp không?
– Anh xin em.
– Và Mũ nồi không làm những chuyện đó. Hắn ta đến chỗ chúng em… nói chuyện
– Và tất cả mọi người đều phải tiếp hắn?
– Lenia, khi có một ông bác đứng tuổi gọi album đỏ, dẫn cô gái vào tầng hầm, vừa hét: “ta là Ma cà rồng” vừa cắn cổ cô ta, thì rất kinh khủng, buồn nôn, nhưng dễ hiểu. Đó chỉ là một thứ bệnh. Nhưng khi một thanh niên không có gì đáng chú ý ngồi trước mặt cô gái và bắt đầu tâm sự… khi hắn ta trả tiền để chứng minh hàng giờ đồng hồ rằng cô ta là một kẻ bần thỉu, rác rưởi, không xứng đáng sống trên đời… Đáng sợ hơn nhiều, xin hãy tin em.
– Tại sao? – Kẻ-không-may bất ngờ tham gia.
– Bởi vì nó giống như một lời nguyền rủa. Quyền phán xét và quyền điều khiển. Quyền có chân lý. Đối phó với thằng ngốc hay bọn dã thú rất dễ. Với những kẻ tự cho mình là thánh nhân khó hơn nhiều. Thông minh, trong sạch và vô tội. Các vị tướng đấu tranh vì hoà bình, người cầm quyền đấu tranh chống tham nhũng, những kẻ đồi bại lên án tranh khoả thân, Chúa ơi, bọn em đã nhìn thấy đủ loại. Có thể có lời nguyền đối với loài người chăng? Khi người ta hứa trật tự, hãy chờ đón lộn xộn, khi người ta bảo vệ cuộc sống, cái chết lại xuất hiện, khi người ta bảo vệ đạo đức, con người lại biến thành cầm thú. Chỉ cần nói: tôi cao hơn, tôi trong sạch hơn, tôi tốt hơn, là sẽ phải trả giá. Chỉ có những người không hứa hẹn điều kỳ diệu mới mang lại tốt lành cho thế giới.

Tôi cảm giác họ đã bắt đầu sa đà, tôi vội vã ngắt lời:

– Stop! Vika, chúng ta dừng tranh cãi về Cái Thiện và Cái Ác! Cứ thế có thể tuyên bố những người chân chính là kẻ giết người và ăn cắp!
– Chính anh cũng là kẻ ăn cắp, – Vika nhận xét.
– Anh chỉ giúp chuyển thông tin.
– Còn những kẻ móc túi dạy người ta cảnh giác. Chỉ có điều bài học đó có cần cho người mẹ đông con bị móc ví đựng tiền lương tháng không?

Tôi có cả nghìn lý do bác bỏ. Tôi có thể giải thích rằng trong công việc của diver, việc ăn cắp file không phải là chính. Hacker không vào không gian ảo cũng có thể làm điều đó tốt hơn nhiều. Và có sự khác nhau giữa ăn cắp và copy thông tin. Tôi không để lại các máy tính rỗng không. Ai là người đầu tiên sản xuất ra loại dầu gội đầu mới hay thuốc chữa cảm cúm thì có gì khác nhau đối với loài người?

Nhưng tôi không muốn tranh cãi với Vika.

– Em xin lỗi, – em chạm vào tay tôi. – Em đã không đúng.
– Tại sao lại không. Em nói đúng…
– Em xin lỗi… cậu hiểu không, Kẻ-không-may, chúng ta rơi vào thế giới của thông tin. Thế giới cho phép mọi điều. Có thể đánh nhau, làm điều bậy bạ, càn quấy. Không có luật pháp, và cái chính là tâm lý con người chưa được chuẩn bị. Trong không gian ảo hầu như không có hình phạt, thậm chí nếu bị cấm vào mạng, cậu có thể vào mạng dưới một cái tên khác. Có thể tự làm những chuyện khó chịu, ăn cắp thông tin, nhưng ở đây các quy định để hạn chế rất ít. Hãy thử chứng minh với mười hai công tố viên, rằng chính Mr. John Smith ăn cắp trò chơi mới từ server “Micronovel”, chuyển nó cho Van Petrov, và tên này với sự giúp đỡ của Van Ho sản xuất đĩa lậu bán ra thị trường. Thế giới của những tội phạm không được chứng minh và những cái chết không tồn tại. Chỉ có nỗi đau trong tâm hồn là có thật, nhưng ai là người đo nỗi đau trượt theo đường dây và bóp nghẹt trái tim bạn? Chúng ta không còn gì ngoài đạo đức. Thứ đạo đức trở nên nực cười, mong manh. Và làm một tên mất dạy hay thánh nhân tiện lợi hơn làm một con người… con người bình thường, con người thật sự.
– Con người là gì? – Kẻ-không-may hỏi. – … con người bình thường, con người thật sự?
– Tôi có thể giải thích cho cậu nếu tôi là Chúa trời. Thôi đi có được không?
– Nhưng tôi thấy thật sự thú vị, – Kẻ-không-may vẫn nói với giọng đều đều vô cảm, nhưng trong mắt cậu ta, tôi thấy ngọn lửa của sự say mê.
– Cậu là con người.
– Tại sao?

Đúng là tại sao? Tôi đã sẵn sàng coi cậu ta chỉ là một chương trình ranh ma. Tôi bối rối, nhưng Vika cũng nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời. Tôi nói:

– Tôi không biết. Cậu không bắn vào người trong Mê cung, cứu đứa trẻ không tồn tại. Nhưng đó là sự xuẩn ngốc tuyệt đối… Cậu trích dẫn Caroll nguyên bản, nhưng con người không phải là kho kiến thức học thuộc… Cậu đã ba ngày đêm ở trong đáy sâu, nhưng chưa sao, vẫn còn trụ được…

Vika ngạc nhiên nhìn Kẻ-không-may.

– Tóm lại, mọi người không biết cậu chui vào không gian ảo bằng cách nào, không biết… chỉ có điều đó không phải là bằng chứng của con người, mà ngược lại…

Cậu ta kiên nhẫn chờ đợi.

– Cậu biết không, vấn đề là ở chỗ chúng tôi, – tôi thốt lên, bất ngờ với chính mình. – Đối với tôi, cậu là con người… bởi vì tôi rất muốn được làm bạn của cậu.

Hình như Kẻ-không-may bối rối.

– Ở đây, trong đáy sâu, tất cả chúng ta đều đeo mặt nạ. Cũng có thể điều này đúng đắn hơn, công bằng hơn. Tôi không biết. Ngoài đời thật, cậu có thể là một người rất đáng ghét. Nhưng ở đây, bây giờ, tôi coi cậu là con người. Điều này không thể giải thích được.
– Có thể khi đó sẽ tốt hơn nếu tôi không thể ra thế giới thật? – Kẻ-không-may hỏi. Cậu ta nhìn Vika, cười ngượng ngịu. – Bởi vì tôi không phải là con người.

Chúng tôi đã đến nơi.

Bến Điên cuồng, phần hai.

Vika cười, quan sát Kẻ-không-may, và tôi thấy lạnh hết cả ngực.

– Vika… cậu ta không nói dối, cậu ta không bao giờ nói dối, – tôi đứng dậy thông báo. – Nếu như không muốn trả lời thì cậu ta thường im lặng… – Tôi nắm tay em, lôi ra khỏi bàn. Kẻ-không-may theo dõi chúng tôi, buồn bã và bình thản.
– Anh đùa đấy à? – Vika hất đầu về phía Kẻ-không-may.
– Không.
– Cậu ta không biết đùa, – tôi khẳng định. – Cậu không thể ra khỏi đáy sâu?
– Không.
– Cậu là người?
– Không.
– Cậu là ai?

Im lặng.

– Em thấy chưa? – tôi gần như hét lên. – Cậu ta không trả lời!
– Một phút trước đây anh gọi tôi là con người, – Kẻ-không-may nói. – Thậm chí còn nói thêm là muốn làm bạn tôi. Điều này có thật không?

Đến lượt tôi im lặng.

– Anh nói rằng chân lý là ở đây, lúc này, – cậu ta tiếp tục. – Trong đáy sâu mỗi người đều có thể là chính mình, không cần hoá trang. Chỉ có tâm hồn, nếu như tin vào tâm hồn.
– Đúng, – tôi trả lời. – Đúng, tôi không nói dối!
– Thế thì tại sao anh lại hoảng sợ? Lời thú nhận của tôi?

Tôi gật đầu. Vika nép vào người tôi. Tôi cảm nhận được người em đang run lên.

Tôi không nghĩ là em lại hoảng sợ đến thế.

– Tại sao cậu không nói với tôi từ trước? – tôi hét.
– Tôi đã nói nhiều, Leonid ạ.

Và Vika phá lên cười.

– Các người điên rồi, cả hai! Cậu không phải người? – Em chồm tới Kẻ-không-may, nắm tay cậu ta. – Trả lời đi!
– Con người theo chị là như thế nào?
– Hai chân, không có lông vũ!
– Tôi không phải là người.

Điên rồ vẫn tiếp tục. Kẻ-không-may chơi trò chơi của mình, Vika hoảng loạn, và tôi thì không biết phải làm gì để phá tan cái chuỗi những lời lấp lửng và phỏng đoán.

Không thể có trí tuệ máy tính! Chưa phải lúc, chưa phải lúc cho nó xuất hiện. Nhưng tôi không thể coi những lời của Kẻ-không-may là dối trá!

Một tiếng còi phá tan sự im lặng, như một giải thoát.

Vika rời khỏi Kẻ-không-may, tới mở cửa tủ đồ ăn lục tìm. Trong đó giữa đống chai lọ, túi và hộp có một chiếc máy điện thoại.

– A-lô. – em nói, mắt vẫn không rời Kẻ-không-may.

Cho nói chuyện với Xạ Thủ.

– Ai cơ? – Vika ngạc nhiên rất thật.
– Xạ thủ. Hãy thông báo có Người-không-mặt muốn nói chuyện với ông ta.

Tôi bước tới cầm điện thoại từ tay Vika.

– Nói đi.
– Thứ nhất, tôi muốn chúc mừng ngài, Xạ thủ. Thứ hai, tôi đề nghị bước ra.
– Con c., – tôi ngắn gọn.
– Xạ thủ, không có thời gian để đùa. Tôi đang đứng ở cửa chính. Nhưng lần này tôi chỉ nhanh hơn đối thủ vài phút thôi. Al-Qabar có thể dò ra hành trình của ngài. Hãy ra đi.
– Rồi sao nữa?
– Ngài sẽ nhận phần thưởng đã hứa. Còn tôi thì nhận Kẻ-không-may.

Tiếng của điện thoại rất to. Tôi nhìn sang chàng thanh niên tóc sáng, kẻ không cho mình là người, nhìn sang Vika đang nhíu mày.

– Tôi có cảm giác là cậu ta không muốn đi với ông, – tôi trả lời. – Xin lỗi.
– Xạ thủ, chúng ta đã giao hẹn…
– Tôi không hứa sẽ giao cậu ta cho ông. Tôi đã lôi cậu ta ra khỏi Mê cung, mọi chuyện còn lại là việc của chúng tôi.
– Cậu nhận nhiều về mình đấy, diver ạ.
– Ai đó cần phải ra quyết định.
– Thôi được, nếu cậu đã quyết.

Giọng nói biến mất. Một giây sau, sàn nhà rung chuyển, hất chúng tôi lên trần, những bức tường rơm kêu xào xạo, đổ sụp xuống. Bức tranh vẽ thác nước rơi trúng người tôi, và tiếng nước chảy bên tai giúp tôi lấy lại cảm giác.

Tôi đứng dậy bò trên sàn nhà đã bị nghiêng sang một phía. Không phải động đất. Người ta đang phá tường nhà chứa. Phá hệ thống bảo vệ mà Pháp sư-máy tính đã ngây thơ quảng cáo.

Nhưng nếu như bọn họ chưa vào được túp lều này thì có nghĩa là hệ thống bảo vệ cũng không phải tồi.

– Vika!

Tôi giúp em đứng dậy. Khuôn mặt Vika đầy máu, một bên tay áo rách toạc.

– Bọn chó… – em lẩm bẩm.

Chỉ có Kẻ-không-may là không bị ngã. Cậu ta vẫn đứng, tựa lưng vào tường, hai tay dang ra lấy thăng bằng.

– Tôi sẽ ra khỏi toà… – âm thanh của tiếng nổ tiếp sau át mất lời cậu ta. – Điều này là tất yếu…
– Cậu muốn đầu hàng sao?
– Không, nhưng…
– Thế thì đừng có lôi thôi nữa! – Tôi lay nhẹ Vika. – Trong phòng có sợi dây nào không?

Vika bối rối lắc đầu.

– Cần có dây!

Vika đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Em đã hiểu ra.

– Có thể nhảy xuống…
– Với độ cao bẩy mét rưỡi? Chúng ta sẽ bị gãy cổ.

May mắn là Vika không chú ý đến độ chính xác của con số, nếu không sẽ không tránh khỏi một sự om sòm không đúng lúc. Phụ nữ – họ được tạo ra từ loại vật chất khác.

– Ở tầng ba… – Đúng lúc đó cánh cửa bật tung. Tôi giật thắt lưng ra. Trong phút chốc nó biến thành roi. Ở ngưỡng cửa không phải Người-không-mặt và cũng không phải là những kẻ đánh thuê cho ông ta mà là Pháp sư-máy tính đang lơ lửng trên đôi dép có cánh. Hành lang sau lưng anh mù mịt ánh mầu, chớp lửa. Khi nhìn vào màn sương sặc sỡ như trong hội hoá trang đó, tôi thấy có gì đó xảy ra với mình: các chuyển động chậm lại, sự vật mất chính xác…

– Ôi, Warlock chín nghìn! – Pháp sư tru lên sung sướng khi nhìn thấy cái roi trong tay tôi. Anh ta bơi vào trong phòng, đóng sầm cửa lại. Trạng thái chậm chạp bất ngờ của tôi qua đi. – Vika, Madam đâu?
– Tôi thay bà ấy!
– Người ta đang tấn công nhà chứa! – Pháp sư tiếp tục đùa cợt. – Chúng đã san bằng tầng một! Chúng vấp phải vật cản nhưng vẫn tiếp tục tiến lên!

Anh bay lại gần tôi, túm vai hỏi một cách kích động:

– Cậu đã nhìn thấy cái gì sặc sỡ như thế chưa? Chúng bị ních vào modem cả đống thông tin vô bổ có thể làm hóc bất cứ máy tính nào! Tất nhiên trừ máy tính tốt… Vika, Madam đâu?
– Chúng ta có đứng vững không?
– Cậu nói gì thế, tất nhiên là không. Toàn những bọn đặc nhiệm tởm đang làm việc. Nhưng không sao, chúng ta sẽ gửi đơn phản đối cho chúng nó biết tay. Madam đâu rồi? Không có lệnh của Madam tôi không cho chạy hệ thống bảo vệ tích cực đâu!

Một gợn sóng chạy dọc thân người Vika, ngực và mông em nở ra, khuôn mặt chảy ra như sáp. Đấy là diver đang ra khỏi không gian ảo và thay đổi bộ dạng của mình…

– Cho chạy tất cả những gì hiện có, – Madam ra lệnh.
– Ô! A! – Pháp sư mở lớn mắt trong một điệu bộ ngạc nhiên trông rất kịch. Mà cũng có thể là Pháp sư không đóng kịch? – Tôi biết mà, tôi biết mà.

Tay cậu ta không phải chỉ trình diễn, mà đang lôi từ trong túi ra bộ điều khiển và bắt đầu đánh lệnh gì đó.

– Nhưng dù sao chúng ta cũng không trụ được đâu, thưa Madam Vika!
– Pháp sư, chúng ta cần phải chuồn thôi.
– Madam! – pháp sư đưa tay lên ngực. – Một mình tôi không thể giúp được! Cần phải có diver!
– Diver chẳng có ích gì, – tôi khoát tay ra cửa sổ. – Cần phải có dây!
– Để treo cổ sao? – Pháp sư cười hô hố. Cậu ta co chân lên, ngã uỵch xuống sàn, cởi đôi dép, mồm vẫn liến thoắng. – ở tầng 3, có một chuyện vui thế này, cái thằng ngốc thích làm tình ba người, cái thằng chẳng bao giờ nói gì về mình, đã nhẩy qua cửa sổ vì sợ. Hắn ta rơi xuống bể bơi, vùng vẫy, kêu không biết bơi, thông báo hắn là đại biểu Duma Quốc gia Nga và phải được cứu…

Pháp sư ném đôi dép cho tôi.

– Cầm lấy. Không bị hạn chế về công suất, cả ba người xuống đi! Madam, tại sao bà không nói cho tôi biết Vika chính là mặt nạ của bà, tôi có phải là thằng ba hoa đâu, tôi sẽ không nói cho ai biết!

Tôi đi dép vào. Mấy cái cánh cứ nhảy lên ngỗ ngược, đập vào các ngón chân. Buồn cười thật đấy: đối với pháp sư thì Vika là mặt nạ của Madam. Với tôi thì ngược lại.

– Ôi, bây giờ sẽ om sòm lên cho mà xem! Cậu kia, cậu là ai vậy hả?

Kẻ-không-may im lặng. Cũng có thể là đầu anh ta đang quay cuồng như tôi? Pháp sư-máy tính giống như một hệ thống đa chức năng, vừa có thể đùa bỡn vừa làm việc quan trọng. Tôi thì không thể làm như vậy được.

– Cảm ơn, – tôi nói, cố gắng nhấc chân lên. Pháp sư giữ khuỷu tay tôi trong khi tôi lấy thăng bằng trong không khí, và tập làm quen. Cảm giác hoàn toàn lạ lẫm, không phải là ba lô tên lửa được sử dụng ở một vài bậc trong Mê cung, mà là đi trong không khí.
– Như là đi cầu thang vậy – Pháp sư thì thào. – Cứ như là cậu đang lên xuống cầu thang.
– Pháp sư, chúng ta có bao nhiêu thời gian? – Madam nhìn quanh lều vẻ công việc, đeo lên vai cái xắc của Vika, sau đó bắt đầu lôi từ trong tủ ra các hộp và các túi, ném chúng qua cửa sổ như một cầu thủ bóng chuyền. Tôi nghi ngờ không biết có thời gian để nhặt chúng không, nhưng tôi không phản đối.
– Một cái hôn chia tay thôi!
– Thế thì chúng ta để dành cho khi gặp lại. Pháp sư, anh hãy giữ chân chúng chừng nào có thể. Chẳng hạn… hãy luyên thuyên với chúng!
– Tôi sẽ cố gắng… – Pháp sư bất ngờ ấp úng. – Nhưng tôi không biết, tôi không có khả năng…
– Vika, quay trở lại thân thể cũ đi, – tôi yêu cầu khi nhìn thân hình đồ sộ của Madam. Tôi tiến lại gần Kẻ-không-may, anh này vẫn đang dính vào tường.
– Này chàng trai, tôi không cần biết cậu là ai. Người hay là Chương trình. Tôi đồng ý với cả điều này lẫn điều kia!

Anh ta im lặng nhìn vào mắt tôi.

– Tôi không muốn nộp cậu cho bọn quái gở kia. Tôi sẽ cố thử cứu cậu. Cậu có tin không?

Kẻ-không-may im lặng.

– Tôi trước sau vẫn muốn làm bạn của cậu, – tôi nói tiếp. – Cho dù cậu là ai đi nữa.

Cậu ta tiến về phía tôi một bước.

– Đừng để cho bọn chó đó có được nỗi sung sướng bắt được chúng ta!

Hình như tôi đã nói điều gì đó không phải.

– Cái Thiện chống lại cái Ác? – Kẻ-không-may hỏi vẻ quan tâm.
– Chẳng lẽ có cách nào khác hơn? – Pháp sư bất ngờ tham gia. Cậu ta ném người xuống chiếc sofa, bắt chéo chân, trở nên nghiêm túc một cách bất ngờ. – Nếu không có mốc để tính, tất cả sẽ mất hết ý nghĩa.

Kẻ-không-may im lặng và ngoan ngoãn đi cùng tôi đến cửa sổ. Vika, chính là Vika chứ không phải Madam đã kịp leo ra ngoài bậu cửa sổ và với một vẻ mặt khó hiểu nhìn xuống dưới.

– Sao, em sợ độ cao à? – Tôi quan tâm muộn màng.
– Thôi đừng dùng dằng nữa được không? – Pháp sư kêu phía sau. Tôi ngoái lại, ngón tay cậu ta bấm nút điều khiển và phía ngoài tường vang lên tiếng nổ, giống như động cơ Boeing đang khởi động. Tiếng gầm hầu như át đi tiếng kêu của ai đó. Những lưỡi lửa liếm cánh cửa gỗ.
– Pháp sư, cậu thì sao?

Pháp sư-máy tính mỉm cười, và lôi từ trong túi ra một vật giống như quả trứng gà.

– Tôi có cái này rồi.
– Gì đấy?
– Các bạn sẽ thấy, – Pháp sư hứa hẹn.

Vika và Kẻ-không-may đồng loạt leo lên vai tôi, không đợi phải có lệnh. Tôi bước qua bậu cửa sổ và đặt chân vào không khí.

Không khí giữ tôi.

Gió thổi như quất vào sườn tôi, sông ồn ào dưới kia, cách tôi chừng 100 mét. Chóng mặt. Cần phải ra, cần phải ra khỏi đáy sâu.

Nhưng… tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt Vika là những ô vuông nhiều mầu.

Đầu tiên tôi định nhảy xuống bờ dốc, nhưng bây giờ tôi hiểu rằng điều đó thật vô nghĩa. Trên bờ lổn nhổn những cục đá… Cơn động đất đáng nguyền rủa!

Tôi đi về phía trước và xuống dưới. Phía bờ dốc đối diện, chỗ có những bụi cây rậm rạp.

– Em thậm chí sợ đi máy bay… – Vika thì thào. Khó khăn lắm tôi mới bứt ánh mắt ra khỏi vực sâu để nhìn em.
– Giữ chặt lấy, nhóc ạ…
– Anh ngoi lên chưa?
– Không!

Em nhắm mắt trong giây lát, sau đó ngẩng đầu:

– Lenia, anh ra đi! Đừng chịu đựng như thế!
– À há. Còn lâu nhé.

Tôi thuộc loại khác!

– Chúc các bạn may mắn! – Pháp sư thét lên phía sau. Hình như cậu ta thò hẳn người qua cửa sổ.
– Các người… – Vika lẩm bẩm một cách bực tức. – Tất cả các người, cánh đàn ông, đều giống nhau hết.
– Vika, gửi em một nghìn và một nửa chiếc hôn nhé! – Pháp sư tiếp tục.

Bây giờ thì tôi lại vui mừng vì sự lắm lời của cậu ta.

Tôi còn phải đi thêm khoảng trăm mét nữa.

Tôi liếc sang trái. Khuôn mặt Kẻ-không-may hoàn toàn bình thản. Cậu nhìn nhìn vực sâu dưới chân chúng tôi với vẻ tò mò thích thú rất trẻ con. Đấy mới là người nên đi đôi dép có cánh.

… Tôi không biết tại sao Vika lại khiêm tốn như vậy khi ca ngợi Sigsgord. Không gian của em chẳng kém chút nào.

Thậm chí còn thật hơn.

Những cành thông đâm vào mặt tôi. Trước mắt tôi một quả thông mầu tím trôi qua. Thật lạ, nhưng bây giờ tôi lại tin rằng trên thực tế có thể có những quả thông màu như vậy.

Tôi vượt qua rặng thông theo hình xoáy ốc, hạ xuống thấp dần, thấp dần. Vách đá với túp lều nhỏ đã ở phía bên kia của vực. Không thấy Pháp-sư ở cửa sổ.

– Lenia… – Vika thì thào khi chúng tôi cách mặt đất chừng một mét rưỡi và buông tay ra. Thật không nên. Em nhẩy xuống rất bình thường, nhưng tôi và Kẻ-không-may thì trong tình trạng tồi tệ nhất. Tôi ngã ngiêng bên phải, đôi dép quạt không khí liên tục, nhưng không thể giữ được chúng tôi.

Một đống ngã chồng lên nhau.

Có quá nhiều cú ngã cho ngày hôm nay không nhỉ? Hơn nữa trong bộ quần áo của Tàu, với khả năng giảm lực yếu?

Tôi hất đôi dép đang lơ lửng trên đầu, đứng dậy, hớp hớp không khí, xoa bên sườn đau. Kẻ-không-may ngồi xổm dậy rên rỉ.

Vika lo lắng nhìn chúng tôi.

– Có đau không, các chàng trai?
– Không, tất cả đều ổn! – Tôi nói nhỏ trong lúc giúp Kẻ-không-may đứng dậy. Trên đầu chúng tôi, khoảng 5 mét là một màn xanh rì. Tiếng nước chảy át tiếng lá khô xào xạo dưới chân. Đứng trên đất bằng thật thích.
– Lenia…
– Chúng ta đã vượt qua, – tôi ngắt lời. Nói chung tôi hiểu thế nào là sợ hãi độ cao. Chính tôi cũng không thể vượt qua được cây cầu Al-Qabar trong đáy sâu.

Chúng tôi đã thoát ra khỏi nhà chứa, đó là điều quan trọng. Chúng tôi không còn ở trong không gian nơi người của Người-không-mặt đang tấn công. Xung quanh chúng tôi là rừng núi, do Vika tạo ra với mục đích riêng. Rừng núi, nơi chưa hề có dấu chân người. Không gian trong không gian, một thế giới bí ẩn, sống theo quy luật riêng của mình. Chỉ có túp lều trên vách núi, nơi duy nhất nối với nó…

Từ cửa sổ căn lều phụt lên ngọn lửa đặc, màu cam sẫm, nhấn chìm những bức tường rơm trong phút chốc.

“Các bạn sẽ thấy”, Pháp sư đã nói vậy. Và cậu ta có lý, không thể không nhận thấy hiệu quả của file-quả bom. Lối duy nhất vào đáy sâu bình thường cháy trước mắt chúng tôi.

– Hy vọng ngươi đang ở đó… Người-không-mặt, – tôi nói.
– Ông ta hứa với anh điều gì để đổi lấy Kẻ-không-may? – Vika hỏi.

Liếc nhìn đối tượng của việc trao đổi không thành, tôi thú nhận:

– “Mề đay cho phép mọi điều”.
– Cái gì?
– Em không biết gì về nó sao? Dibenko cũng được nhận một cái vì đã tạo ra đáy sâu. Quyền được làm bất cứ điều gì trong thế giới ảo.

Vika mỉm cười.

– Nó lớn hơn cả tiền bạc, – tôi nói. – Giải phóng khỏi mọi tội lỗi…
– Người ta đã lừa anh, Lenia.
– Tại sao?
– Lenia, “Mề đay cho phép mọi điều” giá trị chính ở chỗ chỉ có một. Bất cứ copy nào cũng tự động được coi là giả và bị huỷ. Em biết, em… đã từng quen với một thanh niên thử làm giả nó.

Điều đáng cười nhất là tôi không hề ngạc nhiên. Tôi nháy mắt với Kẻ-không-may:

– Cậu đúng là một con chim quý. Nếu như chính Dibenko sẵn sàng đánh đổi vật quý nhất của mình để có cậu.

Kẻ-không-may lắc đầu:

– Không, tôi còn quý hơn thế nữa kia.

Phần bốn. Đáy sâu

00

Như giễu cợt các định luật vật lý, trong những đồ Vika vứt qua cửa sổ chỉ có lọ mứt và hộp giấy là còn nguyên vẹn. Những thứ khác bị rơi xuống vực hay vỡ tan trên đá. Theo tôi, dữ trữ thức ăn hoàn toàn vô nghĩa, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn giữ lại lọ mứt.

Hình như đó là quán tính của tiềm thức. Sự tham lam hoảng loạn của trí tuệ khi nhìn thấy thiên nhiên hoang dã xung quanh.

– Em có kế hoạch gì không? – Tôi hỏi Vika.
– Tại sao lại là em? Chính anh đề nghị thoát bằng đường cửa sổ cơ mà, – em cao giọng phản đối.
– Lúc đó không có cách nào khác.
– Có. Anh là diver mà.

Tôi hất hàm sang phía Kẻ-không-may.

– Thế cậu ta là ai?

Vika đã kịp quên câu hỏi này chỉ sau một tiếng. Chúng tôi ngồi xuống cỏ mềm, dưới bóng cây. Ngọn khói trắng vẫn bay lơ lửng trên tro tàn của căn lều.

Chúng tôi im lặng nhìn Kẻ-không-may, cậu ta lang thang trên triền dốc, chạm vào cây, nhặt từ dưới đất lá khô và sỏi. Như dân thành thị lần đầu tiên được ở giữa thiên nhiên. Người tù trốn khỏi căn hầm trên đảo Île d’If.

– Leonid, hình như em đã nói quá say sưa về tiềm thức máy tính… – Vika cất lời. – Cậu ta là con người. Một con người bình thường, đã trêu chọc anh.
– Cậu ta đã ba ngày đêm trong đáy sâu.
– Thuốc trợ lực. Hoặc cũng là diver.
– Không tìm thấy kênh liên lạc của cậu ta.
– Che dấu tốt.
– Hai công ty lớn và Dibenko săn lùng cậu ta.
– Thiếu gì những thằng ngốc.

Tuyệt vời, như lưỡi dao cạo Okkam, cắt phăng mọi điều huyền bí.

– Vika, em là nhà tâm lý… có tồn tại các bài test để phát hiện ra người không?

Em cười khẽ.

– Tất nhiên là không. Vẫn chưa ai cần đến chúng.
– Anh đã đọc ở trong một quyển sách viễn tưởng nào đó phương pháp kiểm tra…
– Và anh cho rằng phương pháp do nhà văn nghĩ ra bên cốc cà phê sẽ đem lại hiệu quả thực?
– Nhưng dù sao cũng cần thử, – tôi ngoan cố. – Vẫn có những viện nghiên cứu vấn đề trí tuệ nhân tạo. Họ chắc  phải có công trình nào đó. Có những kẻ cuồng tín nghĩ ra những test trừu tượng… chẳng hạn. Anh sẽ ra khỏi đáy sâu và chạy vào Internet.
– Anh sẽ quay lại bằng cách nào? Không còn lối vào không gian này nữa, – Vika cười chua chát. – Em sợ rằng không gian đã mất, mãi mãi. Một hệ thống khép kín, nó sẽ tự tồn tại trong máy tính.
– Hacker giỏi sẽ tìm ra lối.
– Đó sẽ là một thế giới khác. Rừng núi sẽ chống lại đến cùng. Nếu như có người có thể lọt vào, chúng sẽ mất đi tự do.

Tôi hiểu em, rất hiểu. Nhưng tôi căm ghét kiểu bi quan trước như vậy.

– Em sẽ vẽ lại cái mới mà.

Vika không giận.

– Lần sau em sẽ tạo ra biển. Biển, trời và đảo.
– Và đừng quên lối thoát dự bị.
– Không gian sống theo luật riêng của nó… – Vika đứng dậy. – Có thể có lối ra, anh Lenia. Khi những ngọn núi được tạo ra, chương trình đã tìm kiếm địa hình mới, trong tất cả các server mở, đã ăn cắp từng mẩu nhỏ từ đó… – Em cười ngượng nghịu. – Và để lại dẫu vết. Rất nhỏ. Nếu chúng ta tìm thấy một trong số chúng, có thể thoát ra được.

Đã khả quan hơn.

Trường hợp xấu nhất, tôi đã có Warlock. Nhưng sử dụng nó rất nguy hiểm, kẻ thù có thể tìm ra dấu vết của virus.

– Cần phải đi khỏi đây, – Vika quyết định. – Từ giờ đến tối chúng ta còn năm tiếng. Nếu như những kẻ tấn công khôi phục được túp lều, tốt hơn hết là chúng ta ở càng xa nó càng tốt.

01

Chúng tôi chỉ dừng lại khi mặt trời đã lặn sau những dãy núi và những tia nắng da cam tắt ngấm. Chúng tôi kịp đi được khoảng mười ki lô mét. Đó là rất, rất nhiều. Buổi tối chỉ có những kẻ muốn tự tử mới đi lang thang trên núi.

Mười lăm phút cuối cùng chúng tôi dùng để thu gom cành cây khô. May mắn là chúng rất nhiều, vì chúng tôi đang ở ranh giới giữa rừng và đồng cỏ trên núi. Tôi cùng  Kẻ-không-may kéo cây thông bị gió giật đổ, bẻ những cành nhỏ xếp thành đống.

– Đủ rồi, các chàng trai, – Vika quyết định. Em nhóm lửa rất nhanh và thành thạo.

Bữa tối rất tượng trưng, gồm mứt dâu và bánh bích quy. Kẻ-không-may được phần như mọi người, cậu ta nhai với vẻ ngon miệng của chiếc máy xay thịt chạy điện. Tôi không nuốt được. Thèm xiên thịt nướng với nước sốt cay và đậu hạt xanh, thêm vài chai bia. Mà những cái đó ở ngay bên cạnh! Chỉ cần ra khỏi đáy sâu, vào lại, chui vào “Người Hacker già” hay “Ba con lợn sữa”…

Tôi và Vika cùng nhìn nhau.

Tôi không biết em đang nghĩ đến thịt lợn và bia hay cá hồi và rượu vang trắng. Nhưng chắc chắn không phải bánh quy và mứt.

– Kẻ-không-may, ngon không? – Vika quan tâm.
– Cũng được.
– Thế bình thường cậu ăn gì?
– Mọi thứ linh tinh.

Em hết kiên nhẫn.

– Chàng trai, hãy nghe tôi đây…

Kẻ-không-may rời tay khỏi bánh, nhìn Vika dò hỏi. Chúng tôi ngồi một bên đống lửa, cậu ta ngồi bên kia. Đối diện.

– Chúng tôi có một vấn đề, – Vika bắt đầu nói. – Vấn đề đó là cậu. Có thể cậu không hoàn toàn đánh giá được tình hình hiện nay… thôi được, tôi sẽ cố gắng mô tả tỷ mỉ. Nếu như tôi có nhầm lẫn chỗ nào đó, cậu hãy nhắc tôi, được không?

Kẻ-không-may gật đầu. Điều quan trọng khi tạo sức ép là cho đối phương cơ hội phản đối. Như là cho cơ hội…

– Cậu ở trong Mê cung và không thể tự thoát ra được. Phải vậy không? Leonid đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tiền của để lôi cậu ra. Và anh ấy đã làm được. Phải vậy không?

Không hoàn toàn như vậy. Lúc đầu Mê cung trả tiền cho công việc của tôi… Nhưng tôi im lặng, và Kẻ-không-may ngoan ngoãn gật đầu.

– Lenia cứu cậu, đưa đến chỗ tôi. Anh ấy sẽ có phần thưởng rất lớn nếu giao cậu, nhưng anh ấy không làm như vậy. Kết quả là anh ấy bị coi là tội phạm, bị truy lùng trên toàn mạng. Phải vậy không? Sau đó toà nhà của tôi bị phá hỏng hoàn toàn khi họ định bắt cậu. Khôi phục lại chương trình không khó, nhưng “Thú vui” đã vĩnh viễn mất uy tín. Phải bắt đầu lại từ đầu.
– Tôi rất lấy làm tiếc… – Kẻ-không-may nói nhỏ. – Tôi… tôi không định làm các bạn gặp nhiều rắc rối như vậy…
– Đợi đã. Hiện tại chúng ta vẫn đang chạy trốn. Nếu như cậu vẫn chưa hiểu, thì tôi xin giải thích: không thể ra khỏi không gian này bằng những phương pháp bình thường. Có thể lối ra vẫn tồn tại. Nhưng chúng ta có tìm ra chúng trong vài năm tới đây không thì hoàn toàn chưa biết. Chúng tôi là diver. Chúng tôi có khả năng ra khỏi đây vào bất cứ lúc nào. Nhưng chúng tôi không thể quay lại, và cậu sẽ ở lại một mình. Có thể là mãi mãi. Tình hình là như vậy… trên phương diện đạo đức ứng xử.
– Tôi rất lấy làm tiếc, – Kẻ-không-may nhắc lại.
– Bây giờ chúng ta nói về cậu? Dù sao, cậu cũng là nguyên nhân của mọi sự kiện đã nêu ở trên.

Kẻ-không-may nhíu mày, nhưng im lặng.

– Cậu hoặc là người, hoặc là sản phẩm của trí tuệ máy tính. Nhưng giả thuyết thứ hai rất đáng ngờ. Nếu như cậu là người, chắc là cậu có khả năng tự ra và vào đáy sâu. Như diver, thậm chí còn giỏi hơn. Phải vậy không? Nếu không, cậu không thể tươi tỉnh như vậy trong ngày thứ tư trong không gian ảo. Cậu có phản đối không?

Im lặng.

– Chàng trai, tôi giả sử có khả năng như vậy, – Vika tiếp tục. – Nói cho cùng nửa ki-lô não bí ẩn hơn nhiều một gam mạch điện tử. Tôi có thể tưởng tượng ra người có thể vào không gian ảo, không cần mũ, modem, chương trình deep… Thậm chí có thể tưởng tượng sự ngạc nhiên của anh ta… bị sốc vì sự kiện như vậy. Tại sao lại không thể trêu ghẹo những người xung quanh, bao phủ lên mình một lớp màn bí mật? Tất cả đều có thể giải thích được… Nhưng xin cậu hiểu cho, bây giờ cậu không còn đùa nữa, cậu làm chúng tôi phải đau khổ. Mỗi giây phút, cậu làm phức tạp thêm việc giải quyết xung đột. Xin cậu hiểu cho, chúng tôi không thể luôn luôn chăm sóc cậu được!
– Tôi… tôi mệt… rất mệt… – Kẻ-không-may nhìn tôi, như chờ đợi sự ủng hộ.

Không đời nào.

– Và cuối cùng, làm thế nào để giải quyết tình huống, – Vika ra lệnh. – Tiếp tục như thế này rất vô nghĩa. Kéo dài xung đột không đem lại điều gì tốt đẹp cho chúng ta. Nếu cậu không muốn lộ mặt, không tin chúng tôi, hay là không muốn làm hỏng một truyền thuyết đẹp, cậu cứ nói, chúng tôi sẽ đi. Sau này, những kẻ không chuyên sẽ thêu dệt câu chuyện về kẻ mất tích trong đáy sâu… Nếu cậu thấy chúng tôi đáng tin, cậu hãy giải thích cậu là ai, và cậu nghĩ ra mọi chuyện như vậy để làm gì. Có hai hướng giải quyết, cũng không phải ít.

Em ngừng lời. Tôi bóp nhẹ tay em. Tôi không bao giờ có đủ kiên quyết để đưa vấn đề đến độ rõ ràng như vậy, đến lựa chọn “hoặc là, hoặc là”.

– Tôi… – Kẻ-không-may chợt im lặng, nhìn ngọn lửa. Cành cây nổ lép bép, những tia lửa bắn vào bầu trời đêm. – Tôi có lỗi. Tôi mệt mỏi, mệt mỏi vì sự im lặng… Lẽ ra tôi không nên làm như vậy…
– Cậu nói gì vậy? – Vika hỏi. Hình như quá gắt gỏng. Nhưng Kẻ-không-may đang chán nản và hối hận.
– Quá im lặng… – cậu ta thì thầm. – Điều này không thể biết trước được, không bao giờ. Âm thanh trở nên chết chóc, mầu sắc trở nên mờ nhạt. Một giây dài như thế kỷ. Hàng tỷ thế kỷ. Người ta đã báo trước với tôi, nhưng tôi không tin.

Cậu ta hớp không khí, và đưa tay tới gần ngọn lửa. Lửa chạm vào những ngón tay cậu ta.

– Không gì cả, không đau đớn, không vui sướng. Sự im lặng vĩ đại. ở khắp mọi nơi. Một “Không gì cả” vĩnh cửu. Mà Không gì cả không có biên giới. Tôi… không chịu đựng được.

Bàn tay cậu ta dịu dàng vuốt ve ngọn lửa.

– Tôi không thể giải thích cho các người điều gì cả. Hãy đi đi.

Tôi nhìn sang Vika, bây giờ em sẽ đập lại cậu ta. Nhưng trong đôi mắt Vika chỉ có ánh lửa, đêm tối và ánh lửa. Im lặng đã chạm vào em, sự Im lặng mà Kẻ-không-may nói đến. Cũng như tôi, vào lần đầu tiên.

Tôi đứng dậy lôi Kẻ-không-may ra khỏi đống lửa. Tự kỷ ám thị là một điều đáng sợ. Nếu bị bỏng trong đáy sâu thì hãy chờ những vết rộp thật sự trên thân thể. Tôi bắt cậu ta ngồi bên suối, bỏ tay xuống nước lạnh.

– Thế này, – tôi quyết định. – Bây giờ chúng ta sẽ đi ngủ. Chỉ ngủ, không làm đau đầu nhau. Tôi và Vika sẽ ngoi lên, chúng tôi cần phải ăn một cách bình thường. Còn cậu… cậu tự biết. Sáng mai cậu sẽ quyết định cuối cùng thì cậu muốn gì.

Kẻ-không-may im lặng, vỗ vỗ tay vào nước.

Tôi ra với Vika. Em đã bình thường trở lại, nhưng sự kiên quyết của em bay đi đâu mất.

– Em bị ảnh hưởng của thôi miên? – Tôi tò mò. Vika  khẽ xì một tiếng. Câu hỏi vô nghĩa, trong số các diver không có người có thể bị thôi miên. Nếu chúng tôi đã vượt qua được ảnh hưởng của chương trình deep, không thể dùng lời để ảnh hưởng chúng tôi được.. – Thế đấy, – tôi tiếp tục. – Chúng ta đều biết đùa. Nhưng chuyện bỏ kẻ đồng hành lại cùng sự im lặng thì sao?
– Em cũng mệt mỏi lắm rồi, – Vika thì thầm. – Anh biết không, thêm một giờ nữa thì em sẽ nói những điều khó hiểu đến cả Kẻ-không-may cũng phải ghen tỵ…
– Bây giờ chúng ta nằm ngủ. Sau đó ngoi lên, không ngắt kênh liên lạc. Ăn cái gì đó. ở nhà em có thức ăn không?
– Tất nhiên.
– Thế thì tốt. Ăn và đi nằm. Buổi sáng chúng ta sẽ quay lại và quyết định mọi chuyện.

Và chúng tôi làm như vậy. Tôi bắt Kẻ-không-may giúp tôi, hai chúng tôi bẻ ba ôm thông, trải quanh đống lửa.

Cái giường tiện đến mức tôi phải khó khăn đấu tranh với ý định bỏ bữa tối.

Đáy sâu…đáy sâu… ta không thuộc về ngươi…

Mi mắt nặng như chì, tôi phải cố gắng mới mở được mắt. Trên những màn hình ngọn lửa nhảy múa, tiếng lá thông xào xạo trong tai nghe. Vika trở mình, chọn vị trí thuận tiện hơn.

– Lenia, anh muốn ra khỏi không gian ảo à? – Windows Home hỏi.
– Không.

Tôi bỏ mũ, nhìn đồng hồ.

Chiều muộn. Nhưng không muộn đến mức không tiện sang nhà hàng xóm. Bia đang đợi.

Rút dây bộ quần áo ảo, tôi trấn an chương trình máy tính và nhìn vào trong gương.

Thằng hề. Với giắc cắm ở thắt lưng. Doạ người già chăng?

Áo của tôi đang nằm trong chậu chờ giặt. Tôi mặc nó ra ngoài bộ quần áo ảo, dây dẫn cuộn lại nhét vào thắt lưng, thêm chiếc áo khoác ra ngoài. Được rồi, cũng thành ra một thằng đàn ông bình thường, chỉ hơi béo một chút.

Trong cầu thang có tiếng ghi ta bập bùng nho nhỏ. Tôi nhìn qua mắt thần và mở cửa.

Đám choai choai tụ tập ở sân cầu thang. Một cậu gẩy phím đàn, hát:

Cánh chim lẻ loi, bay quá cao…

Nhìn thấy tôi, lũ thanh niên không hiểu sao lại bối rối. Chỉ có cậu hàng xóm bên trên hỏi nhanh:

– Lenia, anh có thuốc không?

Tôi lắc đầu, nhận thấy cậu bé chăm chú nhìn vào chỗ phồng bên sườn bộ quần áo. Trông vừa vặn như bao thuốc lá. Còn lâu cậu ta mới đoán được có những người sống với ổ cắm ở thắt lưng.

Bấm chuông căn hộ bên cạnh, tôi chờ đợi tiếng bước chân lẹt quẹt và câu hỏi dè dặt “Ai đấy?”. Bà già không tin vào mắt thần và chính mắt mình.

– Ludmila Borisovna, cháu rất xin lỗi, – tôi nói vào cánh cửa. – Có thể gọi nhờ bên bà được không? Điện thoại của cháu bị hỏng.

Sau một phút phân vân, có tiếng mở khoá.

Tôi chui qua kẽ hở nhỏ, cánh cửa đóng lại ngay lập tức.

– Bọn trẻ lại tụ tập? –  Ludmila Borisovna quan tâm. Bà già đã hơn bảy mươi tuổi, và không dám đối mặt với đám thanh niên.
– Đang ngồi.
– Lenia, cháu phải nói chúng nó! Chẳng có một chút yên tĩnh nào cả!

Trong căn hộ không nghe thấy âm thanh từ hành lang. Cửa của bà cụ rất tốt. Nhưng tôi không tranh luận:

– Cháu nhất định sẽ nói.
– Tại sao điện thoại của cậu lại hỏng? Không trả tiền đúng hạn và người ta cắt phải không?

Tôi nhẫn nhục gật đầu, làm như khâm phục tài phán đoán của bà.

– Cậu thích nói chuyện, – bà già lầm bầm. Đã có thời chúng tôi có số song song với nhau, nhưng tất nhiên không thể sống như vậy được. Tôi trả tiền tách số, lại còn phải tài trợ cho bà lão. Bởi vì điện thoại song song thì bà phải trả tiền ít hơn nhiều. Theo tôi, bà ta coi tôi là một thằng ngốc.

Nhưng quan hệ giữa chúng tôi lại được cải thiện.

– Đấy, gọi đi, cũng đã muộn rồi… – Bà già hất hàm về phía điện thoại. Rõ ràng là bà ta không có ý định để tôi một mình.

Tò mò không phải là tội lỗi…

Tôi quay số Maniac, cố gắng không chú ý đến chiếc điện thoại bẩn và ống nghe nhớp nháp.

– Allo?
– Sura, chào buổi chiều.
– A… – Giọng Maniac rất hài lòng. – Tên tội phạm đã xuất hiện.
– Sura, họ…
– Được rồi, tớ sẽ giải quyết. Tớ có giấy phép sản xuất virus cục bộ, không sao.
– Thế cậu có đăng ký Warlock không?
– Tất nhiên. ở chính chỗ Lozinski. Tất cả đều đáp ứng yêu cầu của Hiệp định Matxcơva, chúng nó chỉ có chết.

Tôi dần dần bình tĩnh lại. Nếu như virus không đăng ký ở chỗ những người viết chương trình chống virus thì Maniac sẽ gặp rắc rối to. Tất nhiên người ta có thể xử tôi tội sử dụng vũ khí không cẩn thận, gây hậu quả… nhưng để làm như vậy người ta còn cần phải tìm ra tôi.

– Người ta có hỏi cậu ai mua vũ khí?
– Tất nhiên. Tôi đưa cho họ địa chỉ của cậu, cái xưa nhất.

Hai năm trước, khi tôi bắt đầu vi phạm pháp luật, có ai đó trong số diver khuyên tôi mua vài cái địa chỉ và không bao giờ sử dụng chúng. Tất cả virus lấy của Maniac, tôi đều đổ thừa cho những đồng chí không tồn tại này.

– Tớ nói cậu mua virus với giá ngàn đô, – Surka thông báo.
– Cậu biết không, sẽ đúng hơn nếu tớ…
– Yên tâm đi. Tớ đã có năm đơn đặt hàng mua Warlock với giá này. – Maniac cười khà khà khoái trá. – Tuyệt không? Với quảng cáo như vậy, tớ sẵn sàng đãi bia cả thằng cha Jordan. Cả Deeptown xôn xao.
– Mua bán không bị cấm?
– Tạm thời thì chưa. Họ đang lục lọi dữ liệu. Tốt nhất cậu hãy nói xem, tiếng rưỡi trước đây cậu đang ở đâu?
– Thì… như mọi khi.

Ludmila Boisovna khẽ húng hắng. Sự tò mò đang đấu tranh với sự kẹt xỉn của người già. Trả tiền theo giờ chính là kẻ thù đáng căm ghét nhất của các lập trình viên và những kẻ hay thích nói phét.

– Hiểu rồi, trong đáy sâu. Thế mà tớ rẽ qua chỗ cậu. Muốn uống bia với cậu.

Maniac bỗng nhiên nhớ ra.

– Cậu… hãy nhìn ra cửa xem.
– Để làm gì?
– Tớ bấm chuông, rồi ra ngồi ngoài quán uống bia. Lại  leo lên bấm chuông. Sau đó tớ để cạnh cửa nhà cậu hai chai “Holsten”. Loại vàng. Thử nhìn xem có còn không?

Tôi bật kêu một tiếng như của ổ đĩa cũ.

– Sura, cậu nghĩ người ta vừa chuyển sang chế độ cộng sản sáng nay hay sao? Cậu điên à?
– Cứ thử ngó xem, biết đâu vẫn còn… – Maniac lúng búng.
– Không, không có! Tớ đang gọi điện bên hàng xóm.
– Ôi, quỷ bắt chúng nó đi!, – Surka rủa.

Đôi khi cái đầu tôi cũng đành chịu thua khi nói chuyện với các lập trình viên thực thụ. Có thể Surka lẫn lộn thế giới thật với đáy sâu, nơi giá bia chỉ rất hình thức?

– Kể thì sẽ chẳng ai tin…
– Những kẻ đã uống sẽ tin, – Maniac buồn rầu nhận xét.
– Qua tớ ngày mai, khoảng mười giờ, – tôi đề nghị. – Cần phải bàn một số chuyện.
– Đừng quên ngoi lên. Tớ sẽ qua.
– Tạm biệt, Surka.

Tôi gác máy, bối rối nhìn sang bà già.

– Cháu nói lâu phải không?
– Không sao, – Bà già phẩy tay. – Làm ăn, chẳng lẽ tôi không hiểu? Cậu bán cái gì à?
– Bia, – tôi nói bừa.
– Tôi cũng thích uống bia. Chỉ có điều với lương hưu thì làm sao hoang được phải không?
– Ludmila Borisovna, để cháu đãi bà nhé? – tôi sung sướng đề nghị. – Cháu đang có mẫu ở nhà!

Đây là cách xử lý tình huống tốt nhất. Nếu không bà già nhất định sẽ qua nhà tôi và gọi từ điện thoại của tôi… để bù đắp thiệt thòi. Mà người yếu bóng vía thì không nên vào nhà tôi.

– Một chai thôi… – Bà già linh hoạt hẳn lên.

Khi tôi mang chai Oranienbaum qua cầu thang, đám thanh niên nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng. Nói gì chứ hai chai bia nhẹ cho bốn kẻ vô công rồi nghề lực lưỡng thì thật không nghiêm túc.

Leave a Reply